Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 30

Hôm nay quả là một ngày dài nhưng đầy cảm xúc, sau một buổi chiều đầy nắng gió cam go, tôi đã có được 2 điều khiến tôi cực kì hạnh phúc. Một là chiến thắng để tiếp tục "trả thù" thằng Tiến mặc dù bây giờ tôi cũng chẳng hứng thú mấy :sure:, còn việc thứ 2 chính là cô bé này đây, cô bé đang ngồi dựa đầu vào vai tôi và ôm tôi chặt cứng ngay lúc này.

Chúng tôi đã tìm thấy nhau sau một thời gian lạc lối và có phần ảo tưởng tình cảm, tôi bây giờ cảm thấy như mình là người may mắn nhất thế gian, có "vợ" hiền lành, ngoan ngoãn và cũng rất xinh đẹp nữa :beauty:. Nhìn liếc lên chiếc đồng hồ con cú, đã 8h52, tôi đứng dậy định ra về thì... Vivi ngủ mất tiêu từ lâu. Nhìn cô bé tủm tỉm cười kể cả trong lúc ngủ, lòng tôi chợt cảm thấy rung động khó tả. Tôi bế em lên lầu, để em nằm lên giường, cài mùng màn chiếu gối cho em, đắp chăn cho Vivi đỡ lạnh rồi đi về vì sợ ngồi lâu sẽ không kiềm chế nổi :sεメy:. Trước khi cất bước ra đi, tôi gửi lại cho em một nụ hôn lên trán:

- Ngủ ngon, cô bé của tôi! :sogood:

Tôi dắt xe ra về, cái lạnh giá của buổi tối phố biển cũng không làm giảm bớt sự ấm áp và niềm vui đang trỗi dậy một cách vô cùng mãnh liệt. Tuy nhiên tôi chỉ giữ được niềm lạc quan ấy một chốc lát mà thôi. Khi trở về nhà, tôi chạy ngay lên phòng và nằm vật ra giường, ông anh đang bắn súng bùm chéo loạn xì ngầu cả lên, bà chị thì đang bấm điện thoại lia lịa, tôi nằm vắt tay lên trán và bắt đầu... suy nghĩ. Liêc thấy bộ dạng khó hiểu của tôi, ông anh vặn vẹo:

- Mày làm gì mà ra vẻ người lớn thế thằng nhãi?

- Chuyện hệ trọng, ông biến dùm tôi cái đi!

- Á thằng này láo, tao đấm vỡ mồm mày giờ! Con nít có chuyện khỉ gì mà hệ với trọng ?– Ổng bắt đầu nổi máu giang hồ

- Chuyện của... à mà thôi, mệt quá, không nói nữa, ngủ đây! – Tôi định giải thích mà thôi mất công nói nhiều nên thôi

- Khỉ gió làm tao mất mấy mạng rồi! – Ổng chửi đổng rồi lại cắm mặt vào màn hình

Tôi thì đâu rảnh rỗi như thế khi mà còn bao nhiêu đại sự phải lo lắng. Nào là bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ chính thức công khai là người yêu của Vivi, hí hí :sogood: nhưng cũng chính từ ngày mai tôi biết phải nói sao với bé Huyền đây khi mà tôi đã hứa sẽ trả thù thằng Tiến cho em mà giờ chuyện đó tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa :sure:. Nhưng còn một chuyện vô cùng đáng lo, đó là câu nói của ba Vivi lúc nãy khi ông chào tôi ra về, ông ta sẽ không bỏ qua cho tôi dễ dàng, tôi chắc chắn điều đó, nhưng ông ta sẽ làm gì tôi trong khi tôi chỉ là môt thằng học sinh vô hại vả lại ông ta thừa biết nếu làm gì ảnh hưởng đến tôi thì Vivi sẽ không nhìn mặt ông ta nữa. Là thế nào? Thế nào nhỉ? Suốt buổi tối hôm ấy, tôi cứ trằn trọc mãi mà không biết những ngày sắp tới của mình sẽ ra sao khi phải đối mặt với sự cản trở rất lớn từ "nhạc phụ đại nhân". Tìm được tình yêu đã khó nhưng để giữ được tình yêu thì còn khó hơn vạn lần, tôi đã thấm thía được điều đó kể từ ngày hôm nay, nhưng vì Vivi, tôi tự tin mình có thể làm bất cứ điều gì và dù cho có bất kì chuyện gì xảy đến thì tôi cũng sẽ không bao giờ buông em ra, không bao giờ đâu Vivi à! Và cứ thế như mọi lần, tôi lại chìm vào trong giấc ngủ.

Vừa mở mắt ra, tôi như thường lệ làm vệ sinh thân thể rồi dắt xe và phóng lên trường, thói quen đã hình thành trong tôi từ lâu đó là dừng xe lại trước cổng trường, tạt vào hàng của một bà lão, mua 2 cây kẹo mút Chyps rồi tiến vào lớp. Bây giờ là 6h30 phút, và giờ này mọi ngày thì tôi đã thấy Vivi ở lớp rồi, nhưng hôm nay thì không. Chỗ ngồi bên cạnh tôi trống trơn, chẳng có bóng ai ở đấy cả, tôi thoáng giật mình chạy lại gặng hỏi Thi mập lớp trưởng:

- Ê bà có thấy bé Vi của tui không?

- Vi á hả? Chưa thấy tới, mà sao thấy ông lo lắng thế?

- Người yêu tui thì tui lo chứ sao! – Bây giờ tôi đã chẳng còn ngại ngần gì nữa vì cảnh tượng lãng mạn hôm qua không phải chỉ có mấy đứa lớp tôi mà gần như toàn khối đều đã biết

- Thôi, nó chưa đến, hay anh chịu em đi, em sẽ yêu anh hết mình – Thi mập bắt đầu đùa cợt

- Gớm quá, biến dùm con đi má, đang rầu thúi ruột nè! :angry: – Tôi bực dọc

- Xí, làm như đẹp trai lắm, mắc ỉa quá H à! – Thi mập cà khịa

Tôi thì chẳng buồn tranh luận lại, đang lo sốt vó cả lên, Vivi từ đầu năm học tôi thấy em ấy đến lớp rất sớm rồi còn học bài nữa, sao hôm nay đã giờ này rồi còn chưa thấy bóng dáng đâu. Tôi như ngồi trên đống lửa, cứ chốc chốc lại đứng dậy chạy ra cửa lớp chờ em, đến mức thằng Vinh sô ngồi ngay bàn đầu cũng khó chịu:

- Cái thằng chó, sao mày cứ lảng vảng chỗ này thế, đừng có nói là yêu tao à nha?

- Yêu cái chiếu, cút đi đừng để tao bực – Lúc này tôi chẳng có tâm trạng nào mà đùa nữa :angry:

Thằng Vinh thấy bộ dạng hùm hổ của tôi cũng ngán, đành quay lưng ngậm tăm rồi tiếp tục ngâm cứu bài cũ.

Tùng... tùng... tùng!!!!

Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp đã vang lên, cả lớp đã có mặt gần như đông đủ, chỉ trừ có mấy đứa đang vắt vẻo ăn sáng ở dưới căn tin, theo lẽ thường thì tôi sẽ chạy ngay xuống căn tin để xem Vivi có ở đó hay không, nhưng tôi thừa biết em không bao giờ xuống đó với lại cô bé của tôi không thích chỗ đông người và chen chúc cho lắm. Tôi nghĩ mãi mà chẳng biết nên làm thế nào, cô Hà dạy Lý đã vào lớp, tôi cũng đứng dậy chào nhưng tâm trí thì đang để ở nhà... Vivi. Giờ học bắt đầu, tôi chẳng để tâm vào nó một chút xíu nào, tôi cứ lật sách theo quán tính còn đầu óc thì suy nghĩ đăm chiêu, chợt tôi nghĩ đến câu nói tối qua của nhạc phụ, có lẽ nào ông ta không cho Vivi đến lớp nữa hay không, hay là ông ta đã đưa Vivi đi đâu đó rồi. Bao nhiêu dòng suy nghĩ cứ ám ảnh lấy tôi trong suốt tiết học, đến khi mà cô Hà đã rời lớp thì tôi mới giật mình trở lại. Tôi chạy đến chỗ Thi mập lớp trưởng:

- Ê cho tui xin về xíu nha, lát quay lại!

- Đi đâu đó?... À biết rồi, đi sớm về sớm nha cha ! – Thi mập có vẻ rất tâm lý

- Ừ, cám ơn, đi nhá!

Tôi chạy vọt qua chỗ bé Huyền, tôi chắc chắn rằng em có nhìn tôi nhưng ánh nhìn có phần vô cảm, chắc ẻm cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện này, tôi nghĩ thoáng qua rồi chạy thật nhanh ra cổng trường, dắt xe rồi chạy thật nhanh đến nhà Vi. Lòng tôi lúc này nóng như lửa đốt, bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực cứ lởn vởn trong đầu, càng đến gần nhà em thì nỗi lo lắng của tôi càng lớn hơn bao giờ hết. Tôi dựng xe trước cửa nhà rồi chạy đến cửa, tôi thấy cổng được khoá còn cửa chính thì không, chắc có người ở nhà, tôi liền bấm chuông inh ỏi. Những tiếng "Kính coong" cứ ngân dài lên nhưng tuyệt nhiên không có ai ra mở cửa, lúc này tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa, cứ thế trèo cổng nhảy vào luôn mặc cho ánh mắt đầy nghi ngờ của những người đi đường. Nhưng tôi chẳng để tâm, cứ thế leo vô. Tôi chạy thật nhanh vô nhà, tìm xem có ai ở đây không. Tôi tìm khắp khu nhà dưới chẳng thấy bóng dáng ai, nỗi lo lên cực điểm, liệu em có làm sao không? Ba có bắt em đi đâu hay làm gì tổn hại đến em hay không, Vivi ơi, em đâu rồi? Khi đã chìm trong tuyệt vọng, tôi bắt đầu gọi to:

- Vivi ơi, Vivi ơi! Em ở đâu? :sosad:

Chẳng có tiếng trả lời, bỗng, một tiếng động "xoảng" phát ra từ tầng 2, tôi sợ xanh mặt, cảm giác như đang sống trong một bộ phim kinh dị, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi lo cho mình một thì lo cho Vivi đến 10, em chưa bao giờ nghỉ học cả vì Vivi học rất giỏi và lại còn rất chăm chỉ nữa, nếu không có lí do gì đặc biệt thì Vivi sẽ không bao giờ mà bỏ học. Tôi từ từ tiến lên lầu, mở cửa từng phòng một và kiểm tra, cứ mỗi khi một cánh được mở ra, tôi lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến khi mở cánh cửa gỗ phòng Vivi ra thì... tôi đã chứng kiến một việc kinh khủng, gương mặt tôi cắt không còn hột máu, đứng chôn chân tại chỗ, không ú ớ được câu nào.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây thế này ?