Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 46

Vivi im lặng, em chẳng nói gì, mặt chỉ hơi ửng đỏ, mắt vẫn còn ngấn nước nhưng vẫn đứng im, không có biểu hiện gì gọi là muốn dừng... ôm cả. Nhưng khác với những lần trước, lần này tôi là người chủ động kết thúc sự kiện vô cùng lãng mạn vì một lý do khá lãng nhách này. Tôi buông Vivi ra, lấy tay lau nước mắt cho em rồi lấy quả nón bảo hiểm hồng choé đội cho em rồi cười hì hì "tạ lỗi":

- Đã hứa với anh không khóc mà giờ như vậy đáng lẽ là không xin lỗi đâu đấy, chiều quá riết hư!

Vivi nhăn nhó leo lên xe ngồi chẳng thèm trả lời, chắc vẫn còn đang giận. Tôi hơi quê độ vì tình huống tự kỉ một mình vừa rồi, hơi bực mình nhưng khi quay sang và thấy thằng Đạt mặt hãm đang nghiến răng ken két và nhìn tôi chằm chặp, mọi âu lo phiền muộn chẳng ai đuổi mà chạy biến đi hết, tôi cười nhếch mép thách thức nhưng ăn nói lại vô cùng có "đạo đức":

- Đạt theo H nhé, coi chừng mải nhìn gái là té đấy! – Tôi nham hiểm

Thằng Đạt không trả lời, nó lườm tôi một cái rồi đề xe chuẩn bị đi theo. Tôi nhún vai ra vẻ mình chẳng quan tâm rồi nhảy phốc lên xe, đề máy rồi quay ra đằng sau hỏi thăm cô bé khóc nhè một chút:

- Ôm anh chắc vô coi chừng rớt nhá, hè hè!

Vivi gương mặt dã trở nên tươi tỉnh hơn một chút, ngước lên phồng má:

- Hông thèm!

Mặc dù bị Vivi từ chối thằng thừng nhưng với cách nói chuyện đã trở nên dễ thương như ngày nào, tôi cũng vui hẳn ra, vừa đi trên đường mà cứ hát vu vơ, người ngoài nhìn vào cứ tưởng tôi xấu mà có bồ đẹp nên bị điên, ừ mà cũng điên thật :gach:. Vivi ngồi đằng sau nửa muốn dựa vào lưng tôi nửa không vì đang đóng mặt giận nên cứ lắc lư nhìn đến tội. Thấy thế, tôi đưa tay vòng ra phía sau nắm chặt lấy tay em rồi đút vào túi áo khoác, khung cảnh ấm áp hệt như trong phim truyền hình, thiếu điều là buổi tối thì đẹp nữa :sεメy:. Vivi ngượng ngùng khẽ cúi gằm mặt xuống, cười khúc khích. Ở ngay đằng sau, thằng Đạt đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi, tôi có thể dễ dàng nhìn ra bộ mặt đầy sát khi của nó qua chiếc gương chiếu hậu, tôi còn quay lại và nghếch mặt lên trêu tức nó, nhìn bộ mặt dày cui của nó cũng có lúc thảm hại như thế này thật là thoả mãn.

Chúng tôi chạy khá nhanh nên chỉ chừng 5p sau là đã đến nơi, vừa gửi xe vô, thằng Phát khùng đã oang oang:

- Đậu phộng con chó này đã nói đến ngay mà nãy giờ nhiêu phút rồi, may mà chưa đá!

Tôi liếc nhìn đồng hồ, mới có 2h54’, còn "những" 6p nữa mới thi đấu, tôi cười cầu tài:

- Hề hề xin lỗi, bận việc gia đình

Tôi vừa nói vừa liếc nhìn sang Vivi, em đỏ mặt chạy biến đi chỗ khác để lộ ra gương mặt đáng ghét của... thằng Đạt đang đứng ngay sau lưng em. Tôi cười khẩy rồi kéo nó vô trong giới thiệu với cả lớp:

- Đây là Đạt, "bạn" của H, mai Đạt sẽ chuyển vô học chung lớp mình!

Lâu lâu đột nhiên lại có một phi vụ, cả đám lớp tôi bao gồm cả nam lẫn nữ cứ thế mà nhao nhao hết cả lên, khen cũng có, chửi rủa cũng có nhưng chủ yếu vẫn là những tiếng xuýt xoa của bọn con gái trong lớp vì nói cho cùng thì thằng Đạt cũng khá đẹp trai, ít nhất cũng hơn tôi là cái chắc, thế nhưng tôi chẳng quan tâm vì giờ đây tôi đã có một cô người yêu xinh đẹp rồi, xấu hay không cũng mặc. Bên cạnh những tiếng khen chê đầy vẻ thích thú của đám bà tám, thằng Phương quắn đột nhiên lên tiếng khiến cả cầu trường trở nên sôi sục:

- Anh đẹp trai qua đây ngồi nè!

Chẳng ai bảo ai mà cả đám cười muốn lộn ruột, hoá ra thằng Phương quắn bề ngoài có vẻ hổ báo, đã thế hồi trước còn định cua em Vi của tôi, thế mà giờ mới lòi ra giới tính thật, quả là lòng người hiểm ác, giang hồ khó lường :sεメy:. Thằng Vinh sô còn chêm thêm một câu cộng bộ mặt phát tởm của nó khiến tôi phải nói là muốn vỡ bụng ngay lúc này:

- Ngồi với em nè anh nó là cú có gai đó!

Thằng Đạt trơ mặt vì sốc bởi độ trẩu tre của cái lớp học mà nó "có thể" sẽ gắn bó trong ba năm sắp tới. Vivi lúc này cũng bật cười vì độ hóm hỉnh của lũ bạn, chớp ngay thời cơ, tôi chạy như bay ra bên cạnh em, ngồi xuống rồi gãi đầu cười hì hì:

- Đừng giận anh nữa mà, Vi không thương anh sao? – Vừa dứt câu thì tôi chuyển ngay sang bộ mặt đáng thương :look_down:

- Ghét cái mặt! – Vivi không nhăn nhó nhưng lại chẳng biểu lộ cảm xúc gì

Tôi ngồi khuỵa xuống dưới trước mặt Vivi, cầm lấy tay phải của em rồi xỏ vào một chiếc nhẫn bằng lá dừa mà tôi vừa mới làm ngay tức thì:

- Vợ tha cho anh đi mà, nha nha nha!

Vivi mặt đỏ bừng, cười bẽn lẽn:

- Ghét... ghê!

- Chu cha, bữa nay còn xấu hổ nữa ta! – Tôi chọc quê em

Vivi vùng vằng nhăn nhó:

- Anh mà chọc nữa là Vi khóc cho coi!

Vivi biết tôi sợ mỗi lần em khóc nên lôi ra doạ, kể từ đó về sau, mỗi lần bị tôi mắng, Vivi cứ nhè khóc khiến tôi phải tá hoả mà dỗ dành. Ngay lúc này cũng thế, nếu chọc Vivi khóc ngay giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này thì tôi khó mà bảo toàn tính mạng, tôi cười khổ rồi nhéo mũi em một cái:

- Hôm nay dám gây áp lực với tui nữa, giỏi ha!

- Xí, kệ em, anh nên nhớ đã hứa không làm em khóc rồi đó! – Vivi trả treo

Tôi đưa tay lên nhéo 2 bên má của Vivi trong tiếng la oai oái của cô nàng:

- Á, cái con bé này bữa nay cãi người lớn kinh thật, muốn ăn đòn hả?

- Aaaaa, đau em mà, bỏ em ra đi, huhu! – Vivi nhăn nhó

Tôi chường mặt ra trước mặt Vivi, lấy tay chỉ chỉ vào bên má:

- Hun cái rồi anh bỏ!

Vivi ngượng ngùng chưa kịp làm gì thì ở trong sân, thằng Phát khùng giãy nảy kêu tôi vào, tôi đành tiếc nuối ngậm ngùi rời xa em một chút, tôi quay lại xe lấy trong cốp cái mũ Snapback quen thuộc và đội vào cho em, lần này là đội đàng hoàng :gach:, tôi đưa tay lên cài tóc mai cho em, dặn dò:

- Vi kiếm chỗ nào mát mà ngồi, đừng phơi nắng, Vi mà bệnh là anh chết luôn á!

Dường như nhận ra gương mặt của tôi có vẻ rất chân thật, Vivi cười hiền rồi gật đầu ngoan ngoãn:

- Dạ, anh đừng lo, hì hì!

- Còn nữa cấm ngồi gần thằng Đạt nghe chưa, nó tới thì xích qua một bên! – Tôi hầm hố

Vivi hơi ái ngại trả lời vì dù gì thì thằng Đạt cũng là bạn thân của em:

- Nhưng mà Đạt còn chưa quen lớp, tội... bạn ấy!

Tôi vẫn hổ báo cáo chồn:

- Em mà ngồi gần nó thì tội anh nè, giờ em thương anh hay thương nó? – Tôi lấy bài hù ra và quả thực là có tác dụng ngay

- Thương... anh! – Vivi bẽn lẽn

- Vậy có nghe lời không?

- Dạ...

Thấy bóng Phát khùng đang có vẻ vô cùng điên tiết, tôi chạy thẳng vào trong sân, nhưng trước đó, tôi chạy sang chỗ Phương quắn và nhờ nó một vài việc. Tôi nhờ nó để ý và quan sát thằng Đạt dùm tôi, nếu nó mà ngồi sát Vivi thì chạy ra phá đám, cũng may là thằng Phương cũng để ý em nên khi nghe tôi nhờ, nó đồng ý ngay tắp lự, mặt mũi cứ gọi là vô cùng hứng khởi.

Tôi bước vào trong sân, giày dép quần áo sẵn sàng. Chợt, tôi khưng người lại một chút khi trước mặt tôi bây giờ là thằng Tiến, cái thằng đã từng cướp đi của tôi một người con gái rất đáng yêu, cái thằng mà tôi tưởng nó đã bị tôi đánh bại một cách ê chề, thế nhưng bây giờ nó lại là kẻ chiến thắng còn tôi chỉ là một thằng chiến bại đáng thương. Tôi và nó lườm nhau, ánh mắt sắc lẻm của cả 2 báo hiệu một buổi chiều vô cùng nảy lửa và không dễ dàng, chúng tôi sẽ phải đối mặt với nhau trong trận đấu này nhằm tìm ra đội vào chung kết toàn trường. Đối với tôi, chiến thắng củng rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả là danh dự, danh dự của một thằng con trai bị cướp mất tình yêu mặc dù thật sự thì tôi và Huyền cũng chẳng có ai yêu nhau mà chỉ có tôi ảo tưởng thôi :sosad:. Còn một yếu tố nữa cũng ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý của tôi trước trận đấu, đó là... Vivi. Tôi dù muốn tung hết sức và thi đấu một cách lăn xả hết mình, nhưng nếu tôi bị chấn thương hay bất cứ chuyện gì thì hẳn là Vivi sẽ buồn lắm và tôi không bao giờ muốn làm em buồn mặc dù tôi đã làm quá nhiều lần rồi. Tôi nhìn em mỉm cười ý chừng sẽ ổn thôi, Vivi thấy tôi cũng tít mắt, 2 tay ra dấu chữ V ý nói phải đem chiến thắng mang về, âu cũng là một liều thuốc tinh thần khá hiệu quả vào lúc này cho một thằng yếu sinh lý như tôi.

Tôi cố gắng thở thật chậm lại.

Trận đấu đã bắt đầu!

A15 phát bóng trước, thằng Lam siêu sao đón bóng và đảo người qua 2 thằng đối phương, gì chứ về khoản kĩ thuật thì tôi có thể cam đoan rằng ở trường hiếm thằng nào có thể đối chọi lại với nó. Thằng Lam sau khi thoải mái cầm bóng liền thực hiện một pha chọc khe cho tôi đang lao như bay xuống từ bên phía cánh phải. Thằng Tiến thấy thế liền đổi hướng chạy ra kèm tôi, nó cười một cách đểu cáng, lấn người tôi thật mạnh ra. Và với quán tính khi đang chạy nhanh mà bị cản, bạn sẽ ngã rất đau, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi trượt chân té văng sang đường biên, phần hông đập mạnh xuống đất khiến tôi đau nhói, cũng may là sân cỏ nhân tạo chứ nếu không thì tôi chẳng biết có còn sống mà yêu Vivi nữa không. Thầy Thanh thổi còi cảnh cáo thằng Tiến, nó tỏ ra chẳng hề sợ sệt, trái lại còn quay ra nhìn tôi cười nhếch mép, nụ cười đầy khiêu khích và thách thức, có thể nó muốn dằn mặt tôi trong trận đấu này, có lẽ nó muốn tôi ức chế tâm lý và sẽ không thể thi đấu một cách tốt nhất, vì dù gì xét cho cùng, tôi cũng có kĩ thuật khá tốt và khả năng tạo đột biến cao. Ở phía ngoài sân, Vivi đưa tay lên che miệng, đôi mắt em biểu lộ rõ sự lo lắng, em đứng bật dậy chắc định chạy vô trong sân nhưng tôi đưa tay ra dấu rằng mình vẫn ổn, Vivi mới chịu ngồi xuống tại chỗ mặc dù gương mặt vẫn thất thần.

Tôi đưa tay lên phần cạnh sườn của mình, cảm giác đau phải nói là thấu trời xanh nhưng tôi vẫn phải cắn răng mà chịu đựng vì tôi chẳng muốn cô người yêu đang lo lắng ngoài kia phải tiếp tục sầu thêm.

Bỗng, cả tôi lẫn thằng Tiến đều sững lại khi ngay ở chỗ cổng kia, một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang đứng đó và tâm trạng nhìn... tôi.