Chương 23
Dương Cảnh Kiệt ngước mặt nhìn lên bầu trời. Hai tay chống vào thanh lan can bằng inox, dáng vẻ anh tiều tịu hơn trước một chút, khuôn mặt bần thần đầy tâm tư, không biết hiện giờ Diệp Dao như thế nào, gần hai tháng trôi qua, một chút tin tức từ cô cũng không. Anh luôn có cảm giác, cô đang sống cùng An Thực, nhưng mà, hết lần này đến lần khác hắn đều từ chối gặp anh.Xét cho cùng, Diệp Dao ở cạnh hắn thì sẽ được an toàn. An Thực có đủ khả năng để bảo vệ cô... không như anh! Dương Cảnh Kiệt thở dài. Bên sau gáy phát ra một hơi lạnh khiến anh giật mình quay lại, Lão Từ khẽ cười, đưa cho anh lon trà lạnh cóng từ máy bán hàng tự động, giọng nói khàn khàn của ông vang lên "Đang nghĩ đến Tiểu Diệp à?"
"Vâng!"
"Cậu nghĩ cô ấy còn sống không? Tôi thì nghĩ là có, hơn nữa, có thể còn sống rất tốt." Lão Từ quay mặt ra phía cửa sổ, nơi phía xa là hình ảnh thành phố Thượng Hải to lớn xinh đẹp.
"Cháu cũng không rõ." Thật ra anh rất rõ chuyện này chỉ là không muốn để ông biết cái suy nghĩ về Diệp Dao và An Thực của mình.
Trên khuôn mặt hơi sạm đen nghiêm nghị thường ngày của ông, hôm nay đặc biệt dễ chịu hơn hẳn "Tôi biết rõ người luôn âm thầm giúp Diệp Dao là ai, có phải... là người trong giới xã hội đen không?"
Dương Cảnh Kiệt không nhìn ông cũng không trả lời.
"Cậu đừng giấu tôi, tôi biết rõ chuyện đó. Chỉ là không nói ra thôi. Tôi có cho người điều tra thêm về thông tin của Tiểu Diệp. Nghe người ngoài nói, đúng hơn là những người đó đồn đại rằng An Thực ngày trước có nhận nuôi một cô bé, cậu ta xem cô bé ấy như bảo vật, hết sức cưng chiều và bảo vệ. Nhưng sau đó, hình như cô bé ấy bị mất tích, từ đó về sau không còn ai nhắc đến cô bé kia nữa. Dạo gần đây, bọn họ còn đồn với nhau rằng, cô bé đó đã trở về, hơn nữa còn trở thành cảnh sát! Bọn họ không nói tên cô gái đó nhưng tôi chắc chắn, đó là Tiểu Diệp!" Ông đưa mắt nhìn Dương Cảnh Kiệt, cặp mắt sắc bén "Đúng chứ?"
Anh khẽ gật đầu, "những người đó" ông nói là người trong giới hắc bang. "Cháu không rõ việc đó, cháu chỉ biết, An Thực luôn đối xử đặc biệt với Tiểu Dao."
"Cậu phải biết, làm cảnh sát như chúng ta mà có quan hệ với tội phạm là điều không nên."
"Cô ấy không hề muốn điều đó."
"Dù vậy, hắn vẫn luôn bảo vệ Tiểu Diệp, bọn họ còn hay gặp nhau? Đúng chứ?"
"Chú đang nghi ngờ Tiểu Dao?" Dương Cảnh Kiệt lập tức phản ứng, anh cao giọng, trong giọng điệu còn chứa đựng sự khó chịu và bất mãn. "Sao chú có thể nghi ngờ cô ấy?"
"Cảnh Kiệt, tôi hiểu tâm trạng của cậu. Nhưng sự thật vẫn luôn là sự thật. Tôi cũng không muốn tin, Tiểu Diệp là đứa trẻ có tài, nhiệt huyết lớn. Tôi chỉ sợ, tình cảm làm cô ấy mất lí trí!" Ông cũng không muốn phải nghi ngờ bất kì ai trong đội của mình, một chút cũng không. Nhưng mọi chứng cứ hiện tại đều gây bất lợi cho cô "Vừa nãy, cảnh sát đã nhận được một phong thư không rõ người gửi, bên trong là một vài bức ảnh chụp Diệp Dao cùng An Thực gặp nhau. Sau đó, chúng tôi quyết định đến ăn hộ trước kia của Diệp Dao lục soát thêm một lần nữa nhưng nơi đó lại đổ nát kì lạ, đội điều tra đã khám nghiệm hiện trường, cho thấy có người đã đập phá, đồ đạc đều bị xê dịch như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó. Và cậu biết chúng tôi tìm thấy gì trong đống đổ nát ở phòng ngủ không? Một bức thư ghi rõ ngày, giờ, địa điểm những vụ án lần trước chúng ta theo đuổi, có đề tên Diệp Dao và người nhận - An Thực. Cậu hiểu điều tôi sắp nói chứ?"
Họ đang muốn bắt Diệp Dao?
Nhìn ánh mắt của Dương Cảnh Kiệt, ông có thể nhìn thấu tâm tư anh, ông cất tiếng nói, giọng đều đều nhưng không kém phần nghiêm nghị "Thời gian dành cho Diệp Dao đã hết, cấp trên muốn chúng ta phải đưa cô ấy về sở để điều tra. Ngay lập tức!"
"Nhưng Tiểu Dao không hề có tội. Chắc chắn có người đã vu oan cho cô ấy!" Dương Cảnh Kiệt không tin những gì mình vừa nghe. Anh biết cô có quan hệ với An Thực nhưng chắc chắn cô sẽ không bán đứng mọi người mà đưa thông tin cho hắn.
"Cảnh Kiệt, cậu đang cố tình không hiểu những gì tôi nói sao?" Lão Từ nhăn mặt "Cấp trên đã quyết, cả tôi cũng không ngăn được. Nhận lệnh đi!" Dứt lời, Lão Từ quay lưng bỏ đi.
Dương Cảnh Kiệt đứng im lặng, hai tay siết thành quyền, dù thế nào, anh vẫn tin Diệp Dao không phải loại người bán đứng đồng đội. Nếu đã đến nước này, một mình anh sẽ điều tra, bắt tên nội gian khốn khϊếp kia, để chứng minh cho họ biết, Diệp Dao không có tội!
.....
"Mọi chuyện đang tiến triển theo kế hoạch, bây giờ là lúc chúng ta ra tay." Lâm Triết đứng cạnh cửa sổ, mắt hướng nhìn phía bên ngoài, ánh sáng mặt trời quả thật khiến người dễ chịu hơn là sống trong bóng đêm. "Không còn nhiều thời gian nữa. Sắp tới, chắc chắn Diệp Dao và An Thực sẽ rời khỏi Nguyệt để ra ngoài. Cô hãy tiếp cận cô ta rồi tách bọn họ ra. Việc còn lại, tôi sẽ giải quyết."
"Liệu có ổn không? An Thực luôn ở bên cạnh cô ta, hơn nữa sao ông biết hắn sẽ đồng ý cho Diệp Dao ra ngoài? Chẳng lẽ hắn không biết, ông đang muốn bắt cô ta?" Người kia cất tiếng.
"Không phải chuyện của cô, cứ làm việc của mình đi."
"...Vâng!"
"Còn một việc cậu phải làm."
"Là gì vậy?"
"Hãy tìm tài liệu mật trong sở cảnh sát cho tôi. Tài liệu về tất cả nhwunxg tên được phái đi nằm vùng."
Người kia tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, hắn đáp "Sao có thể chứ? Đó là tài liệu mật, làm sao tôi có thể tiếp cận và lấy được. Chuyện này cũng rất nguy hiểm."
Gã cười, giọng điệu đầy mỉa mai "Ngu ngốc. Tất nhiên là lấy từ sếp của cậu rồi. Chắc chắn ông ta có danh sách đó. Hãy mau đi lấy về đây cho tôi. Rồi cậu sẽ được phần thưởng theo ý của mình."
Người kia im lặng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu chấp nhận... hắn phải giúp gã làm, bán đứng đồng đội, bán đừng anh em của mình để đổi lại thứ mà hắn muốn... dù cho trong tận sâu trong lòng hắn không muốn nhưng chuyện đã đến nước này, có muốn quay đầu cũng không thể!
Lâm Triết vẫn đứng im lặng trước cửa sổ, vẻ mặt vô cùng hứng khởi. Dù cho bên ngoài cảnh sát đang truy bắt, Lâm Triết muốn bắt Diệp Dao thì An Thực cũng sẽ đồng ý cho cô ta ra ngoài. Ai mà không biết hắn cưng chiều bảo bối của mình như thế nào, hơn nữa, người như Diệp Dao sẽ chấp nhận ngồi im chịu oan ức mà không làm gì? Lâm Triết nhếch môi, ngước mặt lên cao "Trò chơi sắp kết thúc rồi, người thắng sẽ là ai đây."
Một mặt giao cho tên kia theo dõi, một mặt Lâm Triết cho người gửi thư đến nhà An Thực với nội dung "Hãy bảo vệ cẩn thận bảo bối nhỏ bé của cậu đi nếu không muốn cô ta phải chết, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi.". Trên đời này, không gì vui vẻ bằng nhìn người khác thấp thỏm lo sợ. Lâm Triết biết, nếu làm vậy An Thực sẽ không để Diệp Dao rời khỏi nhà. Nhưng, dù cô ta có ra khỏi đó hay không, hắn cũng sẽ bắt được. Sau đó, sẽ cho An Thực thấu hiểu cảm giác mất đi người mà mình yêu thương nhất thêm một lần nữa...
......
"Đồ thất hứa!" Diệp Dao ngồi trên giường, tức giận nói.
An Thực ngồi trên ghế, thong thả đọc sách, không thèm nhìn khuôn mặt đang rất khó coi của cô, điềm tĩnh đáp "Anh thất hứa cái gì?"
"Anh còn dám nói, là ai đã đồng ý cho em ra ngoài. Bây giờ, không những anh không đưa em đi, còn nhốt em ở trong phòng?" Diệp Dao cao giọng, khi cô vừa ăn cơm tối xong, An Thực nhẹ nhàng nói với cô "Kể từ bây giờ, không được anh cho phép, em không được ra khỏi phòng nửa bước!" sau đó bỏ đi, khiến cô tức muốn lộn ruột gan lên. Bây giờ, hắn còn ngồi đó thong thả đọc sách xem như không có chuyện gì?
Mắt vẫn không rời quyển sách, An Thực cất tiếng "Bên ngoài đang hỗn loạn, giữ em trong nhà, là đang bảo vệ em." Hắn vừa nhận được tin bên phía cảnh sát đã bắt đầu hành động, không cần biết cô có phải là nội gian hay không cũng phải bắt sống Diệp Dao về sở. Đừng nói là cảnh sát, ngay cả người trong hắc bang cũng đang muốn bắt cô.
"Hỗn loạn cái gì chứ? Em chỉ là đến nhà cũ lấy chút đồ thôi."
"Anh sẽ sai người lấy. Hơn nữa, em không chỉ muốn vậy đúng chứ?"
Diệp Dao mím môi, không giấu được nữa thì cô sẽ nói ra hết"Em sẽ điều tra về tên nội gian trong sở cảnh sát, em không thể sống trên danh nghĩa kẻ phản bội suốt đời. Hơn nữa..."
"Em điều tra bằng cách nào? Quay về sở cảnh sát rồi nói với họ mình không phải kẻ nội gian, mong họ cho mình cơ hội để điều tra, em nghĩ họ sẽ tin?" An Thực cắt ngang lời Diệp Dao, tay lật trang sách, những gì Diệp Dao suy nghĩ, hắn đều biết rõ. Hắn cũng biết, người cứng đầu như cô, sẽ không để yên cho kẻ đã vu oan cho mình.
"....Vậy thì em sẽ..."
"Nhờ Dương Cảnh Kiệt?"
Diệp Dao im lặng một lúc, hắn có khả năng ngoại cảm sao? Việc gì cô suy nghĩ hắn đều đóan được?
An Thực gấp sách lại, đưa mắt nhìn cô "Dao nhi, anh đã nói với em không cần nghĩ nhiều? Muốn làm gì, anh sẽ làm giúp em."
"Em có thể tự làm!"
"Không được!"
"Nếu anh cứ tiếp tục nhốt em, em sẽ bỏ trốn, lúc đó, em sẽ không quay lại đây, cho dù anh có van xin thế nào." Diệp Dao nhíu mày uy hϊếp, hắn đúng là đồ độc tài không hơn không kém.
An Thực bật cười "Em ra được đây đi rồi hẵng nói." Hắn nghiêng đầu, khuôn mặt tỏ vẻ rất kiêu ngạo giống như lời mình nói không sai "Em có thể đánh được người của Nguyệt không? Có thể trốn được không?"
"An Thực, anh muốn bức ép em sao?" Diệp Dao nghiến răng nói. Thật là tức chết đi được, người như hắn, có điểm nào tốt mà cô lại thích? Sai lầm, đúng là sai lầm khi cô quyết định về đây mà!
An Thực cười tươi, đứng dậy đi đến bên giường nằm xuống, vui vẻ nói "Không nói với em nữa, đi ngủ thôi." sau đó kéo Diệp Dao nằm xuống theo.
Cô hét lên "Anh làm gì vậy?"
Hắn cười "Đi ngủ."
"Ngủ?" Diệp Dao cố gắng đẩy hắn ra, dùng hết sức lực "Buông ra, buông em ra, buông ra mau."
Sau khi thoát khỏi hắn, Diệp Dao thở hì hục, cất tiếng "Bây giờ là mấy giờ mà ngủ? Hơn nữa, anh mau về phòng anh mà nằm, đây là phòng của em."
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó khó chịu của Diệp Dao, đáng lẽ hắn phải thấy không vui nhưng ngược lại, tâm tình vô cùng thỏa mãn, An Thực đưa tay gối đầu, nói "Đây là nhà anh, anh muốn làm gì thì làm, ngủ ở đâu thì ngủ. Liên qua gì đến em."
Diệp Dao cắn môi dưới, đứng lên "Được, em ra ngoài ngủ."
"Mở cửa được đi rồi tính." Lúc Diệp Dao nhảy xuống giường, An Thực nhàn nhã nói, trong giọng điệu còn có chút mỉa mai.
Diệp Dao đưa tay vặn nắm đấm cửa nhưng không mở được. Cô đưa mắt nhìn An Thực đang nằm ngủ. Bước lại gần "Vậy là ý gì?"
"À... nếu em không thích ngủ ở giường thì có thể ngủ ở sofa cũng được. Đây là chăn và gối." An Thực đẩy tấm chăn và cái gối ra phía bên ngoài, còn mình thì nằm lui vào trong.
Diệp Dao đứng lặng người, hai tay siết thành quyền, An Thực, hắn dám làm vậy với cô? Được, để cô ra khỏi đây, nhất định sẽ khiến hắn hối hận!
An Thực nhắm hai mắt lại, không phải hắn đang ngủ mà đang suy tính. Khi nhận được bức thư của Lâm Triết ở trước cửa biệt thự, hắn đã muốn nổi điên lên. Cuộc chiến sắp bắt đầu nhưng người phái đi tìm tung tích của hắn vẫn chưa lần ra manh mối gì. Lâm Triết, Lâm Triết, An Thực thật sự muốn phanh thây tên khốn đó ra càng sớm càng tốt!
--- -----
Khi Diệp Dao tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, phát hiện mình đang nằm trên giường, nhìn xung quanh không thấy An Thực đâu. Cô chạy nhanh vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân cẩn thận rồi ra ngoài thám thính tình hình, không cho cô đi thì cô bỏ trốn là được.
Nhưng, cửa đã bị khóa bên ngoài, Diệp Dao nhíu mày, hét lên "Người đâu? An Thực, An Thực, mau thả em ra. Tên khốn khϊếp kia, mau thả em ra!"
Đột nhiên cánh cửa mở ra, cô còn tưởng là An Thực, không ngờ lại là người giúp việc "Tiểu thư, cô có gọi cũng vô ích, ông chủ đi ra ngoài rồi."
"Ra ngoài? Bao giờ anh ta về?"
"Em không biết, tiểu thư, mời cô dùng bữa sáng." Người giúp việc đặt khay thức ăn lên bàn. "Cô đừng cố sức, ông chủ có dặn, không được để cô rời khỏi phòng nên bên ngoài cửa có hai người đang trông chừng rồi."
"Tôi biết rồi." Diệp Dao bất mãn, còn cho người đứng ở ngoài cửa, hắn xem cô là tù nhân sao, nhất định ngoài kia đang có chuyện gì đó mà hắn muốn giấu cô! Diệp Dao đưa mắt nhìn cô gái kia đang đứng chờ "Được rồi, cô ra ngoài đi. Khi nào ăn xong tôi sẽ gọi bằng điện thoại nội bộ."
"Vâng." Người giúp việc gật đầu cúi chào rồi lui xuống, đóng cửa lại.
Diệp Dao im lặng đứng trong phòng, suy nghĩ, tìm ra phương pháp tốt nhất. Nếu phá cửa, sẽ gây ra tiếng động lớn, hai người bên ngoài sẽ gọi người của Nguyệt sẽ xông lên, dù cô có đánh cũng không thể đánh lại tất cả bọn họ. Vậy thì... Diệp Dao liếc nhìn cửa sổ. Một ý tưởng hiện ra trong đầu, cô nhếch môi, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, quan sát xung quanh.
Bình thường, biệt thự sẽ không có nhiều người canh chừng, chỉ có 2 hoặc 3 người ở bên bang sang đây, nhằm bảo vệ an toàn và không cho ai đột nhập. Vì vậy, rất thích hợp để leo tường. Bên phải là ranh giới của bang Nguyệt, còn bên trái không có người trông. Được, treo từ cửa sổ bên trái xuống. Dù sao cô cũng ở tầng hai, không quá cao.
Diệp Dao cột ga trải giường với chăn lại, tuy nói là không quá cao nhưng cũng phải cẩn thận, lỡ ngã xuống dưới, không chết cũng thương tật, buộc thật chặt đầu dây này vào lan can, Diệp Dao nhìn xuống dưới. Hừ, hắn xây nhà gì mà cao vậy chứ? Lấy một vài thứ cần thiết bỏ vào trong balo, Diệp Dao hít một hơi, bắt đầu leo xuống.
Cô từng được tập huấn về vấn đề sử dụng dây và trèo tường, nên chuyện này không quá khó. An Thực khốn khϊếp, để cô trốn khỏi đây nhất định sẽ không quay về. Cô phải nhân cơ hội hắn không có nhà mà trèo xuống thật nhanh.
"Dao nhi, em đang làm gì vậy?" Giọng nói phát ra từ bên dưới khiến Diệp Dao giật nảy người. Cô mím môi, đưa mắt nhìn xuống dưới.
An Thực bỏ hai tay vào túi quần, đứng ngay ngắn nhìn cô, trên môi nở nụ cười, mặc dù vậy cô vẫn thấy đâu đó sự tức giận trong hắn "Muốn đi đâu sao?" An Thực hỏi.
Diệp Dao lắc đầu, cười trừ "Không có, em chỉ là đang thư giãn gân cốt."
"Thư giãn gân cốt? Mang theo balo làm gì?"
"Anh, không phải đã đi ra ngoài rồi sao?" Sao lại quay về sớm như vậy?
"Có chút chuyện nên quay về? Sao? Nếu anh không quay về thì em đã vui vẻ bỏ đi rồi, đúng chứ?" An Thực nghiến răng nói. Khiến tim Diệp Dao đập thình thịch. Hắn gằn giọng nói tiếp "Còn không mau xuống đây!"
Diệp Dao cắn cắn môi dưới, nếu xuống nhất định sẽ bị hắn trị tội, leo lên trở lại cũng như vậy. Kiểu nào cũng chết, mặc kệ, cô việc gì phải sợ hắn. "Không thích!"
"Em nói gì?"
"Không thích."
"Được, nếu em không thích xuống thì cứ lơ lửng ở đó đi." Sau đó hắn cầm điện thoại, gọi cho ai đó, giọng điệu như ra lệnh "Vào phòng khóa cửa sổ lại, cho vài người ra phía bên trái biệt thự canh chừng cho tôi." Sau đó cúp máy, ngước mắt nhìn cô "Không xuống thì cũng đừng mong đi lên."
Ba người mặc vest đen nhanh chóng xuất hiện, An Thực ra lệnh "Không được để cô ấy xuống!"
"Này, An Thực, anh tính làm gì?" Diệp Dao lớn tiếng, không phải hắn định để cô treo lơ lửng như vậy sao?
An Thực mặc kệ cô la hét, đứng dặn dò những người kia, sau đó bỏ đi.
"An Thực, tôi nhất định sẽ gϊếŧ anh!... A... Á..." Đột nhiên sợi dây làm bằng ga giường bị lỏng đầu cột, khiến Diệp Dao rơi xuống. Không phải chứ, cô đã buộc rất chặt rồi mà. Cứ như thế, Diệp Dao rơi giữa không trung, rồi đáp thẳng vào lòng An Thực.
Thật may là hắn phản ứng nhanh, kịp thời chụp được cô, nếu không, cô nhóc đó sớm đã gãy xương rồi. Giọng nói đều đều vang lên "Còn muốn bỏ trốn không?"
Diệp Dao ôm chặt lấy An Thực, thở hổn hển, đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Sau khi đã định thần liền buông hắn ra, nói "Lần sau nhất định sẽ thành công."
"Còn có lần sau?"
"Phải! Mau thả tôi xuống." Diệp Dao đấy hắn ra. Dùng sức để đánh hắn.
An Thực nhíu mày, nhấc bổng cô lên, vác lên vai, đi thẳng vào nhà, không nói không rằng, mặc kệ cho cô có la hét thế nào. Không dạy cho Diệp Dao một bài học, xem ra, cô nhóc này sẽ không biết sợ là gì!