Chương 49
Lúc Lục Phồn lên tàu, bầu trời đã tối đen.Mặc dù không phải ngày lễ, nhưng ghế cứng vẫn rất đông người. Lục Phồn ngồi bên cạnh WC, sát lối đi nhỏ, cùng ghế với một ông chú, đối diện là một đôi vợ chồng trung niên bế một đứa trẻ.
Chuyến tàu K khởi hành lúc 19h, Lục Phồn tính qua, tàu sẽ đến nơi vào xẩm tối ngày mai.
Buổi tối, trên tàu vẫn rất ầm ĩ, mùi mì tôm phảng phất mãi không tan. Lục Phồn cũng lôi một hộp mì ra, chế nước sôi.
Đang ăn thì tàu đến Sâm Châu, đôi vợ chồng ngồi đối diện bế đứa bé đi xuống, một đám người cũng ra khỏi tàu, một
nhóm mới lại lên.
Hai cô gái trẻ cầm vé, thở hổn hển kéo va li chen tới, tìm chỗ ngồi, rồi lại nhìn kệ hành lý, loay hoay nhét vào. Cô gái mặt tròn đặt chiếc vali xuống dưới đất, gọi Lục Phồn đang ăn mì tôm: " Anh ơi".
Lục Phồn ngẩng đầu.
Cô gái thoáng giật mình, một giây sau mới lấy lại tinh thần, đỏ mặt, nói khẽ: " Việc này... Anh giúp bọn em để chiếc vali lên được không?".
Lục Phồn buông đũa, đứng dậy nhét chiếc vali lên kệ hành lý. Hai cô gái trẻ luôn miệng nói cảm ơn. Lục Phồn đáp " không có gì" rồi lại cúi đầu ăn mì.
Cô gái ngồi xuống đối diện, treo áo mũ xong, lôi hai gói khoai tây chiên ra.
Lục Phồn ăn mì uống hết nước, dọn đồ bỏ vào thùng rác. Khi trở về, cô gái mặt tròn vừa nhờ giúp đỡ đưa một gói khoai qua: " Mời anh ăn khoai tây chiên ạ".
Lục Phồn từ chối khéo: " Không cần đâu, cảm ơn ". Nói dứt lời, anh lấy điện thoại trong túi quần ra, cúi đầu ấn. Cô gái mặt tròn hơi thất vọng mấp máy môi, thu tay lại, người bạn ngồi bên cũng nhìn cô ta không chớp. Cô gái trừng mắt nhìn cô bạn, bên tai hơi phiếm đỏ.
Cuộc hành trình dài dằng dặc, trên đường đi, hai cô gái nhỏ to nói chuyện phiếm. Ông chú ngồi bên gục xuống bàn ngủ say sưa. Lục Phồn cũng hơi mệt, anh dựa vào ghế, khoanh tay, bả vai hơi trùng xuống, buông lỏng cơ thể.
Lúc nhắm mắt, bóng dáng Nghê Giản xuất hiện trong đầu. Anh lại mở mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, đã hơn 0h. Còn mười ba tiếng nữa.
Lục Phồn ngủ không sâu, hơn bốn giờ đã tỉnh. Ngoài cửa sổ tàu, trời vẫn tối đen. Hai cô gái phía đối diện cũng mệt mỏi ngủ gục xuống bàn. Lục Phồn lấy kem đánh răng và khăn mặt trong ba lô đi rửa mặt.
Lúc này, ngoài tiếng ngáy ra thì trên tàu khá yên tĩnh. Lục Phồn uống một cốc nước nóng xong, sau đó quay trở lại chỗ ngồi.
Không có gì để làm, quả là nhàm chán.
Lục Phồn nhìn chằm chằm
ngoài cửa sổ, lấy điện thoại, lật mở trang tin nhắn. Tất cả tin nhắn của anh với Nghê Giản đều được sắp xếp ở đầu trang. Cô sử dụng ba số nên có tổng cộng ba cột. Lục Phồn xem từ trên xuống. Từ tháng năm năm trước đến bây giờ, tất cả đều được lưu ở đây.
Xem hết toàn bộ mất không ít thời gian. Lục Phồn ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài, đã tảng sáng. Phong cảnh sáng sớm vυ't qua trước mắt, non nước điền viên, cây cối hoa cỏ. Hết thảy đều tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Một lát sau, cô gái mặt tròn tỉnh giấc. Cô gái dụi mắt, thấy người đàn ông đối diện đang im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn trên tàu chưa bật, gương mặt anh ẩn giữa luồng ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, phác thảo khuôn cằm rắn rỏi.
Cô gái đỏ mặt. Sợ anh phát hiện, cô gái không dám nhìn nhiều, cúi đầu lấy đồ dùng cá nhân trong chiếc túi nhỏ, vội vàng đi rửa mặt.
Khi cô gái làm vệ sinh xong quay về, các hành khách khác cũng đã tỉnh, đèn đã sáng, mọi thứ đang chìm trong yên tĩnh bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Lục Phồn đang bóc mì tôm, vừa mở gói giấy thì nghe thấy giọng cô gái: " Buổi sáng anh cũng ăn đồ này sao?". Cô gái xoay người lấy trong túi ra một thứ, đặt trước mặt anh: " Em có bánh mì, anh ăn đi".
" Không cần, tôi ăn mì được rồi". Anh đứng dậy đi lấy nước nóng, không để ý tới vẻ mặt của cô gái.
" Cậu thích anh ấy à?".
Gương mặt cô gái mặt tròn đỏ bừng, quay dầu lườm bạn: " Đừng nói nhảm".
" Ai nói bậy chứ, mắt cậu cứ dính lấy người ta".
Cô gái mặt tròn ấp úng không đáp.
" Được rồi được rồi, mắt nhìn của cậu không tệ, anh ấy trông rất đẹp trai, chỉ hơi đen chút thôi. Nhưng nhìn quần áo của anh ấy, trông giống bộ dạng của người không có tiền".
Cô gái mặt tròn cau mày, bất mãn lầm bầm một câu: " Cậu thì biết gì? Người có kinh nghiệm ai nhìn vào quần áo, nông cạn".
Đang nói, Lục Phồn đi tới, cô gái vội vàng ngậm miệng, kéo cô bạn đi về phía WC: " Đi, đi toilet nào".
Tiếp tục chuyến hành trình, cô gái mặt tròn thi thoảng tìm cơ hội tiếp chuyện Lục Phồn. Cô gái hỏi một câu, Lục Phồn đáp một câu, không hề nhiều lời. Biết điểm đến của hai người giống nhau, cô gái hai mắt tỏa sáng:
" Đây là lần đầu tiên em tới đây, không biết ở nhà ga có chỗ bắt xe không nhỉ?"
Lục Phồn nói cho cô gái biết có trạm xe buýt, cũng có taxi đợi ở bến. Cô gái bật cười: " Thật tốt quá, đến lúc đó anh cũng phải bắt xe, có thể dẫn đường cho em được không?".
" Được".
Tàu đến ga đúng giờ, Lục Phồn vừa đứng dậy liền nhận được tin nhắn của Nghê Giản: " Đến đâu rồi?". Anh dừng bước nhắn lại cho cô: " Đến bến rồi, anh đi bắt xe, nhanh về đến nhà thôi". Sau đó, anh đút điện thoại vào trong túi quần, quay lại nói với cô gái:
"Trạm xe buýt ở bên kia".
Anh chỉ sang bên đường, rồi chuyển hướng, chỉ phía trước: " Còn bắt taxi thì ở bên này". Nói xong, anh cất bước đi luôn, tốc độ rất nhanh. Hai cô gái đều sửng sốt. Không đợi kịp phản ứng, Lục Phồn đã sắp sang đến bên kia đường.
Cô gái mặt tròn vội vã, không quan tâm nhiều, buông vali, chạy chậm đuổi theo anh:
" Ấy, anh chờ một chút". Cô gái hấp tấp chạy đến trước mặt anh, chặn đường.
Lục Phồn hỏi: " Có việc gì à?".
" Vẫn còn...". Cô gái xấu hổ mặt đỏ như quả táo, do dự một hồi, ngượng ngùng nói: " Việc này... Hôm nay rất cảm ơn anh. Anh có thể... cho em... số điện thoại không?".
Lục Phồn ngạc nhiên. Mặt cô gái càng đỏ hơn, thẹn thùng vặn tay. Lúc ngẩng đầu, nói lại lần nữa: " Anh cho em số điện thoại, được không?".
Lục Phồn nhíu mày, đang định mở miệng, sau lưng truyền đến giọng nói -
" Lục Phồn".
Lục Phồn ngạc nhiên quay lại, Nghê Giản đang đi về phía anh. Cô không nhìn anh, ánh mắt chạy một vòng trên người cô gái mặt tròn xong mới chuyển sang anh. Sau đó, cô lại gần, đi cà nhắc, một tay với lên, áp sát người anh, miệng cắn một phát vào cằm anh.
" Anh yêu, nhớ anh muốn chết".
Cô cười không ngớt nhìn anh. Lục Phồn thở gấp, vươn tay ôm cô.
Cô gái mặt tròn kinh ngạc nhìn họ, sắc mặt thay đổi mấy lần, lúng túng nói xin lỗi, rồi rời đi nhanh như chớp.
Cô gái vừa đi, Nghê Giản liền đẩy Lục Phồn ra, lùi hai bước, cười như không cười nhìn anh: " Sức quyến rũ lớn quá nhỉ?".
Thái dương Lục Phồn co lại, có dự cảm không tốt. Nghê Giản liếc bóng lưng cô gái mặt tròn, ánh mặt quay sang anh, cười một tiếng. Lục Phồn tiến lên, nắm chặt tay cô:
" Hỏi đường ấy mà". Anh nói.
" Ừ, hỏi đường hỏi cả số điện thoại cơ đấy".
Ánh mắt cô bình tĩnh, không mặn không lạt: " Coi thường em là người điếc phải không?".
Lục Phồn nhất thời không thốt lên lời. Nghê Giản nhếch môi, sán lại, một tay ôm eo anh, cách quần áo nhéo một cái.
" Không phải bảo anh ở bên ngoài không được lăng nhăng cơ mà".
Cô ngẩng đầu giả bộ giận dữ: " Thấy em gái xinh xắn quên em phải không?".
Cô nhướng mày, miệng cười cười: " Ừ... cô bé kia trông non nớt thanh thuần, trong veo như nước, nhìn rất được phải không?".
Tay cô khẽ động, nhéo anh phát nữa. Lục Phồn không trốn, mặc cho cô nhéo, anh lại ôm cô, hôn lên môi cô. Lúc thối lui, anh cúi đầu nhìn cô: " Anh không quan tâm cô ấy có đẹp hay không, anh chỉ muốn nhanh nhanh trở về gặp em".