Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 53

Tôi và Vivi ngồi trò chuyện tâm sự cả buổi, quên mất một việc là thằng Đạt vẫn còn vương vấn ở trong kia, à không nói chính xác là nó đã dắt xe ra ngoài ngồi và... nhìn bọn tôi từ lúc bắt đầu nói chuyện với nhỏ Huyền đến giờ. Theo dõi người khác trò chuyện là một điều không tốt, và chuyện này lại càng xấu hơn khi cái thằng theo dõi lại là cái thằng mà tôi ghét cay ghét đắng, ghét không thể để đâu cho hết ghét.

Thế nhưng đột nhiên thằng này hôm nay tốt bụng lạ thường, nó không phá đám chúng tôi như mọi lần mà chỉ ngồi lặng im, hướng ánh mắt hy vọng và hóng hớt đến, dù lúc này tôi rất gai nó và lo sợ vì những thủ đoạn bẩn thỉu của nó nhưng ít ra tôi cũng thấu hiểu được nỗi buồn của "thằng bạn của tôi". Nhìn người mình yêu vui vẻ trò chuyện mà lại còn ôm ấp với thằng khác, biểu sao mà nó không thù tôi cho được.

Nhưng tôi chẳng ngán, nó chỉ là một thằng mới chân ướt chân ráo đến Nha Trang sinh sống, cho dù trước đó gia đình nó có quen biết một tay giang hồ nào đó đi chăng nữa, tôi cũng chẳng sợ, vì tôi đã cắm rễ 16 năm ở thành phố này, chẳng có ngõ ngách nào mà tôi chưa từng đến, chẳng có tên giang hồ nào mà... đám "giang hồ xóm Chợ" chúng tôi chưa từng gặp và hơn thế nữa, ông anh con bà bác ruột tôi cũng là một dân "làm ăn" có máu mặt ở đây. Nếu nó chỉ là một thằng quang minh chính đại, thích tranh giành tình yêu với tôi một cách chính đáng, tôi sẵn sàng để nó tham gia cuộc chơi, hoặc giả dụ nó chỉ là một thằng yêu đương mù quáng, tôi sẽ không ngần ngại mà táng cho nó vài quả vào mồm. Thế cơ mà cái thằng mà đang ngồi đăm chiêu suy ngẫm trước mặt tôi đây nó đâu có quân tử được như thế, tối ngày mặt mũi hầm hầm, âm mưu thủ đoạn thì đầy rẫy, mới đây thôi trong trận bóng đá sặc mùi "thù hận", nó chỉ cần giở một chiêu ăn vạ điển hình là đã chiếm trọn được tình cảm của bọn lớp tôi, đó âu cũng là một điểm bất lợi dành cho tôi vào thời điểm này.

Vivi thì chẳng biết đang nghĩ ngợi gì mà có vẻ thích thú lắm, cứ chốc chốc lại cười khúc khích. 2 đứa ngồi im hồi lâu chẳng nói với nhau câu nào nhưng những nỗi niềm thì chẳng cần gọi thành tên. Có đôi khi tôi mong thời gian trôi qua thật nhanh, để tôi có thể bỏ lại những niềm tiếc nuối và những nỗi buồn của ngày hôm qua, và cũng có những lúc, tôi ước rằng cái dòng chảy ấy sẽ dừng lại, dừng lại một chút thôi, đủ để tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc những lúc tôi được ngồi bên cạnh em, được tựa vào vai em và cùng em tâm sự đến quên đời mặc dù tôi biết những mong ước đấy sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành hiện thực nếu chúng ta cứ mãi đắm chìm trong màn đêm mù quáng. Tình yêu có thể là một liều thuốc xua tan đi tất cả những nồi buồn hay những niềm đau thương, thế nhưng trở thành nô lệ của tình yêu sẽ khiến cho chúng ta trở nên bấn loạn và không làm chủ được chính mình. Cái gì quá cũng không tốt – tôi học được câu triết lý này trong bộ phim "The Karate Kid" của Thành Long, tôi nghĩ cuộc đời và tình yêu của mình cũng cần những lúc như thế, có thăng có trầm, có thử thách, có gian truân thì chúng ta mới biết quý trọng và hiểu nhau nhiều hơn.

Cũng đôi lúc 2 đứa chúng tôi cần trao cho nhau những khoảng lặng, ít thôi nhưng đủ để không phát ngán mỗi khi nhìn thấy nhau, tình yêu cũng như nồi cá kho vậy :gach:, lâu lâu cũng cần hâm nóng nhưng nóng quá thì phải để nguội đi, yêu nhiều không hẳn đã tốt mà xa nhau nhiều chưa hẳn đã đáng lo. Tôi chỉ ước cho tình yêu của tôi và Vivi sẽ mãi mãi dịu ngọt và thanh khiết như thế, không vụ lợi cũng chẳng cần lo âu.

Thế nhưng hôm nay, chúng tôi đã quên mất... giờ giấc :gach:, cả 2 đứa cứ mải mê theo đuổi những dòng suy nghĩ của riêng mình, chẳng để ý đã đến lúc cần về. Ngoài trời đã tối mù, đèn đường đã bật sáng, ở nơi góc tối nơi chiếc ghế đá cẩm thạch kia, có 2 đứa nhóc lớp 10 ngày đó vẫn cứ đang sống trong những phút giây hạnh phúc của tình yêu tuổi học trò. Mãi đến khi thằng Đạt phóng con AB của nó trờ tới trước mặt tôi và em thì chúng tôi mới tỉnh ra và trở về được với thực tại:

- 2 người có định về hay không đây, 6h rưỡi rồi đó!

Tôi giật bắn người, định thần lại, quay tới quay lui một hồi thì mới nhận ra lúc này đã là lúc nào. Cái cách thằng Đạt dùng từ "2 người" sao có vẻ thân mật thế, trong khoảnh khắc, tôi nghĩ nó không phải là người xấu và nó cũng chẳng có tí gì gọi là muốn giành giật Vivi từ tay tôi cả, chỉ là vì một lý do nào đó, cách thể hiện của nó không giống người thường mà thôi. Vivi cũng kịp hiểu ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, em nhăn nhó:

- Á, tối thế này rồi sao, huhu, mẹ la Vi chết! :sεメy:

Tôi đang định mở mồm an ủi em thì thằng Đạt như mọi lần nhảy vô miệng tôi mà ngồi, quả là nó vẫn chỉ là một thằng đáng ghét, có lẽ tôi đã nghĩ tốt cho người xấu rồi :angry:. Nó sắng giọng, có vẻ niềm nở:

- Có Đạt đây, Vi sợ gì, có gì Đạt nói là Vi dẫn Đạt đi mua sách, không sao đâu!

Vivi tít mắt gật gù:

- Hihi, cám ơn Đạt nhiều nghen!

Tôi nóng máu, khói trắng bốc đầy đầu, tôi nắm lấy tay của Vivi, chặt đến mức khiến em phải nhăn mặt la lên oai oái:

- Aaaaa, đau tay Vi mà!

Tôi quắc mắt, nạt:

- Đi về, nhiều chuyện quá!

Xét thấy từng tia lửa trong ánh mắt hình viên... pháo của tôi, Vivi im re, nép mình ra đằng sau, mặt giận dỗi. Tôi nắm tay em kéo đi, thế nhưng thằng Đạt nào có tốt đẹp, nó giựt ngược lại ngay:

- Để Đạt chở Vi về, H cũng nên về nhà đi, tối rồi đấy!

Tôi nghiến răng ken két, quay lại, lần này chẳng còn giữ ý tứ gì nữa:

- Người yêu tao tao chờ, mày thích ý kiến gì không?

Thằng Đạt nét mặt thoáng hiện hai chữ "bối rối", nhưng rồi gần như ngay lập tức, nó trở lại với phong thái thường ngày, tức là nghênh mặt lên, cười nhếch mép một cái cho phải đạo, trả treo:

- Được, thích thì chờ, tao không trẻ con đến mức phải sửng cồ lên như mày, ok?

Tôi nắm chặt tay lại, chỉ chực chờ lao tới táng cho nó vài quả đấm vào mặt vì cái tội xấc láo, chẳng hiểu ban nãy tôi bị đứt mất dây thần kinh trung ương nào mà lại nghĩ nó là người tốt thế không biết, hoặc có thể là do hạnh phúc kéo dài quá lâu đã khiến cho tôi trở nên mù quáng chăng? Người tôi lúc này nóng như lửa đốt, thế nhưng bên cạnh là Vivi đang tỏ ra vô cùng lo lắng và sợ hãi, tôi đánh chùn tay nhịn đi. Tôi hít một hơi thật sâu vào trong l*иg ngực, thở hắt ra, lấy lại bình tĩnh, tôi cười đểu cáng, có khi còn đểu hơn thằng Đạt lúc trước:

- Thế thì cám ơn vì bạn Đạt đã nhường mình ha, nhưng mình tiết lộ cho bạn biết là việc này có thể tranh giành chứ Vi là của mình, đừng có trẻ con tơ tưởng nữa, ok? – Tôi nhái lại cái giọng điệu khả ố ban nãy của nó :look_down:

Thằng Đạt l*иg lộn cả lên như còn chó xổng chuồng, nó lao tới túm cổ áo tôi, phải công nhận là thằng này sức chịu đựng kém, xỏ xiên người ta được mà mới bị xoắn lại có chút xíu thì ngay lập tức muốn động tay động chân, có lẽ nó đã quên mới hồi trưa nay nó đã bị tôi cho ăn một cước nằm vật vã dưới sàn. Tôi vẫn bình thản, làm mặt ngáo và đứng trơ mặt ra xem nó dám làm gì, nhưng Vivi thì không bình tĩnh được như thế, em nhăn nhó khuyên can, gỡ tay nó ra khỏi áo tôi:

- Thôi Đạt bỏ qua cho H đi, để H chở Vi về cũng được mà, Đạt về trước đi!

Đứng trước sự khuyên can của người con gái mà nó hằng mơ ước có được, có cho nó một hòm kho báu có khi nó cũng chẳng dám hó hé nửa lời. Thằng mặt mâm bước lên xe, lấy tay chỉ thằng vào mặt tôi ra chiều chưa bỏ qua, nhưng tôi chả quan tâm, kéo tay Vivi rồi quay mặt đi thẳng, bỏ nó lại trong cái góc tối khuất thẳm ấy với cái tâm hồn cũng chẳng mấy trong sáng của nó. Nó leo lên xe rồi rồ ga phóng thẳng, gớm, thế mà kêu là... "không biết đường" :look_down:. Đợi bóng nó khuất sau dãy nhà cao tầng phía trước, Vivi mới bắt đầu phụng phịu nhìn tôi:

- Anh đừng chọc Đạt nữa, lỡ bạn ấy làm gì anh thì sao?

Tôi mỉm cười hạnh phúc, xoa đầu em hỏi nhỏ:

- Thế lỡ anh với nó đánh nhau thì em theo phe ai?

Dường như câu hỏi của tôi hơi hóc búa, nó chạm đến một vấn đề khá nhức nhối và có phần nhạy cảm ở trong tâm trí của Vivi, chọn ai giữa "người yêu" và "bạn thân" ? Nếu em chọn nó thì có thể giữ được nghĩa cử của cặp thanh mai trúc mã ngày nào, thế nhưng lúc đó thì tôi và em coi như chấm dứt ngay lập tức, nhưng ở chiều ngược lại, nếu nó chọn tôi thì 2 đứa tôi vẫn sẽ là một cặp tiên đồng ngọc nữ, còn thằng Đạt cũng chẳng mất gì vì nó có là gì đâu mà mất, chỉ sứt mẻ một chút về mặt tình bạn mà thôi :sogood:. Và Vivi còn có một câu trả lời bá đạo hơn tôi nghĩ, quá sức tưởng tưởng:

- Trước khi 2 người đánh nhau thì Vi sẽ ôm chặt anh và tát anh một phát!

Tôi sững sờ:

- Hả? Thế hoá ra Vi không thương anh à?

- Nếu em làm thế thì coi như vừa đấm vừa xoa, không ai khó chịu hết, hihi!

Vivi của tôi thường ngày nhí nhảnh, nhõng nhẽo là thế cơ mà lâu lâu cũng người lớn ra phết, suy nghĩ thấu đáo mọi vấn đề, vượt hẳn tôi :gach:.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi cũng lên xe đưa Vivi về nhà. Trên đường đi, em vui lắm, chỉ trỏ đủ thứ, làm như mới xuống thành phố lần đầu, đến lạ ngộ. Cứ chốc chốc lại phá lên cười khúc khích, lại còn đánh vào lưng tôi bôm bốp nữa, quả là một cô bé kì lạ. Tôi phóng xe thật chậm để có thể gần em được lâu hơn, nhưng quãng đường có hạn, dù đã cố luồn lách đánh võng đủ kiểu, đi còn chậm hơn xe đạp, thế nhưng chỉ khoảng hơn 20p sau thì tôi và em đã có mặt ở nhà, và dĩ nhiên là nhà... em rồi :go:. Em nhảy phốc xuống xe, bắt tôi tháo dùm nón bảo hiểm như thường lệ, hôn má tôi một cái chào tạm biệt. Tôi không vô nhà nữa, chỉ đứng nhìn em từ bên ngoài cho đến khi khung cửa sắt đen đúa mà quen thuộc ấy dần dần đóng lại, tôi mới yên tâm ra về. Thằng Đạt nó đi trước tôi nhưng chẳng hiểu sao giờ này vẫn chưa thấy xe của nó. Tôi nhún vai như lờ đi mọi chuyện, quay đầu xe trở về nhà sau một ngày vô cùng mệt mỏi nhưng cũng tràn ngập niềm vui.

Tôi băng qua con đường Hoàng Diệu quen thuộc, chợt, tôi giật mình ngoảnh đầu lại khi ở phía đằng xa kia, thằng Đạt đang chở theo một cô gái nào đó, lại còn ôm eo ếch, xem chừng thân mật lắm. Và tôi cố căng mắt ra nhìn một lần nữa, người con gái đó chính là... nhỏ Huyền.

Cái gì thế này?