Làn gió Tokyo về đêm thổi mạnh khiến mái tóc mềm màu vàng đậm đang có chút ẩm ướt khẽ động.
Ngoài ban công tầng bảy mươi hai của khách sạn Chiyo, Kawazaki thở ra một đường khói trắng, nhẹ nhàng lượn lờ trước mặt.
Mặc trên mình bộ đồ ngủ kimono màu đen. Cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay cầm điếu thuốc loại Kent dí xuống.
Dáng vẻ như một chàng hoàng tử đơn độc, hoang dã mà u buồn. Mắt phượng dài hẹp thâm sâu mang theo cảm xúc khó lên lời nhìn những đốm sáng trong đêm.
"Anh có liên quan tới việc tôi bị mọi người tẩy chay không?"
Cô nhìn hắn, ánh mắt như muốn khẳng định.
Nhưng cơ bản là việc cô bị tẩy chay hắn cũng không hay thì làm sao mà liên quan.
Tán lá anh đào trên đầu di động, làm những đốm sáng lại như đứa trẻ hiếu động mà nghịch ngợm trên làn da cô.
Chiếc áo sơ mi trắng cô mặc cũng hùa theo, phất phơ góc dưới.
Cổ áo mở ra một nốt cúc, khiến chiếc cổ trắng ngần, như ẩn như hiện trước mắt hắn, lộ ra một nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh. Cô đứng trước mặt hắn như một thiên thần, không biết từ lúc nào hắn đã để ý cô, nhưng cô thích màu trắng, màu của đôi cánh tinh linh, màu của sự thuần khiết.
Đối lập với cậu.
Con người chỉ thích màu đen, nghĩ tới điều này đã khiến kawazaki có một cảm giác chán ghét chạy qua người.
Hắn là một ác quỷ đội lốt người. Là tên gϊếŧ người không gớm tay.
Mà ác quỷ lại chính là kẻ thù của thiên thần.
hay đơn giản nhất, là không thể chung một bầu trời với thiên thần.
Đó đã là quy luật của tạo hoá gây dựng nên thế giới này.
"Tôi không hiết chuyện này." Hắn nói, nhưng cô chắc sẽ không tin. Dù gì vừa gặp nhau thì hắn đã là con người xấu xa trong mắt cô rồi.
"Cảm ơn."
"Hả???? Cô..." tin tôi ư? Ba từ đó nghẹn lại trong sự bất ngờ và giữ lại nơi ngực trái đang đập mạnh.
"Vì anh không liên quan đến chuyện này nên rất cảm ơn anh. Ở đây tôi không quen ai. Nếu anh là người khiến tôi như vậy, tôi..." Cô nói đến đây thì dừng lại, nhẹ nhàng nhìn cậu, nở nụ cười như đoá anh đào cuối mùa lấp ló hé mở.
Cậu chờ đợi, nhưng Lệ Băng chỉ cười, không nói nữa. Xoay người đi dưới ánh chiều nhàn nhạt cuối tháng năm.
Nhớ lại lúc đó, lúc cô nói tin hắn. Trong lòng lại trỗi dậy một dòng xúc cảm bất thường.
Hắn...là lần đầu tiên có người nói với hắn bằng ánh mắt tin tưởng như thế.
Là lần đâu tiên có người tặng hắn nụ cười ấm áp đến vậy.
Là lần đầu tiên...hắn cảm thấy thấy không ghét một người con gái.
Và cũng là lần đầu tiên...hắn thấy người con gái đó đẹp đến vậy. Đẹp đến mức khiến tim cậu lỗi một nhịp đập.
Lại châm một điếu thuốc. Rít vào, lại nhả ra cái làn khói mờ ảo phảng phất.
Mùi thuốc lá dày đặc trong không khí, bao vây lấy thân ảnh đang thưởng thức mỹ cảnh Tokyo về đêm kia.
Đã gần hai tuần. Hắn cho điều tra về việc Lệ Băng bị cô lập. Nhưng là không có manh mối gì, chỉ có duy nhất một thứ, đoạn video ngắn.
Lúc xem nó, hắn đã cố kiềm chế để chỉ đập nát cái máy tính trước mặt mà không tổn hại đến những thứ khác.
Cái gì thế này? Ai đã làm ra chuyện này? Người con gái trong đoạn băng cơ bản không phải là Lệ Băng mà là một ai đó có khuôn mặt giống hay giống như thế.
Bởi có điểm hắn biết rõ, đó là tại xương quai cô có một nốt ruồi. Người này...không có.
Nhưng cô có thù oán gì với bọn người đó? Liệu cô có biết chuyện này không?
Rất nhiều nghi vấn cần lời giải đáp. Hắn không rõ đáp án mình cần đang ở đâu. Nhưng hắn muốn bảo vệ cô, ít nhất là ác quỷ này không muốn nàng thiên thần bị kéo vào bùn lầy nhơ nhuốc.
Điếu thuốc trên tay cháy hết, Kawazaki đứng dậy, bức vào trong phòng.
Trên bàn gỗ trang trí đậm đà văn hoá Nhật Bản, một bộ tách trà ngọc bích sáng long lanh, một lọ hoa nhỏ chỉ bằng ba ngón tay nhưng thân lọ lại dài tầm hai mươi lăm xentimet có cắm nhành hoa phong trắng toát, ra vẻ yêu chiều thanh nhã cho căn phòng.
Cạnh đó là hai chiếc điện thoại một trắng một đen. Màn hình của chiếc điện thoại đen đang nhấp nháy nhấp nháy cùng với tiếng nhạc chuông "tinh tong" kéo dài báo hiệu có người gọi đến.
Chiếc điện thoại này bình thường không có ai gọi đến, vì đây là số điện thoại chỉ dành cho những người mật thiết.
Danh bạ cũng chỉ có ba cái tên. Hắn cầm điện thoại lên, nhìn màn hình rồi nhíu mày một cái, đưa lên tai nghe.
Khuôn mặt dần dần biến sắc, dần dần chuyển đen, như thể dung hợp với bóng tối xung quanh.
Không nghe rõ bên kia nói gì nhưng thân hình hắn như cứng lại, sắc mặt âm trầm, toàn thân toả ra nhiệt khiến căn phòng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo hẳn.
Từ đầu đén cuối hắn không nói gì, chỉ siết nhẹ tay sau đó cất giọng trầm lãnh hỏi đối phương:
"Trao đổi điều kiện như thế nào? Nói!"
Bên kia chỉ phát ra một tràng cười "ha hả" vang vọng.
"Không ngờ Kawazaki Akai mày cũng biết sợ à? Dám mò vào địa phận của tao?" Hừ lạnh một tiếng, hắn tiếp tục: "Ba mươi phần trăm số hàng mẫu mới nhất."
Nghe ngữ điệu không trầm không bổng lại nhất khoát như vậy, hắn biết tên kia không nói đùa.
"Mày điên rồi."
"Vậy..." Giọng nói lởn vởn kéo dài như cố tình tạo áp lực: "Tao gϊếŧ thằng nào trước đây? Thằng này...? Hay là thằng này...?"
Tiếp theo trong điện thoại là những tiếng thét chói tai, tiếng va đập, tiếng vỡ nát.
"Đủ rồi." Kawazaki lạnh lùng cắt ngang những âm thanh nhức tai kia. Bàn tay siết chặt lại, bạc môi mổng ngắn ngủi nói ra hai chữ: "Địa điểm?"
***_____________
Trong quán bar Akuma
Ánh sáng dập dờn vờn vọng, lại thêm tiếng nhạc sầm sập, những thân hình uốn lượn nhảy nhót như bầy sâu bảy màu đang quằn quại.
Hình ảnh dường như đã quen mắt với cậu, nhưng chính là Kawazaki vẫn không thể dung hợp với nơi này.
Ngồi trong góc tối, đối diện hắn là một người đàn ông khác. Không rõ khuôn mặt, thân hình rắn chắc, to lớn được bao bọc trong lớp vest đen.
Tựa người vào thành ghế phía sau, tay phải cầm lấy ly thuỷ tinh sóng sánh lắc nhẹ, nở nụ cười nửa miệng. Do ngồi tại góc khuất nên khuôn mặt hắn không được rõ ràng, Kawazaki cũng không thể nhìn ra được hắn đang muốn gì.
Nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đong đưa ly thuỷ tinh như thưởng thức mỹ cảnh. Người đàn ông đó cười yêu mị, ánh mắt loé lên tinh quang nhìn hắn.
"Yêu cầu của tôi chỉ có thế thôi. Hoàn toàn trong khả năng đáp ứng của cậu."
Mắt ưng xinh đẹp nheo lại vẻ nguy hiểm, hắn im lặng không nói gì.
Ba mươi phần trăm? Không lớn nhưng cũng không phải là con số nhỏ. Tuy thiệt thòi nhưng lần này là cậu sai lầm nên không thể trách ai.
Cứu thuộc hạ của mình vẫn quan trọng hơn. Bọn họ là vào sinh ra tử, vì hắn kém cỏi nên mới bị bắt và hành hạ, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Bây giờ nhượng bộ, rồi sau này hắn sẽ trả gấp đôi.
"Thấy người lập tức sẽ thấy hàng." Hắn nói xong liền đứng dậy mà không cần biết người đàn ông đó có đồng ý hay không. Ngồi trong góc tối, khuôn mặt của người đàn ông vẫn nở nụ cười tà mị dõi theo hắn, nhấm nháp thêm một ngụm chất cồn màu đỏ trong tay, ngón tay xoay xoay trên thành cốc tạo thành những vòng tròn.
"Lần này cậu nợ tôi một ân huệ đấy. Uhara Yuuki."
Hắn nói xong câu đó, một thân hình từ trong bóng tối bước ra, mái tóc đen mượt, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, nở nụ cười mị hoặc.