Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 48

Trong khi tôi và em vẫn đang mải mê đắm chìm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào thì hiệp đấu đầu tiên đã kết thúc, cả bọn mặt mũi mồ hôi nhễ nhại, ngồi thở phì phò, riêng thằng Lam là có vẻ phởn nhất, còn mải mê tán gái đủ kiểu, nhìn mà buồn cười. Nãy giờ tôi cũng chẳng quan tâm mấy nên không rõ tỉ số trận đấu thế nào, tôi gọi thằng Phương quắn ơi ới:

- Ê Phương tỉ số nhiêu rồi em?

Nó quay sang nhìn tôi, à chính xác hơn là nhìn Vivi của tôi:

- Buông Vi ra rồi tao nói!

Vivi thẹn thùng đỏ mặt, cố quay đầu nép sát vào tôi, mắt nhắm tịt như không muốn nghe và biết bất cứ thứ gì ngay bây giờ. Tôi làm mặt ngầu, nghênh nghênh tự đắc, cười khẩy, tay vòng qua ôm Vivi còn chắc hơn lúc ban đầu:

- Tình yêu của tao mắc gì phải buông?

Mặt nó đỏ gay:

- Con chó, uổng công tao phá đám dùm mày, thằng phản bội! – Thằng Phương lôi chuyện tôi nhờ nó lúc nãy ra.

- Thì tao nhờ mày cốt cũng chỉ là trông dùm thôi chứ đâu có phải cho mày đâu!

Thằng Phương quắn cau mày, chửi đổng:

- Thắng mất dạy, lát đừng hòng nhờ tao nữa!

Tôi vẫn thản nhiên đến lạ thường:

- Cảm ơn, giờ tao có đi đâu nữa đâu mà sợ mất, hehe!

Chợt, Vivi nhăn mặt, nhéo tôi một cái vào cạnh sườn, rõ đau, giận dỗi buông tôi ra rồi quay mặt đi, khoang tay nói như đúng rồi:

- Tui không có phải đồ chơi của anh mà gửi với giữ!

Tôi bật cười, kéo Vivi lại và tiếp tục... ôm :gach:. Tôi nhéo mũi em:

- Bé Vi không phải đồ chơi mà là cả thế giới của anh, biết không hả?

Em thẹn thùng, cười khúc khích, gục đầu vào ngực tôi, nằm im thin thít. Lúc này em như con mèo con, đáng yêu, nhỏ nhắn và cần sự che chở, em mong manh và trong sáng đến lạ thường, trước đây mỗi lần ngồi gần con gái là bao nhiêu suy nghĩ đen tối cứ hiện ra trong đầu tôi, hễ có cơ hội là lợi dụng làm trò xằng bậy :gach:. Thế nhưng kể từ khi biết Vivi, tôi đã biết thế nào là rung động, là tình yêu thật sự, tôi yêu em bằng một con tim chân thành, không vụ lợi và vô cùng đứng đắn, tôi chẳng bao giờ có những suy nghĩ xấu xa với em, chỉ vì một điều đơn giản, em quá nỗi ngây thơ và hồn nhiên, em như một trang giấy trắng và tôi muốn giữ mãi cho em sự trong trắng và ngây ngô ấy. Tôi đã từng mơ ước có một cô bạn gái nóng bỏng, quyến rũ như những mỹ nhân mà tôi được chiêm ngưỡng trên sàn đấu WWE, đã từng mong muốn được thử một lần "vượt rào" làm chuyện người lớn, tôi không muốn giấu diếm điều đó vì sự thật là thằng con trai nào ở tuổi trưởng thành cũng đều có những suy nghĩ như vậy. Nhưng có cho tiền tôi cũng chẳng dám ước ao có một ngày tôi có thể có được một cô bạn gái dễ thương, đáng yêu nhường này, chẳng cần ăn mặc hở hang, chẳng cần son phấn đầy mặt, tôi vẫn sẽ yêu em và yêu em.

Chợt, thằng Phát khùng quay sang hỏi tôi:

- Hết đau chưa mày, lát đá được không, thằng Vinh sô đuối sức rồi mà đám mình chẳng còn ai? Để vô loạt Pen thì mệt lắm!

Tôi bất giác cảm thấy hơi lo lắng, hoá ra cả 2 bên vẫn đang giằng co khá quyết liệt với một tỉ số hoà:

- Để tao! – Tôi toan đứng dậy

Vivi ôm chặt tôi, phồng má quay ra nói với Phát khùng:

- Hông được!

Phát khùng hơi xanh mặt nhưng cũng kịp cười chọc quê tôi:

- Thôi mày ngồi ngoài để tao coi chứ mất công có người nổi khùng thì mệt!

Phát khùng quay đi, chạy vô chỗ lớp tôi hỏi han mấy thằng con trai. Lúc này tôi hơi quê xệ vì bị mang tiếng "sợ vợ", tôi cốc đầu Vivi một cái, làm mặt nghiêm trọng:

- Con bé này, hư quá!

Vivi trả treo, vẫn ôm tôi chặt cứng:

- Kệ em, hìhi!

Bỗng, cả tôi và em đều trố mắt ra ngạc nhiên và thậm chí cả đám lớp tôi khi nghe câu nói đáng gờm từ một giọng nói quen thuộc mà nãy giờ tôi đã hơi chủ quan quên mất nó:

- Để Đạt vô thay H cho, Đạt cũng từng đi đấu ở trường rồi!

Phát khùng quay sang cười hề hề, vỗ vai thằng Đạt rồi đồng ý cho nó thay tôi. Trước tiên, Phát khùng chạy ra trao đổi với thầy Thanh vì thằng Đạt ngày mai mới nhập học ở lớp nhưng thật ra hồ sơ của nó cũng đã có ở trường rồi nên cũng xem như là học sinh lớp tôi nên có thể tham gia thi đấu. Thằng Đạt quay sang nhìn tôi, cười nhếch mép. Tôi cũng chẳng vừa, quay sang ôm Vivi rồi hôn lên trán em một cái khiến nó nghiến răng quay mặt bỏ đi. Ngoài mặt thì tôi tự tin là thế nhưng vẫn khá lo lắng, có lẽ tôi chưa biết hết được khả năng của thằng này, tôi không nghĩ là nó sẽ dễ dàng buông khỏi cuộc đua tranh giành tình yêu với tôi, chẳng qua lúc này nó đang thăm dò nên chủ động lùi một bước để tiến ba bước mà thôi. Càng nghĩ sâu vào vấn đề, tôi càng cảm thấy nhiều điều kì lạ, tại sao ngày trước khi chuyển vào Nha Trang, chẳng phải ba mẹ muốn Vivi có thể tập trung học hành và thoát khỏi sự đeo bám của thằng Đạt sao? Thế mà tự dưng bây giờ cũng chính ba em lại là người đưa nó vào và lại còn ở chung nhà nữa, quả thật là quá nhiều điều khiến tôi phải lưu tâm. Đang thất thần suy nghĩ thì thằng Đạt đã đứng trước mặt tôi lúc nào:

- Phiền H cho Đạt mượn bộ quần áo!

Tôi chỉ muốn cho nó ăn đấm chứ áo quần gì, thế nhưng ở giữa chốn đông người cộng thêm Vivi đang ở ngay cạnh, tôi giả vờ niềm nở như mọi khi:

- Sao lại phiền, quá đơn giản !

Nói rồi tôi chạy vào nhà vệ sinh thay đồ ra rồi đưa cho nó mượn, thằng này tướng tá cũng khá cứng, cơ bắp cuồn cuộn, chả bù cho tôi, tay chân cuồn cuộn những... gân. Nó biết lợi thế của mình thế nên chỉ thay quần rồi cởi trần đi ra ngoài, vắt áo lên vai. Cả đám con gái không ai bảo ai mà xuýt xoa khen ngợi cái body của nó, và cũng chẳng ai bảo ai, đám con trai lớp tôi nhìn nó bằng ánh mắt viên đạn, thằng nào thằng nấy tay nắm chặt chỉ chực chờ lao vô mà nện cho thằng kệch cỡm này một trận. Nhưng bây giờ đang là thời khắc quan trọng, thế nên có cho vàng cũng chẳng đứa nào dám làm gì nó, niềm hy vọng của chúng tôi ngay lúc này mặc dù chưa biết nó làm ăn ra sao. Vivi thì có vẻ biết được khả năng của nó hoặc là đang mê mẩn thân hình vạm vỡ ấy :angry:, cô nàng ngồi ngoài thích chí vỗ tay, cười tươi hẳn. Tôi khó chịu, kéo Vivi và ôm chặt vào lòng, không cho em nhìn tiếp tục nữa, gắt gỏng:

- Vỗ tay cái gì?

Vivi nhăn nhó, mếu:

- Em chỉ cổ vũ cho Đạt thôi mà, có gì đâu mà anh mắng em?

Tôi trừng mắt, đưa tay lên giả tát, nạt:

- Lại còn cãi, thích ăn đòn không?

Và tôi đã sai lầm khi chọc tay vào ổ kiến lửa mà quên mất tính khí cũng như khả năng... khóc bẩm sinh của cô nàng này, Vivi chẳng biết từ đâu mà nước mắt chảy ròng ròng:

- Hức, Vi có làm... gì đâu... hức!

Nhìn em đưa tay lên quệt nước mắt, tự nhiên tôi đâm ra mủi lòng và thấy hơi tội lỗi, có lẻ tôi đã ghen tuông không đúng lúc vì dù gì thì thằng Đạt cũng là bạn thân của Vivi nên em cổ vũ cho nó cũng là chuyện thường tình. Nước mắt em chảy dài trên áo tôi, đây là lần thứ 2 trong buổi chiều nay, em khóc trên tay tôi, tôi đau nhưng em có biết rằng, tôi cũng chỉ vì yêu em mà thôi. Tôi chẳng nói gì cả, chỉ ôm chặt Vivi, vỗ về, xoa đầu em để mặc cho em thổn thức. Vivi cũng ngộ, miệng thì giận nhưng tay vẫn ôm chặt tôi không buông. :sεメy:

Trận đấu lại được tiếp tục, tôi chẳng hứng thú lắm vì không được ra sân và thằng Đạt làm sao có thể thay thế tôi được. Thế nhưng chỉ vài phút sau tôi đã nghĩ lại hoàn toàn khi thằng Đạt sút tung lưới bọn A2 sau một pha xử lí vô cùng kĩ thuật, không kém gì thằng Lam siêu sao lớp tôi, à không lớp bọn tôi. Gương mặt nó vẫn tràn đầy tự tin và tỏ ra không một chút mệt nhọc. Ngước nhìn sang phía bên kia, thằng Tiến cùng bè lũ của nó dang đưa tay lau vội từng giọt mồ hôi, tu nước ừng ực và trao cho thằng Đạt cái nhìn đầy "trìu mến", chắc là sắp có trò hay để xem. Tôi cười khoái chí trước viễn cảnh của một bộ phim hấp dẫn mà tôi vẽ ra, tôi bế Vivi lên trên 2 tay như bế em bé, định chạy ra chỗ chiếc võng của ông trông xe ngồi ké. Vivi đỏ mặt, 2 tay bám vào cổ tôi như sợ té. vẫn còn thút thít:

- Cho em xuống đi!

Giọng nói của Vivi lúc đó tự nhiên dễ thương lạ thường, tôi ngẩn ngơ hồi lâu:

- Ngồi im đó, không cãi!

Vivi vùng vằng một hồi thì cũng ngoan ngoãn nghe lời. Cái cảm giác được người con gái mình yêu tựa đầu vào vai nó là một thứ cảm giác mà không phải ai cũng từng được cảm nhận, thế nhưng đã cảm nhận được rồi thì có lẽ không thể nào quên được. Tôi cũng vậy, tôi thích mỗi lần em tựa đầu vào vai tôi, khi ấy tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn để có thể che chở cho em nhiều hơn. Tôi ngồi xuống chiếc võng đan khá chắc chắn này, để em ngồi kế bên và... ôm lấy. Vivi ngơ ngác thắc mắc:

- Anh ơi em muốn coi!

Tôi làm mặt tỉnh:

- Coi gì?

- Thì coi... đá banh – Vivi nhõng nhẽo

Tôi phịa ra lý do, không muốn em dán mắt vào thằng Đạt:

- Nhắm mắt lại, ngủ đi, không cho Vi coi gì hết, trưa không ngủ rồi!

Em mếu, chẳng quan tâm đến việc tại sao tôi lại bắt em ngủ ngay tại... sân bóng thế này:

- Em coi một tí thôi rồi em ngủ mà!

Tôi đành xuống nước trước sự năn nỉ ỉ ôi quá đỗi đáng yêu của Vivi:

- Xem một lát thôi đó, lát không ngủ thì coi chừng anh! – Tôi gằn giọng

Vivi tít mắt, ôm lấy tôi cười:

- Cám ơn anh, yêu anh nhất, hihi!

- Chứ yêu ai nhì?

- Yêu Vi nhì, hihi! – Em cười tươi như hoa, lâu lắm rồi tôi mới thấy em vui như vậy dù chỉ mới vừa nãy còn khóc sướt mướt :sogood:

Tôi lấy ngón tay ấn vào trán em:

- Bướng lắm nghe chưa?

- Hihi!

Thế là 2 đứa chúng tôi lại tiếp tục theo dõi trận đấu, nãy giờ thằng Đạt vẫn đang làm mưa làm gió trong sân khiến bọn A2 đứa nào đứa nấy nhìn nó bằng ánh mắt căm thù trong khi phía bên kia, bọn con gái lớp tôi chẳng đứa nào là không trao cho thằng Đạt cái nhìn đầy mộng mơ :angry:.

Nhưng mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Trong một pha tranh bóng, thằng Tiến húc thằng vào người của thằng Đạt khiến nó té ngửa ra sân. Thằng "bạn" của tôi đứng dậy, nắm lấy cổ áo thằng Tiến định ăn thua đủ khiến thầy Thanh và mấy thằng còn lại của 2 đội phải chạy ra can ngăn. Sau đó 2 thằng nói gì đó với nhau, vì ngồi xa quá nên tôi nghe không rõ, chỉ biết rằng, một lúc sau, toàn bộ ánh mắt trong sân, bao gồm cả đám khán giả hướng ra phía ngoài, và chính xác là vào... tôi. Tôi lắc đầu khó hiểu:

- Cái nồi gì thế?