Quan Khí​

Chương 30

Chương 30: Trúng chiêu
Ở xã xuất hiện chuyện quái dị, trên huyện chậm trễ không tuyên bố chọn người làm chủ tịch xã, Vương Trạch Vinh đối với việc này cũng không quan tâm. Hắn cho rằng mình mới từ một nhân viên bình thường leo lên làm chủ nhiệm, trong thời gian ngắn cũng không có khả năng bay cao hơn nữa, việc cần làm hắn đều chăm chỉ làm, làm việc cẩn thận cho yên phận.

Tối xong việc, Vương Trạch Vinh đang ra ngoài thì thấy Hòa Quốc Hùng đi vào phòng làm việc. Thấy Hòa Quốc Hùng như vậy, Vương Trạch Vinh nghiêng người dựa vào góc tường, không dám chủ động đến gần, trong lòng thầm nghĩ: “Tám chín phần là Hòa Quốc Hùng bị cấp trên mắng, lúc này tiếp cận chắc chắn là không có gì tốt lành cả”.

Trong thời gian này, Vương Trạch Vinh mỗi ngày đều quan sát quan khí của mình và Hòa Quốc Hùng. Làm hắn yên tâm là quan khí của mình dày thêm. Xem ra Hạ Sơn chết sẽ liên lụy đến xã, nhưng không ảnh hưởng xấu đến hắn.

Thiên hạ thái bình là tốt rồi!

Vương Trạch Vinh thầm suy nghĩ như vậy. Thấy Hòa Quốc Hùng vào phòng làm việc liền lén lút ra ngoài, chạy thẳng đến nhà Lữ Hàm Yên.

Mấy ngày nay Vương Trạch Vinh đều đến ăn tối ở nhà Lữ Hàm Yên. Đây cũng không phải là Vương Trạch Vinh sớm nắng chiều mưa mà do mỗi ngày trước khi Vương Trạch Vinh hết giờ làm, Lữ Hàm Yên đều gọi điện tới chỉ để bảo hắn “Tới ăn cơm tối”.

- Tiểu Vương tới.

Lữ Khánh Phân nhìn Vương Trạch Vinh đi vào, nhiệt tình bắt chuyện. Mấy ngày nay Lữ Khánh Phân sống rất vui vẻ. Từ khi biết Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên tốt lên, người trong phòng làm việc cũng thay đổi thái độ với bà. Điều này làm bà cảm nhận được sâu sắc tầm quan trọng của việc trong nhà có một người làm quan.

Vì thế mấy ngày nay Lữ Khánh Phân nghĩ chuyện cột chặt Vương Trạch Vinh. Mỗi ngày đều hỏi thăm tình hình của Lữ Hàm Yên xong đều làm bà thở dài. “Con bé ngốc” nhà mình quả là không có tâm kế.

Lữ Hàm Yên đi lên dịu dàng cầm cặp cho Vương Trạch Vinh, rồi đổi dép lê.

Cảm giác gia đình tràn ngập toàn thân Vương Trạch Vinh. Có một cô gái xinh đẹp như vậy, Vương Trạch Vinh một lần nữa bị hút trái tim lại.

- Cảm ơn.

Vương Trạch Vinh nói.

- Anh đó...

Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ.

Vương Trạch Vinh cười cười ngồi xuống ghế.

- Sao anh lại thở dài?

Lữ Hàm Yên rót nước mời Vương Trạch Vinh.

- Không có ngoài chuyện của Hạ Sơn cả. Bây giờ xã đang loạn. Chồng Bao Giai Nghi lại chạy tới làm loạn yêu cầu khôi phục danh dự vợ mình. Hòa Quốc Hùng và Chu Hồng Thiên vừa về xã chưa được bao lâu lại bị gọi lên huyện, đến bây giờ còn chưa về.

Vương Trạch Vinh uống nước rồi mệt mỏi nói.

Hạ Sơn chết, Hòa Quốc Hùng và Chu Hồng Thiên bị gọi lên huyện ăn mắng. Mấy sự vụ khác toàn bộ đều rơi xuống đầu Vương Trạch Vinh, hắn mệt.

- Tiểu Vương, chuyện Hạ Sơn chưa xử lý xong sao?

Lữ Khánh Phân tò mò hỏi. Mặc dù mấy ngày nay đều bàn tán nhưng chính quyền vẫn chưa có kết luận về cách xử lý.

- Việc này vẫn chưa có kết luận, nói ít tốt hơn.

Vương Trạch Vinh biết Lữ Khánh Phân không kín miệng nên không nhiều lời. Đối với việc xử lý Hạ Sơn liên quan đến tận huyện. Lãnh đạo huyện đang cân nhắc.

- Mẹ, mẹ thật là, chuyện ở trong xã mẹ ít hỏi vài câu đi.

Lữ Hàm Yên hiểu chỗ khó xử của Vương Trạch Vinh. Thấy mẹ lần nào cũng hỏi thăm Vương Trạch Vinh chuyện trong xã, nàng có chút khó chịu.

Vương Trạch Vinh chuẩn bị xuống bếp hỗ trợ thì bị Lữ Khánh Phân ngăn lại.

- Tiểu Vương, lão Hạ chết, vậy lãnh đạo xã thiếu một người. Cháu có khả năng không?

Lữ Khánh Phân rất hy vọng hỏi thăm. Bà căn bản không nghe lời Lữ Hàm Yên nói mà ngược lại đưa ra câu hỏi mà mình quan tâm.

- Sao có thể nhanh thế được. Cháu vừa lên làm chánh văn phòng mà, không đến lượt cháu đâu.

Vương Trạch Vinh có chút chán ghét Lữ Khánh Phân, trực tiếp bẻ gẫy ý nghĩ này của mụ.

- Cô nói với cháu, cần tranh thì tranh. Bây giờ tất cả mọi người đều coi trọng cháu. Cháu lại có chỗ dựa trên tỉnh ủy, không cho cháu làm phó chủ tịch thì còn cho ai.

Lữ Khánh Phân vừa nghe Vương Trạch Vinh nói mình không hy vọng liền khẩn trương. Trong suy nghĩ của Lữ Khánh Phân, Vương Trạch Vinh bây giờ có chỗ dựa là lãnh đạo tỉnh ủy, bên trên chỉ cần nói một câu, Vương Trạch Vinh không thể không tiến bộ.

Nhìn Lữ Khánh Phân kích động như vậy, Vương Trạch Vinh trong lòng vừa động. Hắn cẩn thận suy nghĩ thì thấy mình đúng là có một chút hy vọng. Quan hệ giữa mình và Trương Tất Trường khá thần bí, lãnh đạo huyện không biết chừng sẽ suy nghĩ.

Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế, bật Tv, chuyển cách kênh một cách tùy ý, tâm trạng hơi bất ổn.

Lão Hạ là người của chủ tịch huyện. Sau khi hắn chết, chủ tịch huyện nhất định sẽ muốn phái một thân tín khác. Nhưng cái chết của Hạ Sơn hơi đặc biệt, người mà chủ tịch phái xuống có lẽ cũng không nắm được thực quyền. Hòa Quốc Hùng là người của Trịnh Chí Minh, vừa lên đài đã xảy ra chuyện. Lần này coi như Bí thư huyện ủy nắm được nhược điểm của hắn, nặng thì điều đi, nhẹ thì phê bình. Phân tích xong việc này, Vương Trạch Vinh đoán có lẽ Chu Hồng Thiên sẽ lên nắm quyền.

Đương nhiên đối với trình độ hiểu biết chinh trị của Vương Trạch Vinh lúc này không đủ để nhìn rõ cuộc tranh đấu trên huyện. Hắn chỉ thấy bề ngoài.

Đối với Vương Trạch Vinh mà nói, cơ hội lớn nhất của hắn là hai lần bắt tay với Trương Tất Trường. Ai có thể biết được lãnh đạo trên huyện kia nghĩ như thế nào?

Mình nên làm như thế nào? Nghĩ đến mọi người nghĩ mình có tấm bảng Trương Tất Trường, lãnh đạo huyện chắc sẽ suy nghĩ. Kết quả của mình sẽ không xấu, không biết chừng còn bắt được cá.

- Ăn cơm thôi.

Lữ Hàm Yên ở trong bếp gọi ra cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Trạch Vinh.

Lữ Khánh Phân thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, trong lúc nhất thời cũng không quấy rầy hắn. Cẩn thận nhìn Vương Trạch Vinh, Lữ Khánh Phân cảm thấy Vương Trạch Vinh đúng là có dáng vẻ quan to, có phần thâm sâu khó lường.

- Mau ăn cơm thôi.

Lữ Hàm Yên dọn chén bát xong, đặt thức ăn trước mặt Vương Trạch Vinh, sau đó gắp cho hắn một miếng thịt kho tàu.

- Thơm quá.

Vương Trạch Vinh hít sâu một hơi rồi cắm đầu vào ăn. Gạo thơm, thịt thơm, mùi thơm của phụ nữ ngấm đầy óc Vương Trạch Vinh. Dần dần khiến cho mấy việc lộn xộn ở xã biến đi.

Khó nhất là được hưởng thụ ân của mỹ nhân, gia đình mới là tốt đẹp nhất, nghĩ nhiều mấy chuyện xa vời làm cái gì…

- Tiểu Vương, chúng ta đã phân tích qua, chuyện lão Hạ sẽ khiến Hòa Quốc Hùng bị phê bình một trận. Hôm đó Bí thư huyện ủy có ý với cháu, đề bạt cháu làm phó chủ tịch là rất có khả năng. Nếu không cháu liên lạc với lãnh đạo trên tỉnh xem có giúp được không?

Ăn một lát, Lữ Khánh Phân thấy Vương Trạch Vinh chỉ chăm chỉ ăn không nói chuyện trong xã liền không nhịn được mà nói. Lữ Khánh Phân nhiều lần hỏi quan hệ của Vương Trạch Vinh và Trương Tất Trường nhưng Vương Trạch Vinh không nói. Điều này làm cho bà cảm nhận được Vương Trạch Vinh có quan hệ khá mạnh với Trương Tất Trường.

Vương Trạch Vinh giả vờ không nghe thấy, không ngừng ăn. Hắn bây giờ căn bản không coi trọng Lữ Khánh Phân. Nếu không nể mặt Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh không muốn nói chuyện với bà ta.

Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Khánh Phân thấy liền nghĩ là hắn có dự tính trước. Lữ Khánh Phân thầm nói bà không cho rằng thằng nhóc này không động tâm. Có lẽ Vương Trạch Vinh đã sớm liên lạc với trên tỉnh. Lữ Khánh Phân vừa nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ thành phó chủ tịch xã. Lữ Khánh Phân liền cảm thấy phải mau chóng chộp Vương Trạch Vinh.

Lữ Khánh Phân nhìn Lữ Hàm Yên, thấy con bé này chỉ dịu dàng nhìn Vương Trạch Vinh ăn cơm. Lữ Khánh Phân rất gấp, suy nghĩ một chút rồi thầm mắng con gái ngốc. Lữ Khánh Phân cắn răng thầm nghĩ:

- Con bé này đừng trách mẹ, mẹ cũng vì tốt cho con.

- Tiểu Vương, hai đứa ăn trước. Cô nấu bát canh cho cháu.

Lữ Khánh Phân đứng dậy vào bếp.

Một lát sau Lữ Khánh Phân bưng bát canh ra đặt trước mặt Vương Trạch Vinh:

- Tiểu Vương đây là canh bổ cho cháu. Cháu mau uống cho nóng.

- Mẹ nấu lúc nào thế, sao con không biết? Con nếm thử.

Lữ Hàm Yên nghi hoặc hỏi.

Lữ Khánh Phân vội vàng đánh tay con gái, trừng mắt nhìn. Cầm bát đặt trước mặt Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Công việc của Tiểu Vương nhiều như vậy, hôm nay lại chạy ngược chạy xuôi, con đó! Thật là người không biết đau lòng gì cả. Canh này mẹ chuyên nấu cho Tiểu Vương bồi bổ cơ thể.

Lữ Hàm Yên bĩu môi nói:

- Con chỉ thử thôi mà.

Lại đánh tay Lữ Hàm Yên, Lữ Khánh Phân giả vờ bực mình nói:

- Chỉ biết ăn. Lớn như vậy rồi mà không biết quan tâm người khác.

Không ngờ Lữ Khánh Phân còn chuyên nấu canh cho mình, Vương Trạch Vinh cảm động cười nói:

- Cảm ơn cô.

- Không có gì, người một nhà mà. Cháu mau nhân lúc còn nóng ăn đi.

Lữ Khánh Phân nhiệt tình nói.

Không ngờ Lữ Khánh Phân còn tốt như vậy. Trong lòng Vương Trạch Vinh nóng lên, bưng bát uống cạn.

Thấy Vương Trạch Vinh uống hết, Lữ Khánh Phân vỗ tay nói:

- Thiếu chút nữa thì quên. Lão Triệu hẹn cô đi đánh bài, cô phải đi ngay.

Nói đến đây Lữ Khánh Phân liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Tiểu Vương, cháu ở nhà nói chuyện với Hàm Yên. Cô đi trước.

- Vậy cô mau đi, nếu không người ta lại phải đợi cô.

Vương Trạch Vinh ước gì Lữ Khánh Phân đi sớm một chút.

Thấy Lữ Khánh Phân vội vàng rời đi, Lữ Hàm Yên híp mắt cười nói:

- Tính mẹ em là vậy, anh đừng để ý.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Mẹ em thật thú vị.

Trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên gắt giọng:

- Ai lại nói thế.

Nhìn Lữ Hàm Yên như vậy, Vương Trạch Vinh giật mình, hắn cảm thấy tâm hỏa nóng lên, hơn nữa bên dưới đang cương.

“Canh này bổ thật” Vương Trạch Vinh thầm nói canh này vừa ăn đã có hiệu quả.

Thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Hàm Yên sợ hãi nói:

- Trạch Vinh, anh sao thế? Mặt anh đỏ ửng.

- Anh hơi nóng.

Vương Trạch Vinh cởϊ áσ trên người.

Lữ Hàm Yên không yên tâm đưa tay sờ đầu Vương Trạch Vinh, giật mình nói:

- Đúng là hơi nóng.

Vì trời nóng nên Lữ Hàm Yên mặc khá mỏng, đặc biệt là ở nhà. Lữ Hàm Yên mặc như vậy thật hấp dẫn. Đặc biệt là Lữ Hàm Yên dịu dàng sờ trán Vương Trạch Vinh, cảm giác này không đúng rồi.

Tay Lữ Hàm Yên đặt lên đầu Vương Trạch Vinh, tâm hỏa của hắn liền cháy mạnh hơn. Vương Trạch Vinh ôm lấy Lữ Hàm Yên.

- A!

Lữ Hàm Yên kêu lên sợ hãi, nàng cảm thấy tay Vương Trạch Vinh đang đưa đến ngực mình.

Đột nhiên bị Vương Trạch Vinh ôm lấy, trong lòng Lữ Hàm Yên rất vui. Một năm trước hai người đã ôm nhau như vậy. Thời gian này hai người tuy quay lại nhưng không có hành động này. Lữ Hàm Yên kích động khẽ rên lên, dùng sức ôm Vương Trạch Vinh.

Hai người rất nhanh hôn nhau, tay Vương Trạch Vinh đang không ngừng vuốt ve Lữ Hàm Yên.