Chương 42: Hội nghị có chuyện ngoài ý muốn
Người xưa nói đúng “Không quan nhẹ cả người, làm quan như ngồi tù”.Vương Trạch Vinh vừa mới làm chủ tịch xã, ngồi chưa ấm chỗ đã cảm thấy như ngồi tù. Vừa lên chức thì quan khí đã bắt đầu có dấu hiệu tản mát, Vương Trạch Vinh không khỏi lo lắng.
Con người đều tham lam, đã chiếm được thì không bao giờ muốn mất đi. Giống một thằng bé được đồ chơi yêu mến sẽ không tùy tiện cho người khác. Huống hồ là chức quan mọi người đánh nhau vỡ đầu mới có.
Trong văn phòng đầy khói lượn lờ biến ảo, nhe răng trợn mắt đầy dữ tợn. Vương Trạch Vinh không ngừng đoán nguyên nhân mà quan khí tản mát đi, hắn rất đau đầu.
- Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
Hút hết điếu thuốc thứ hai mà vẫn không tìm ra được vấn đề. Vương Trạch Vinh thầm chửi một câu, trán đã đổ mồ hôi lạnh. Nhưng đúng lúc này đầu hắn đột nhiên nghĩ ra một chuyện.
- Chẳng lẽ là cái này?
Vương Trạch Vinh một lần nữa xem cách sắp xếp trong phòng làm việc, ánh mắt hoảng sợ nhìn xung quanh.
Vương Trạch Vinh phát hiện một vấn đề. Đó là bố trí phòng làm việc của mình và Đinh Lỗi là giống nhau, ngay cả kê bàn làm việc cũng giống nhau.
Nhớ đến tình huống của hai lãnh đạo trước, Vương Trạch Vinh không khỏi nghĩ đến chuyện mê tín. Bí thư và chủ tịch xã trước đều ở trong phòng này nên xảy ra chuyện. Hai phòng làm việc này trước đó mình đã ra vào nhiều lần, bố trí về cơ bản không thay đổi. Chẳng lẽ có quan hệ đến phong thủy.
Mặc dù suy nghĩ này rất ngu ngốc, rất buồn cười nhưng Vương Trạch Vinh nếu đã ngồi trên vị trí này rồi tính đến vấn đề xảy ra với mấy lãnh đạo trước, hắn không khỏi nghi thần nghi quỷ, lo lắng.
Vương Trạch Vinh cắn răng lẩm bẩm:
- Thà tin là có còn hơn.
Nếu ngồi ở hướng này có chuyện, vậy đổi hướng khác xem sao.
Vương Trạch Vinh cầm điện thoại gọi tới văn phòng. Người nghe điện là Tiểu Giang. Vương Trạch Vinh nói với Tiểu Giang:
- Bảo Hoàng Vĩ và Trương Chính Cường tới phòng tôi, tôi muốn điều chỉnh văn phòng một chút.
Sau khi Vương Trạch Vinh đi, Tiểu Giang đã tạm thời phụ trách công tác quản lý. Vương Trạch Vinh đã tỏ vẻ sẽ nghĩ cách để nàng trở thành chánh văn phòng.
- Vâng.
Tiểu Giang dịu dàng vâng rồi dập máy. Không lâu sau Tiểu Giang mang theo Hoàng Vĩ và Trương Chính Cường tiến hành kê lại bàn ghế trong phòng theo yêu cầu của Vương Trạch Vinh.
Ngồi vào phòng làm việc đã được chỉnh lại, Vương Trạch Vinh hít sâu một hơi, áp lực trong lòng đã giảm đi. Làm xong việc buổi sáng, Vương Trạch Vinh xem lại quan khí của mình liền yên tâm. Quan khí không còn tản mát nữa.
Thì ra là do phong thủy. Vương Trạch Vinh an tâm hơn. Hắn thầm nghĩ bảo sao rất nhiều lãnh đạo khi dọn đến phòng mới đều phải một lần nữa kê lại đồ đạc, có lẽ là lo lắng đến vấn đề phong thủy trong phòng.
Sau chuyện phong thủy này, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất nhẹ nhàng, hắn muốn há miệng cười lớn.
- Phúc họa đan xen. Hắc hắc, không ngờ phong thủy ảnh hưởng đến quan khí. Đây là biện pháp tốt để tăng quan khí. Xem ra mình phải dồn tâm sức nghiên cứu vấn đề này. Bỏ đi, lần sau rồi nói.
Ý nghĩ giúp Đinh Lỗi chỉ lóe lên trong đầu Vương Trạch Vinh rồi biến mất ngay.
Vương Trạch Vinh đúng là hơi mệt rồi.
...
Hội nghị Đảng ủy xã do Đinh Lỗi chủ trì tiến hành. Quả nhiên như suy nghĩ của Đinh Lỗi. Trong hội nghị đám người Chu Hồng Thiên chỉ giữ được mấy vị trí không quan trọng, các vị trí khác về cơ bản đều bị Đinh Lỗi và Vương Trạch Vinh chiếm. Nếu không phải Vương Trạch Vinh không có mấy người thân tín thì hắn còn chiếm nhiều hơn.
Năm nay xã Hoàn Thành đúng là rối ren, hai bộ máy lãnh đạo rơi đài, nhân sự không ngừng được điều chỉnh.
Sau khi triệu tập hội nghị cán bộ toàn xã, Chu Hồng Thiên phải đứng lên đọc quyết định của xã.
Từ trong đợt điều chỉnh nhân viên này, mọi người một lần nữa thấy sức mạnh của Vương Trạch Vinh.
Giang Anh Hà giữ chức chánh văn phòng thì không mấy người suy nghĩ. Trong văn phòng Đảng chính thì Giang Anh Hà rõ ràng là người của Vương Trạch Vinh. Có không ít người ác độc nghĩ: “Tiểu Giang này không phải có một chân với Vương Trạch Vinh đó chứ?”.
Khi tuyên bố Hoàng Vĩ làm trưởng phòng tổng hợp, thằng ranh này liền thẳng lưng lên, không còn vẻ nịnh bợ ngày thường. Rất nhiều người than rằng làm quan đúng là cách dễ nhất thay đổi khí chất con người.
Nghĩ đến Hoàng Vĩ dựa vào nịnh bợ Vương Trạch Vinh mà lên chức, rất nhiều người tự hỏi một vấn đề xem ra không nịnh Vương Trạch Vinh là không lên chức, về sau nhất định phải coi trọng việc này.
- Ai cũng vì người của mình mà.
Khi tuyên bố Lữ Khánh Phân thành trưởng ban kế hoạch hóa gia đình, Lữ Hàm Yên thành bí thư đoàn xã, mọi người thầm mắng trong lòng. Hai con mụ này ỷ vào có người đàn ông tốt.
Than thở là than thở nhưng mọi người đều hiểu một việc là Vương Trạch Vinh như mặt trời giữa trưa, quyết không thể là địch.
Khi thấy Trương Chính Cường bị đưa đến trạm Lâm nghiệp, càng có nhiều người sợ Vương Trạch Vinh. Thằng ranh này chỉnh người cũng không hề nương tay.
Chu Hồng Thiên bây giờ đang vô cùng xấu hổ. Vị trí chủ tịch xã không tới tay, ngược lại còn làm Vương Trạch Vinh đoạt người mình sai khiến đi. Thằng này trước đó còn nịnh mình, bây giờ thì hay rồi. Mình còn phải xem ánh mắt của nó mà làm việc. Làm Chu Hồng Thiên buồn bực nhất đó là Cố Hồng Quân dặn dò mình phải phối hợp công việc với Vương Trạch Vinh.
Nhìn những người trong danh sách, Chu Hồng Thiên càng đọc càng bực, trong lòng như có tảng đá đè nặng vậy.
Khó khăn lắm mới đọc xong, Chu Hồng Thiên cảm thấy mọi người ngồi dưới như đang cười nhạo mình. Chu Hồng Thiên thực ra là người giỏi nhịn. Mấy năm làm trong Văn phòng Đảng chính đã làm tâm lý bình tĩnh nhiều. Nhưng số mệnh lại giở trò với hắn. Khi hắn không còn suy nghĩ sẽ được làm quan thì chức vụ từ trên trời rơi xuống. So sánh với cuộc sống làm quan thì trước không thể so sánh được. Chỉ riêng việc ai trong xã gặp mình đều nhìn với ánh mắt cung kính đã làm hắn thích thú.
Chu Hồng Thiên thời gian này cũng không thể bình tĩnh, giống như một cô gái bị phá trinh vậy, đã được ăn thì muốn ăn nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào vị trí chủ tịch xã. Nhìn quanh xã, Chu Hồng Thiên tự hỏi chỉ có mình có đủ tư cách ngồi lên vị trí đó. Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân mới đầu cũng có suy nghĩ đưa mình lên, nhưng sự thật vô tình đã gϊếŧ chết hắn. Đinh Lỗi đứng phía sau thành bí thư ít nhiều còn có thể nhận. Nhưng Vương Trạch Vinh dựa vào cái gì mà lên chức chủ tịch xã. Chu Hồng Thiên cảm thấy mình thành trò cười trước mặt mọi người.
Thấy Chu Hồng Thiên đọc xong, Đinh Lỗi biết đã đến lúc cần lên tiếng. Là bí thư đảng ủy, hắn phải đứng dậy phát biểu.
- Bịch.
Một tiếng lớn, Chu Hồng Thiên từ trên ghế ngã xuống.
- A, a....
Hội trường trở nên náo loạn, Vương Trạch Vinh đi nhanh tới đỡ Chu Hồng Thiên lên. Hắn thấy vẻ mặt Chu Hồng Thiên tái mét và bất tỉnh.
- Mau gọi xe cấp cứu.
Vương Trạch Vinh hét lớn.
Hội nghị đã không thể tiến hành rồi.
Nhìn xe cấp cứu đưa Chu Hồng Thiên đi, vẻ mặt mỗi người khá kỳ quái.
Xã Hoàn Thành rốt cuộc sao thế này? Có đại hội mà cũng xảy ra chuyện kỳ quái như vậy.
Phó chủ tịch Lưu Minh Xuân nói:
- Bí thư, còn tiếp tục họp nữa không?
- Tan họp.
Đinh Lỗi vung tay lên. Hắn vốn chuẩn bị nói không ít lời, bây giờ xảy ra việc này thì sao còn có tâm trạng họp. Không biết lãnh đạo huyện sẽ nhìn mình như thế nào. Người hiểu thì cho rằng lão Chu đột nhiên bị bệnh, không hiểu lại nghĩ mình ép khiến Chu Hồng Thiên khí huyết công tâm.
- Mẹ nó chứ.
Đinh Lỗi thầm mắng.
Dù nói như thế nào thì lão Chu cũng không quá tệ với mình. Cho nên Vương Trạch Vinh liền đưa Chu Hồng Thiên vào viện.
Sau khi được cấp cứu, lão Chu đã được cứu lại, chuẩn đoán là do bị bệnh tim, nguyên nhân là do kích động mà thành bệnh.
Vợ con lão Chu chạy tới, vừa đi vừa đầy nước mắt.
- Không sao đâu chị, lão Chu chỉ bị bệnh tim thôi.
Vương Trạch Vinh an ủi nói. Đối với vợ của lão Chu, Vương Trạch Vinh rất kính trọng.
- Chủ tịch Vương, lão Chu sao lại bị bệnh tim thế này?
Vợ lão Chu vừa nghe thấy lão Chu đã đỡ liền bình tĩnh lại. Chị ta vội vàng hỏi Vương Trạch Vinh.