Quan Khí​

Chương 13

Chương 13: Ngoài ý muốn
Chuyện trong chính quyền nên tin tức khá nhanh. Đám người lão Chu bị gọi lên ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy không lâu, tin tức rất nhanh đã truyền khắp chính quyền huyện. Trương Chính Cường là người có tin tức nhanh nhất. Hắn ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại là hiểu tình hình trong đó.

Thấy Trương Chính Cường trở về với dáng vẻ như vậy, Tiểu Giang lập tức phát huy bản lĩnh của mình, yêu kiều cười nói:

- Trương ca, rốt cuộc là tin tức gì mau nói cho chúng tôi biết.

Nghe xong Tiểu Giang hỏi, có thể là muốn thể hiện với mọi người về mình có cửa, Trương Chính Cường đắc ý nói:

- Lần này xã chúng ta nổi tiếng rồi. Không biết là ai tố cáo chuyện các lãnh đạo nhận hối lộ, dùng tiền của xã để chơi cổ phiếu lên với Ủy ban kỷ luật thành phố và Huyện ủy. Điều này thành phố rất coi trọng, đặt biệt phái người đến huyện tham gia chứng thực. Vốn việc này ở xã cũng kịp thời động tay động trên nên trên cơ bản không thể điều tra. Nhưng ngay khi chuẩn bị có kết luận thì không biết như thế nào mà các chứng cứ cụ thể lại đưa lên Ủy ban kỷ luật. Thông qua đầu mối này liền bắt trúng, con số rất lớn.

Nói đến đây, Trương Chính Cường liền thở dài một tiếng.

Triệu Lệ nói:

- Ai làm việc này?

Sau khi biết Lưu Vệ Quốc bị bắt, cô ta vẫn im lặng. Mất đi Lưu Vệ Quốc ủng hộ, cô ta ở xã coi như xong. Bây giờ cô ta đang rất hận người tố cáo. Vì dựa vào chủ tịch xã nên cô đã nỗ lực rất nhiều. Tự động đưa lên cho Lưu Vệ Quốc chơi không nói, còn muốn không ngừng giúp Lưu Vệ Quốc xem xét tình hình của xã, là một vật và con chó của Lưu Vệ Quốc. Không ngờ bỏ nhiều như vậy mà khi sắp đạt được kết quả thì Lưu Vệ Quốc lại mất quyền lực.

Trương Chính Cường nhìn Triệu Lệ một cái, hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ lộ ra của Triệu Lệ, đắc ý nói:

- Không ai biết. Đây là gửi ở bưu điện huyện, không tra được người gửi. Chẳng qua cũng tốt, có thể làm các phần tử bại hoại này bị bắt đúng là khiến mọi người vui mừng.

Thấy ánh mắt của Trương Chính Cường, Triệu Lệ chột dạ cúi đầu. Nói thật bây giờ Triệu Lệ có hơi sợ Trương Chính Cường. Tiễn Đại Phú mất chức không biết chừng Trương Chính Cường sẽ thay thế. Đến lúc đó không biết Trương Chính Cường sẽ chỉnh mình như thế nào.

Hoàng Vĩ cũng không kịp ứng phó với chuyện này. Ở xã Hoàn Thành thì mình coi như buộc vào người Tiễn Đại Phú. Nếu không có Tiễn Đại Phú thì mình không thể sống sót. Hoàng Vĩ ngồi đó âm thầm nghĩ lại quan hệ giữa mình và Tiễn Đại Phú. Làm hắn vừa vui mừng và buồn bã là mình không có xuống bùn cùng Tiễn Đại Phú. Nói dễ nghe là mình không bị nhiễm bùn đen, nói khó nghe là mình không được Tiễn Đại Phú coi là tâm phúc. Bây giờ nghe Trương Chính Cường có tin tức bên trong, hắn cũng muốn biết cụ thể trong đó:

- Trong xã có bao nhiêu người bị liên lụy?

Thấy Hoàng Vĩ vội vàng như vậy, mọi người đều rõ tâm trạng của hắn. Nếu như Tiễn Đại Phú xảy ra chuyện, cuộc sống của Hoàng Vĩ liền khó khăn. Trương Chính Cường thậm chí còn đang nghĩ Hoàng Vĩ có liên quan đến vấn đề của Tiễn Đại Phú hay không?

- Ha ha.

Trương Chính Cường cười thầm trong lòng. Từ trước đến giờ thằng ranh Hoàng Vĩ vẫn tranh Tiểu Giang với mình. Hắn ta dựa vào Tiễn Đại Phú, bây giờ là lúc chỉnh đối phương rồi.

Trương Chính Cường không lập tức trả lời mà uống ngụm nước, hút một điếu thuốc rồi nói:

- Lần này xã chúng ta đúng là nổi tiếng. Bí thư xã, chủ tịch xã, phó bí thư đều không chạy thoát. Tiễn Đại Phú là người thực hiện, nghe nói mấy phòng ban đều có người.

Nói đến đây Trương Chính Cường nhìn Hoàng Vĩ mà nói:

- Tiễn Đại Phú không có khả năng quay về. Hắn là người thực hiện nên có lẽ cả đời ăn cơm tù. Không biết trong văn phòng chúng ta có ai là đồng bọn của hắn không?

Vừa nghe Trương Chính Cường nói như vậy, Hoàng Vĩ ngồi im trên ghế, nửa ngày không lấy lại tinh thần.

Vương Trạch Vinh cuối cùng coi như biết việc này. Mặc dù nội dung chi tiết không rõ, nhưng đã hiểu về cơ bản câu chuyện. Bộ máy xã Hoàn Thành coi như thối nát. Bộ máy mới coi như điều chỉnh xong. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hòa Quốc Hùng, Hạ Sơn, Chu Hồng Thiên sẽ chiếm được chỗ tốt trong đó.

- Không ngờ lão Chu lại chiếm được tiện nghi lớn như vậy.

Trương Chính Cường không khỏi thở dài nói.

Liếc nhìn Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh còn đang thầm nghĩ việc này nhất định có quan hệ với Tiểu Giang. Không biết cô ta lấy chứng cứ từ đâu. Cô gái này không đơn giản.

Vương Trạch Vinh lại nhìn Triệu Lệ, vẻ mặt người phụ nữ không tốt. Chủ tịch xã Lưu Vệ Quốc sụp xuống, cô ta cũng coi như xong. Triệu Lệ bình thường dựa vào Lưu Vệ Quốc ủng hộ nên không coi ai vào mắt, đắc tội không ít người. Hôm nay Triệu Lệ mặc chiếc váy thấp ngực, khoảng trắng nõn lộ ra hơn phân nửa, bộ ngực hõm rất sâu. Vương Trạch Vinh cảm thấy bên dưới của mình động đậy, hắn vội vàng hít sâu một hơi lấy lại tâm thần, thầm chửi mình một tiếng.

Điện thoại trong chính quyền xã Hoàn Thành không ngừng vang lên, hầu hết là nhân viên trong xã hỏi tình hình.

Bình thường hiếm khi các bộ môn có mặt ở cơ quan, hôm nay thì mọi người đều ít rời đi. Người có quan hệ đều không ngừng gọi điện thoại hy vọng có thể nhanh chóng biết được tình hình biến hoá.

Mặc dù ngồi trong phòng làm việc, nhưng đầu óc của các bộ môn trong xã đều không ngừng suy nghĩ. Chuyện ở xã không đầy tiếng đã truyền ra. Ai cũng biết sẽ có một loạt hoạt động thanh trừ diễn ra. Người của Chương hệ, Lưu hệ đang rất lo lắng.

“Reng...”

Mọi người trong văn phòng đều nhìn điện thoại trên bàn Tiễn Đại Phú. Hoàng Vĩ không đi trước nhận điện thoại nữa, những người khác cũng không muốn nghe điện.

Trương Chính Cường tự nhận rất có hy vọng thay thế vị trí của Tiễn Đại Phú liền kiêu ngạo nhìn mọi người trong phòng, đi tới cầm điện thoại.

Điện thoại bên trong truyền đến giọng nói của Hòa Quốc Hùng. Vương Trạch Vinh ngồi ở vị trí cũng có thể nghe ra giọng nói đầy khí thế đó.

- Vương Trạch Vinh, điện thoại của anh. Là phó chủ tịch Hòa gọi.

Trương Chính Cường hai tay đưa điện thoại tới, thắt lưng vẫn thẳng đứng lúc này đã hơi khom lại.

- Phó chủ tịch Hòa.

Người trong văn phòng rất mẫn cảm. Ai cũng biết phó chủ tịch Hòa là người đầu tiên được gọi lên huyện, Hòa Quốc Hùng thành bí thư đảng ủy là tất nhiên. Chẳng lẽ Vương Trạch Vinh sẽ lên chức? Gần như mỗi người đều nhìn về vị trí của Tiễn Đại Phú.

Trong mắt Tiểu Giang lộ ra vẻ vui mừng. Vẻ mặt Hoàng Vĩ càng thêm phong phú. Chỉ cần Trương Chính Cường không lên chức, hắn cảm thấy mình có hy vọng. Triệu Lệ cũng cảm thấy mình có cơ may. Cô ta cũng không mâu thuẫn gì với Vương Trạch Vinh. Xem ra Vương Trạch Vinh có thể thả mình một đường.

Vương Trạch Vinh cũng rất kích động, đứng dậy khỏi ghế hắn có cảm giác đi trên mây. Đây là cảm giác chưa từng có.

- Chủ tịch Hòa, tôi là Vương Trạch Vinh.

Vừa mới nói tên mình ra, Vương Trạch Vinh liền nghe thấy giọng của Hòa Quốc Hùng.

- Tiểu Vương, cậu lập tức thông báo tất cả các phòng ban của xã, các nhân viên ở thôn đến hội trường lớn. Một tiếng sau sẽ họp.

Trong giọng Hòa Quốc Hùng đầy uy nghiêm mà trước đó chưa từng có.

- Hội trường cần bố trí gì không chủ tịch?

Vương Trạch Vinh hỏi. Vương Trạch Vinh lấy lại bình tĩnh liền rất quen thuộc với việc bố trí hội nghị. Nếu là cuộc hội nghị lớn như vậy thì phải chuẩn bị chút.

- Không cần, mau thông báo.

Hòa Quốc Hùng nói xong liền dập máy.

Mấy nhân viên trong văn phòng thầm nghe trộm đều nhìn về phía Vương Trạch Vinh với ánh mắt khác nhau, bên trong có vẻ kính sợ. Triệu Lệ khi thấy Vương Trạch Vinh nhìn đến mình liền vội vàng nháy nháy mắt đầy quyến rũ, cố gắng ưỡn ngực lên.

Vương Trạch Vinh bắt mình phải bình tĩnh, nói với Giang Anh Hà:

- Tiểu Giang, cô đến hội trường lớn kiểm tra các phương diện, bố trí phòng họp một chút, lát nữa có hội nghị.

- Vâng.

Tiểu Giang cao hứng ra ngoài.

Vương Trạch Vinh gọi mình trước, điều này nói trong mắt Vương Trạch Vinh thì mình là người thân tín nhất.

Thấy Tiểu Giang ra ngoài, Vương Trạch Vinh bắt đầu gọi điện thông báo đến từng bộ môn đi họp.

Thông báo rất thuận lợi. Vương Trạch Vinh phát hiện lãnh đạo các bộ môn đều đang chờ ở phòng làm việc.

Vương Trạch Vinh không biết việc hắn gọi điện thông báo họp tạo ra chấn động rất lớn. Không ai ngờ được hắn lại đột nhiên xông ra.

Nói thật sau khi biết Tiễn Đại Phú xảy ra chuyện, không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí của Tiễn Đại Phú. Mọi người thầm phân tích qua thì ngoại trừ Trương Chính Cường không rõ, bọn họ không coi trọng ai. Mọi người đang âm thầm phân tích thì thấy Trương Chính Cường là đối thủ có khả năng cao nhất. Về phần Vương Trạch Vinh, không ai để hắn vào mắt. Một người không có chỗ dựa như Vương Trạch Vinh sao có thể lên chức?

Bây giờ trong văn phòng lộ ra vẻ quái dị, mọi người càng nhìn càng không rõ. Đầu tiên là lão Chu được gọi lên huyện, việc này cẩn thận phân tích còn chấp nhận được. Chương Dương ngã, bí thư huyện ủy cần một người thân tín ở xã Hoàn Thành. Lão Chu trăm phần trăm là người của bí thư huyện ủy, đề bạt hắn là có đủ điều kiện. Lão Chu là đảng viên lâu năm, đủ kinh nghiệm. Nhân cơ hội đề bạt hắn lên mặc dù là vượt cấp, nhưng quyền lực phân phối sẽ phải thăng bằng. Bí thư huyện ủy quá mạnh mẽ, hắn lên chức là bình thường.

Làm mọi người khó hiểu là Vương Trạch Vinh. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh chỉ là người phụ trách thông báo, trong việc này có ý sâu xa. Đầu tiên chính là bí thư mới tín nhiệm Vương Trạch Vinh. Tại sao không để người khác thông báo, điều này nói rõ cơ hội của Vương Trạch Vinh rất lớn, lớn đến độ cơ bản đã xác định. Lãnh đạo các phòng ban đang thầm phân tích về Vương Trạch Vinh. Không ai biết Vương Trạch Vinh rốt cuộc có chỗ dựa từ bao giờ.

“Thằng ranh này” không ít người đang than thở.

“Không nhìn ra” Càng nhiều người thầm lắc đầu, bây giờ chuyện càng lúc càng không rõ.