Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 40

Trên bàn ăn có sự hiện diện của 3 người chứ không phải là mỗi nhạc mẫu, 2 con kỳ đà cản mũi chính là ông già nhạc phụ và thằng Đạt mặt hãm. Đến lúc này thì tôi đã lờ mờ đoán được lý do của buổi "lễ" hôm nay, chắc là thông báo rằng thằng Đạt sẽ học chung lớp với Vi và tôi nên 2 đứa tôi cần giúp đỡ nó hay đại loại thế. Thấy 2 người ở đó, tôi có hơi chút bối rối và giật mình nhưng dù gì Vivi cũng đang cõng Vivi xuống nên tôi cố làm ra vẻ thật sự tự nhiên mặc cho Vivi đang đỏ mặt trên lưng tôi. Tôi đưa Vivi xuống thật nhanh, em nhảy xuống rồi ngồi tọt vào ghế, dĩ nhiên là bên cạnh mẹ. Tôi cúi đầu lễ phép:

- Dạ con chào chú!

Ba của Vivi có lẽ đang có âm mưu gì hoặc chí ít lúc đó tôi đinh ninh là vậy vì mấy ngày trước ông ta còn xưng hô với tôi một cách xa lạ và có phần phân biệt, thế mà mới hồi sáng hôm nay gặp mặt lại tỏ ra niềm nở và thân thiết đến lạ khiến tôi dù có cứng đến mấy cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Và bây giờ đây cũng vậy, nhạc phụ tỏ ra vô cùng vui vẻ và thản nhiên:

- Ừm, 2 đứa vô ngồi ăn đi!

Tôi vâng dạ rồi chạy vô bàn ngồi, tất nhiên là ngay cạnh... Vivi. Nhạc mẫu thì chạy xuống bếp làm nốt vài món ăn. Ngồi nói chuyện một lúc thì nhạc phụ chạy ra ngoài nghe điện thoại, chắc là của đối tác vì tôi nghe thấy có cái gì mà "dự án" với "dự định". Còn lại 3 đứa trên bàn, thằng Đạt thì nhìn tôi chằm chặp, mắt mũi muốn toé lửa chỉ chực chờ là bay vô hốt tôi về thành dưỡng sức. Tôi cũng cố làm ngơ, coi nó như không tồn tại rồi quay sang nhéo mũi Vivi thay cho lời thách thức, chỉ tội cho Vivi, cô nàng bị nhéo bất ngờ thì giật bắn người, mặt mày nhăn nhó quay sang đấm tôi thùm thụp:

- Em ghét anh!

- Anh yêu em, hehe! – Tôi kê mặt sát vào má em

Vivi đỏ mặt đẩy tôi ra xa, tôi khoái trá cười khì khì để mặc cho thằng Đạt đang há hốc mồm cộng thêm ánh mắt hình viên... pháo đang nhìn tôi thằng mặt. Và tôi vẫn tiếp tục bài cũ của mình, giả ngu và bơ nó đi, cứ thế mà chọc ghẹo Vivi, nhìn cô bé của tôi chốc chốc lại nhăn nhó cũng dễ thương ra phết :sεメy:.

2 đứa ngồi trêu nhau một hồi thì cả nhạc phụ và nhạc mẫu đều đã có mặt ở bàn ăn báo hiệu một bữa ăn vô cùng "đầm ấm" và "thân thương". Mở đầu câu chuyện, nhạc mẫu tuyên bố lý do bữa cơm "thân mật":

- Chẳng là hôm nay có Đạt, bạn ngày xưa của bé Vi vô Nha Trang học nên mẹ tổ chức bữa cơm nhỏ cho mấy đứa gặp mặt nhau tiện thể làm quen với nhau

Khỏi cần nói tôi cũng biết thừa cái bữa cơm này là do ông nhạc phụ bày ra, chứ nhạc mẫu biết thừa rằng tôi và Vivi là như thế nào nên sẽ không đời nào khiến chúng tôi khó xử cả. Nhưng vẫn như mọi khi, tôi giả vờ thân thiện một cách... ghê tởm:

- Dạ, con và Đạt cùng là bạn của Vi thì cũng như anh em cả thôi, cô khỏi lo! – Vừa nói tôi vừa nhìn sang thằng Đạt với ánh mắt dò xét

Cả 4 người, à không ngoại trừ thằng Đạt ra thì cả gia đình Vivi đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi, một câu trả lời tuy lộ rõ ý mỉa mai, khiêu khích nhưng cả 3 người họ lại chẳng nhận ra được ý nghĩ thật của tôi. Nhiều khi coi phim hay gặp mấy cảnh thế nào, tôi ngồi ngoài cứ chửi nhân vật xối xả vì cách ăn nói lộ liễu mà không nhận ra, thế nhưng hôm nay tôi mới được tận mắt trải nghiệm, sự thật thì tuỳ vào hoàn cảnh, lý trí và sự cảnh giác của con người mới có thể phát huy một cách tối đa. Trong trường hợp như bữa cơm ngày hôm nay thì lại khác, đây là bữa cơm thân mật giữa những người thân quen trong gia đình nên chẳng có một sự thận trọng hay e dè nào từ tất cả các thành viên nên nếu không phải là tôi và thằng Đạt đã căm ghét nhau từ "cái nhìn đầu tiên" thì chắc nó cũng cảm đông rớt nước mắt khi nghe câu trả lời của tôi :gach:. Nhạc phụ bình thản cười rồi gắp thức ăn cho Vivi, em thì cũng hơi bất ngờ nhưng cũng tít mắt cười xem chừng như đang thoải mái lắm, còn nhạc mẫu thì hài lòng ra mặt, bà gắp cho tôi cái đùi gà to tổ chảng:

- Nếu 2 đứa thân thiết vậy thì cô không lo nữa, H ăn đi con!

- Dạ, cô cứ kệ con! – Tôi thấy khá vui vì được nhạc mẫu tin tưởng và thương yêu

Tôi ngước mắt nhìn thằng Đạt với vẻ tự đắc vì tôi cứ nghĩ rằng nhạc mẫu thương tôi nên sẽ chỉ gắp thức ăn cho tôi mà thôi còn nó thì chỉ còn nước... tự gắp cho mình. Nó cũng thoáng rụt rè vì sự yếu thế ngay lúc mới bắt đầu "cuộc chiến". Thế nhưng tôi đã lầm, nhạc mẫu dù có thương tôi thật nhưng trước mặt nhạc phụ và Vivi thì bà tỏ ra rất công bằng và bằng sự nhạy cảm của người phụ nữ, bả ước chừng cũng nhận ra sự đối địch trong ánh mắt hiếu thắng của 2 thằng nhóc đang chiến đấu vì cô con gái thân yêu của mình. Bà quay sang thằng Đạt và cũng gắp thức ăn cho nó, lần này là một cái cánh gà, cũng ngon và lớn chẳng kém cái đùi hồi nãy của tôi:

- Đạt mới vào chắc còn mệt, ăn thêm bồi bổ nhiều vào nhé con!

- Cô cứ để con tự nhiên, mình là người trong nhà mà!

Lần này thì đến lượt nó đưa ánh mắt đắc thắng sang xoáy đểu tôi, nó còn cố nhấn mạnh 3 chữ "người trong nhà", nghe mà tôi tức muốn lộn ruột. Cuộc đấu đá về mặt tinh thần xem chừng sẽ không kết thúc nếu như nhạc phụ đại nhân không lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của 2 thằng:

- Vi hết bệnh chưa con?

Vivi cười tươi trả lời, xem chừng em đã không còn thấy giận ba nữa và có lẽ một phần em cũng thấy thoải mái khi chứng kiến sự "thương yêu" của tôi và thằng Đạt:

- Dạ con đỡ rồi, chỉ còn nóng sơ sơ thôi, hì hì!

- Ừm, nhớ giữ sức khoẻ, dạo này trời lạnh rồi đấy, ra đường nhớ mặc đồ đủ ấm một chút, như hồi sáng là được chứ ba thấy con hay mặc mấy cái quần ngắn lắm đấy nhé. – Nhạc phụ căn dặn, mặt ông vẫn tỏ ra rất bình thản

- Dạ, ba khéo lo – Vivi tít mắt

Bất giác tôi cảm thấy hình như tôi đã lấy lại được một chút cảm tình nơi nhạc phụ rồi thì phải vì chí ít thì tôi và ông cũng có một điểm chung hiếm hoi, đó là việc cả tôi và ông đều không thích Vivi mặc những chiếc quần ngắn cũn cỡn mặc dù lý do của cả 2 thì hoàn toàn trái ngược nhau. Nhạc phụ thì lo cho sức khoẻ của con gái, hiển nhiên rồi còn tôi thì lo cho sức khoẻ của... mình, tôi sợ nếu em mà cứ mặc mấy bộ đồ như thế có ngày tôi vỡ tim ra mà chết mất, hơn nữa nếu em cứ suốt ngày bị mấy thằng con trai khác tăm tia thì chắc tôi chỉ còn nước đập đầu vào gối mà tự tử mất thôi :gach:. Lan man một hồi thì cũng vào guồng, câu chuyện chính của bữa cơm hôm nay mới được khơi mào, và lại một lần nữa, từ ông già nhạc phụ:

- Anh thấy bé Vi ở nhà một mình cũng không tốt nên anh nghĩ nên cho thằng Đạt ở đây luôn?

Ông ta nói với nhạc mẫu nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi. Ông tưởng tôi chưa biết gì nhưng thực sự thì cái bữa hai người cãi nhau về chuyện đó tôi đã nghe cả rồi, rõ ràng đã nói không đồng ý mà hôm nay lại còn lôi ra đây, định gây áp lực để buộc nhạc mẫu phải dồng ý hay sao? Nhưng quả nhiên nhạc mẫu vẫn tỏ ra bình thản và không kém phần cứng rắn, bà thản nhiên đáp:

- Anh không cần lo, em nhờ H tới chơi với bé Vi thường xuyên rồi!

Nhạc phụ vẫn cố chấp:

- Nhưng nó đâu có ở đây được mãi, lỡ ban đêm có chuyện gì thì trong nhà vẫn còn một người đàn ông chứ!

Mặt nhạc mẫu có chút dao động, hẳn là câu vừa rồi ông nhạc phụ đã nói trúng điều cần nói, quả thực thì tôi cũng chỉ ở đây nhiều lắm là đến chiều, lỡ tối có ăn trộm hay cái gì hiểm nguy xảy ra với Vivi và nhạc mẫu, có người đàn ông trong nhà vẫn là điều cần thiết hơn cả. Thế nhưng nếu để thằng Đạt ở đây thì chẳng phải tôi đã 2 tay dâng cho nó chiến trường quan trọng nhất hay sao? Nhất quyết là không, tôi tự nhủ bằng mọi cách phải không cho nó và ông ba của Vi đạt được mục đích, thế nhưng vào lúc này tôi còn biết làm gì hơn khi điều này chẳng phải do tôi quyết dịnh. Nhạc mẫu với tâm lý đã có phần lung lay, quay sang hỏi Vivi:

- Ý con thế nào, Vi?

Vivi ấp úng:

- Con... con không biết!

Vivi vừa nói vừa khẽ liếc nhìn sang tôi. Tôi mỉm cười trấn an em. Tâm trạng của Vi lúc này tôi có thể cảm nhận được, chắc hẳn là em thấy lời đề nghị vừa rồi của ba có vẻ khá hợp tình hợp lý nhưng em sợ nếu đồng ý thì sẽ khiến tôi buồn, mặc dù em có vẻ là không thích thằng Đạt cho lắm nhưng "lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy", không có gì có thể đảm bảo là sau một thời gian ở cùng nhau, cùng sống và sinh hoạt trong một ngôi nhà, em và nó sẽ không này sinh bất kì tình cảm nào khác. Tôi biết thế nhưng vẫn phải cố gắng tỏ ra cao thượng vì tôi biết nhạc mẫu lúc này 10 phần thì đến 7 phần là đồng ý rồi. Nhạc phụ lần này chuyển sang gây sức ép lên Vivi vì biết em đang khá rối:

- Đồng ý đi Vi, ba thấy dạo này con cũng buồn mà, có Đạt đến thì 2 đứa nói chuyện cho vui!

Thằng Đạt biết lúc này lợi thế nằm hoàn toàn trong tay mình, nó dương dương tự đắc không thèm lên tiếng. Tôi biết lúc này thì tôi chẳng có phép màu để có thể thay đổi tình thế được nữa nên chấp nhận lùi 1 bước để tiến 3 bước, nó có thể ở chung với Vivi nhưng tôi sẽ đóng mặt dày tới đây liên tục để xem ai sẽ hơn ai. Nếu lên tiếng trước vào lúc này, có thể tôi sẽ được nhiều hơn là mất, nhạc phụ có thể sẽ có cảm tình với tôi còn nhạc mẫu thì sẽ lại dành cho tôi nhiều niềm tin yêu hơn nữa, nghĩ là làm, tôi tự tin:

- Thôi cô cứ cho Đạt ở đây cũng được chứ con đâu thể ở đây hoài, có Đạt chăm sóc cho Vi cũng tốt mà!

Vâng và ngay sau câu nói có phần "trịch thượng" của tôi, cả 4 người lần này bao gồm cả thằng Đạt cũng như đang không tin vào mắt mình, nhìn tôi như thể tôi vừa rớt từ trên hành tinh nào xuống vậy. Nhưng ánh mắt mỗi người mỗi khác, điều này thì tôi có thể đảm bảo 100%. Nhạc mẫu thì vẫn như mọi khi, bà nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, tin tưởng, Vivi hơi sửng sốt trao cho tôi ánh nhìn nghi hoặc, nhạc phụ thì toát rõ vẻ hài lòng và phần nào tôi chắc rằng mình đã lấy lại được thiện cảm từ ông, còn thằng Đạt, nó nhìn tôi bằng sự ngờ vực, bán tin bán nghi và cả đôi chút khinh bỉ, chắc nó không thể đào đâu ra cái ý nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng chịu thua như vậy mặc dù trước đó nó hoàn toàn là người chiếm được thế thượng phong. Nhạc mẫu cười hiền xoá tan cái không khí có phần nặng nề:

- Thôi vậy coi như Đạt ở đây, phòng của con sẽ ở ngay phòng của Vi nhé. Còn bây giờ cả nhà ăn cơm đi, đang vui mà!

Tất cả đều cười, có 3 người cười thật là nhạc mẫu, nhạc phụ và thằng Đạt, tôi thì cười giả tạo, còn Vivi, hẳn nhiên là cười... khổ rồi.