Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 36

2 đấng sinh thành của Vivi đang cãi nhau quên đời ở phía ngoài kia, còn tôi đi đang lọ mọ ngồi rửa chén trong nhà. Con gái của họ và là người yêu của tôi thì đang say giấc nồng, còn thằng nhân vật chính của câu chuyện thì đang... ăn phở. Điều quan trọng không phải là việc họ cãi nhau, thậm chí nếu muốn họ có thể đánh nhau cũng được, tôi không quan tâm, điều mà tôi không thể không để ý lúc này là câu nói của ông già nhạc phụ hồi nãy:

- Anh tính để thằng Đạt qua đây ở chung được không em?

- Ở đây ư? Không được đâu, dù thằng Đạt là chỗ thân quen nhưng để bé Vi ở nhà một mình với một thằng con trai đang tuổi này thì không biết được chuyện gì sẽ xảy ra, em không đồng ý! – Nhạc mẫu nói một câu khiến tôi mát dạ

- Đâu phải em không biết nó, ngày nhỏ nó và bé Vi chơi với nhau rất thân đấy chứ, hơn nữa em nghĩ anh sẽ để cho một thằng mất dạy làm hại con gái mình sao?

Tự nhiên lúc đó tôi lại thấy nhột nhột, hình như ông ta đang chửi xéo tôi thì phải :angry:. Tuy nhiên nhạc mẫu vẫn rất cứng rắn, chính vì thế mà sau này tôi coi bà như... mẹ ruột của tôi vậy, bà rất tin tưởng và thương yêu tôi như một đứa... con rể:

- Em nói không là không, hơn nữa bây giờ anh có cái quyền gì ở cái nhà này mà đòi cho nó ở?

Đến đây thì ông nhạc phụ đại nhân cứng họng, không nói được lời nào, quả là một bài học xương máu cho tôi, đó là không nên cãi nhau với phụ nữ vì thực sự thì bạn sẽ luôn thua mà thôi. Tôi cũng vậy, chỉ ngay vừa nãy, tôi đã cãi nhau với Vivi, dù tôi thường xuyên là người khiến em phải khóc nhưng hôm nay thì tôi cũng phải gạt bỏ chút tự ái cá nhân mà quay lại xin lỗi, quả là sức mạnh tiềm ẩn của phụ nữ thật khó chống lại. Tôi ngồi lẩm nhẩm rồi gật gà gật gù một mình, trông chẳng khác nào thằng tự kỉ.

Nhưng đàn ông có cái quyền lớn tiếng và nhạc phụ cũng vậy, thấy dùng lý lẽ không thuyết phục được nhạc mẫu, ông ta liền to tiếng quát tháo:

- Bây giờ cô có cho nó ở hay không? Đừng quên cái nhà này là của tôi chứ không phải của cô nhé!

- Nếu anh thích thì cứ lấy mà dùng, mẹ con tôi tự lo được! – Nhạc mẫu quả là quá cứng :sogood:

Và cứ thế cuộc "nói chuyện thân mật" giữa 2 vợ chồng cứ tiếp tục diễn ra mặc cho tôi ngồi suy ngẫm chuyện đời ở trong bếp. Bất thình lình, tôi giật bắn người vì tiếng gọi:

- Anh ơi, anh đâu rồi?

Chắc Vivi thức dậy, không thấy tôi nên tìm. Tôi cảm thấy hơi lo lắng vì không muốn em nhìn thấy cảnh ba mẹ mình cãi nhau, tôi vội chạy nhanh lên phòng, đóng cửa lại trong sự ngỡ ngàng của Vivi, em sợ sệt:

- Anh định làm gì em vậy ?– Vivi lại mếu như thường lệ :look_down:

- Tất nhiên là làm chuyện đó rồi? Hỏi ngu – Tôi nạt, chạy lại gần em

- Sao hồi nãy anh nói... - Vivi mắt đã đỏ, chuẩn bị khóc :sogood:

- Nói gì ?

Tôi chạy lại ôm chặt em, cố áp tai em vào sát người để em không nghe thấy tiếng động bên ngoài. Tôi xoa đầu, vuốt tóc bé Vi:

- Làm rồi nè, sướng không? – Tôi hỏi đểu

- Phê lắm anh ơi ! – Vivi trả lời, mặt cười cười, chắc biết tôi đùa :oh:

- What the f*ck? Cái con này nói năng thế ààààà ?????

- Thế nào ạ ?

- Ai bày nói cái từ đó?

- Ơ từ "phê" thì có gì đâu, anh khùng hay sao thế? – Em ngây thơ hỏi

- Á lại còn cãi, giờ thích sao ? – Tôi nhéo má Vivi

- Aaaaaaa, đau Vi, bỏ ra đi mà! – Em nhăn nhó

- Xin lỗi anh, nhanh lên! – Tôi ra lệnh

- Hông ! – Em phồng mà lên thách thức, biết được cưng giờ làm tới à :angry:

- Này thì hông với eo !

Nói rồi tôi chụp lấy đầu Vivi rồi "tặng" một nụ hôn lên má mặc cho cô bé gào thét giãy giụa, thực ra chắc cũng sướng trong đó nhưng làm trò thôi, tôi thừa biết :sogood:. Vivi mặt đỏ bừng, đánh vào lưng tôi, cười e thẹn:

- Đồ đáng ghét, háo sắc!

Tôi lại ôm vivi, kể ra ôm nhiều cũng nhàm nhưng mà ngoài ôm ra tôi còn biết làm gì để thể hiện tình yêu đây? Chẳng lẽ lại là... nhà nghỉ?

Và như thông lệ bao đời nay, cứ mỗi lần 2 đứa ôm nhau là lại quên mất trời trăng mây gió, em tựa đầu vào vai tôi rồi hát vu vơ, tôi cũng hát theo, bài gì thì cả tôi và em đều rõ và chắc các bạn cũng rõ rồi.

Một lát sau, chợt có tiếng gõ cửa:

- Vi ơi mở cửa cho mẹ đi con! – Tiếng nhạc mẫu gọi

Vivi đứng dậy, buông tôi ra, tôi cũng thế nhưng điều quan trọng là giải thích thế nào khi trong phòng chỉ có 2 đứa, mà lại còn khoá trái bên trong, để nhạc mẫu mà thấy thì còn gì là hình tượng mà tôi đã mất công gây dựng bao lâu nay. Càng nghĩ càng điên cái đầu, tôi đang vò đầu bứt tai tìm cách trốn thì Vivi nhìn tôi cười rồi chạy ra... mở cửa:

- Thôi xong, vỡ mồm em luôn! – Tôi lảm nhảm :sosad:

Thế nhưng trái với những gì tôi dự đoán, nhạc mẫu thấy tôi ở trong phòng, không những không tỏ vẻ khó chịu hay tức giận mà còn rất niềm nở và vui vẻ, bà chào tôi:

- H hả con, con đến lâu chưa?

- Dạ con chào cô, hồi sáng Vivi... ơ lộn Vi bị ốm nên con chạy qua xem thế nào!

- Cám ơn con nhé, không có con chắc cô cũng không biết sao nữa, công việc thì nhiều quá!

- Dạ cô cứ yên tâm, con sẽ không để Vi bị gì đâu! – Tôi dõng dạc

- Vậy thì tốt rồi, à mà 2 đứa ăn cơm chưa? – Bà hỏi một câu bình thường nhưng khi nghe thấy từ "2 đứa" là tôi lại thấy lâng lâng, chẳng lẽ nhạc mẫu đã công nhận rồi sao? :sεメy:

Vivi nhìn bộ dạng của tôi, lắc đầu rồi cười khì:

- Dạ, H mua cho con rồi!

Bỗng nhạc mẫu cốc đầu Vivi một cái, khẽ trách:

- Cứ gọi là anh đi có sao đâu, tôi nghe nãy giờ rồi cô nương ạ! – Nhạc mẫu cười hiền, ôi sao mà tôi yêu người phụ nữ này quá, tình yêu đối với... mẹ của mình vậy :sogood:

- Ơ con... con – Vivi ấp úng

Trong khi tôi còn đang đứng trơ ra thì bà lại lên tiếng gỡ rối cho chúng tôi:

- Thôi 2 đứa chơi đi, mẹ đi công chuyện chút, à H, con cho bé Vi uống thuốc dùm cô nhé! – Bà dặn dò

- Dạ con biết rồi! – Tôi gật đầu ngoan ngoãn, chà vậy là tôi đã chiếm trọn cảm tình của mẹ vợ tương lai, quà là dấu hiệu đáng ăn mừng

- Thế cô đi nhé!. Mẹ đi chút xíu nhé Vi, ở nhà nhớ nghe lời anh H!

Tôi sướng mê ly đi, mẹ em đã biết hết chuyện của chúng tôi rồi hay sao thế? Nhưng chúng tôi chẳng nhắn tin qua điện thoại cũng chẳng gọi điện mà toàn gặp trực tiếp. Chắc là do linh cảm của một người phụ nữ từng trải, bà có thể dễ dàng nhận ra cô con gái của mình đang vừa cảm nắng do thời tiết và do một thằng con trai là tôi đây. Tôi thầm cảm ơn nhạc mẫu, với việc bà đã gián tiếp thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi, giờ đây tôi có thể thoải mái sang chơi với Vi mà chẳng ngại gì nữa cả. Tôi kéo Vivi lên giường rồi lại... ôm :gach:. Tôi hỏi nhỏ:

- Xấu hổ hay sao mà nãy giờ im thế ?

- Ờ đó rồi sao?

- Á cha, hồi nãy mới ngoan sao giờ bật anh à, nghe mẹ nói chưa? Ở nhà nghe lời anh đó!

- Bệnh

2 đứa cãi nhau chí choé, gây gổ một lúc thì mệt, em gục đầu vô vai tôi ngủ, tôi thì dựa lưng vô thành giường và bắt đầu ngẫm nghĩ về chuyện đời, chuyện tình và các vấn đề... chính trị.

Chợt quay sang nhìn đồng hồ, đã gần 5h chiều, chắc là tôi phải về thôi, đi học sáng giờ mà chưa về nhà nữa, cũng chẳng gọi điện báo cho ai. Nghĩ đến thế, tôi thoáng rùng mình, đỡ Vivi nằm ngay ngắn, đắp chăn cho em rồi tắt điều hoà cho em khỏi lạnh. Tôi chạy ra đầu ngõ mua cho em một tô cháo rồi để ngay trên cái tủ đầu giường em, tôi cũng không quên để thuốc cho em rồi quay lưng ra về.

Đường về nhà tôi đã quen đi lại lắm lần mà bỗng tự dưng hôm nay sao có vẻ xa xôi lạ thường, có phải vì thiếu vắng một thứ gì đó đã quá thân quen ? Nhưng dù thế nào thì những ngày sắp tới, tôi cũng phải quen dần với điều này và chuẩn bị cho một cuộc đấu dài hơi.

Trận chiến đã bắt đầu rồi!