Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 26

Em kéo tay tôi vào nhà, bắt tôi ngồi trên ghế xem TV hay đọc truyện gì cũng được chứ nhất quyết không cho vô bếp, mất công lại... hôn em bất ngờ :sure:. Tôi cầm trên tay cuốn Đôrêmon, đã lâu tôi chưa đọc lại, nhưng có một điều lạ là mỗi lần đọc lại, tôi đều thấy rất hay, không nhàm chán mặc dù đã nghiền đi nghiền lại cả trăm lần. Bỗng tôi bật cười khằng khặc khi đọc đến đoạn... gay cấn. Vivi từ trong bếp ra nhéo tai tôi:

- Mấy người đọc gì mà cười thế ? – Em cười

- Ờ thì... Đôrêmon... chứ gì! – Tôi vội lật sang trang khác, thế nhưng em đã thấy

- Aaaaaaaa, đồ háo sắc, đồ biến thái, huhu, đừng có lại gần tui! – Em la hét rồi đánh vào lưng tôi như đập bao gạo

- Hé hé, con trai thì phải vậy chứ sao, chứ bé muốn... người yêu bé bị gay hả – Tôi cười với bộ mặt JV :sogood:

Vâng đến đây thì các bạn đã hiểu tôi cười gì rồi nhỉ? Đó là đoạn mà... Shizuka đang... tắm đó mà :sogood:. Em bĩu môi làm mặt sợ hãi, tôi cười cười rồi chạy đến ôm lấy cô bé, vỗ về:

- Xin lỗi Vivi mà, đừng giận... anh ha! – Không hiểu sao dạo này tôi gan thế, ờ mà cũng chẳng có gì sai, người yêu tôi mà, nhỉ?

- Lại... háo sắc! – Em thủ thỉ

- Chỉ háo sắc cô này thôi, mấy cô khác không thèm ! – Tôi lại chém :sure:

- Nhớ đó nha!

- Ừ, nhớ, yêu cô này không hết chứ ở đó mà cô khác, hé hé! – Tôi cười "khả ái"

- Hì, cám ơn anh! – Em cười tít mắt

Phải nói rằng mỗi lần em cười cái nụ cười như thế này, trái tim lại cứ tan chảy. Nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của em đã khiến tôi xao xuyến từ lâu và bây giờ đây, nụ cười ấy sẽ là của riêng tôi, sẽ không ai được thấy nó ngoài tôi – người em yêu. Tôi trêu:

- Thế Vivi có yêu anh nào khác không đấy? – Tôi giả vờ làm mặt nghiêm trọng

- Dạ không ạ, chỉ có anh này thôi, hihi! – Em lại rúc đầu vào ngực tôi, vòng tay ôm tôi thật chặt

Cái ôm ấm áp ngày đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in và có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được, nụ cười hạnh phúc của người con gái đang nằm gọn trong vòng tay tôi, mãi mãi không. Mình sẽ yêu nhau hết đời, em nhé ?

Và quả thật đời không phải màu hồng, đang mải miết trong hạnh phúc ngọt ngào thì một mùi khét bốc lên, vâng "vợ" của tôi đang nấu ăn mà chạy ra ngoài ôm tôi, dĩa bò xào đã thành bò... thui, tôi thì ôm bụng cười khằng khặc, em thì hớt hải tìm cách chữa cháy. Tôi đùa:

- Hôm nay phải phạt thôi, mê trai quá rồi, con gái con đứa càng lớn càng hư, chậc – Tôi tặc lưỡi

Và tôi lại một lần nữa quên rằng, Vivi rất thương tôi, em sợ làm tôi buồn và em thấy có lỗi mỗi khi chẳng may làm gì đó khiến tôi không vui. Và cô bé của tôi ngồi khuỵ xuống, đưa tay lên lau vội những dòng nước mắt đang trào ra trên đôi gò má xinh xắn kia, em nấc nghẹn:

- Xin lỗi anh, Vi không có cố ý... đâu mà, anh đừng giận Vi được không? – Em ríu rít

Chẳng hiểu sao lúc ấy, tôi thấy khoé mắt mình cay cay, những giọt nước mắt ở đâu cứ thế mà tuôn trào. Tôi ôm em vào lòng, chẳng biết tôi đã ôm em bao nhiều lần trong ngày hôm nay nữa, thế nhưng cái ôm này thật đặc biệt, thật hạnh phúc, tôi đã biết được rằng mình đã sai, đã sai khỉ cố gắng bỏ lơ một cô bé luôn luôn tin tưởng mình, rất quan tâm và lo lắng cho mình, thậm chí có thể khóc vì mình nữa. Tôi đưa tay lên lau nước mắt cho Vivi:

- Sao Vi khóc, anh có trách gì Vi đâu ? – Tôi mỉm cười trong dòng lệ nhoà, một cảm giác thật khó tả

- Thật không, hức ? – Em vẫn thút thít

- Khùng quá, tự nhiên có chuyện chút xíu mà cũng khóc, thôi anh sợ Vi rồi, nín đi lần sau không có vậy nữa nhe! – Tôi xoa đầu em

- Dạ!

- Ừm, ngoan, thôi lên nhà ngồi đi anh đi mua gì về 2 đứa ăn – Tôi đưa ra quyết định

- Nhưng mà... - Vivi vẫn còn ngại vì vụ hồi nãy

- Không có cãi nữa, bảo lên là lên! – Tôi cứng giọng

- Dạ! – Em hơi nhăn mặt nhưng cũng lạch bạch tót lên ghế ngồi

Hạnh phúc nhiều khi chỉ đơn giản vậy thôi, lo lắng và yêu thương lẫn nhau, tình yêu cứ thế mà đẹp, mà bền chắc hơn. Ngày ấy tôi đã nghĩ như vậy và mãi cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn tin vào điều đó dù rằng mọi chuyện đã không còn như xưa. Thế nhưng "Quà tặng chính là hiện tại", tôi chỉ chú tâm vào những gì đang diễn ra trong hiện tại mà thôi, và hiện tại ngay lúc này là tôi và em. Tôi lòng vòng khắp các hàng quán và cuối cùng cũng hốt về được 2 cái... bánh mì. Vừa mang về đến nơi, đặt lên bàn, thì:

- Vi không ăn được bánh mì đâu – Em bĩu môi

- Không ăn được vậy thôi tớ ăn hết, há há! – Tôi cà khịa

- Em ghét anh lắm! – Em mếu

- Kệ Vi, không ăn thì anh ăn hết, vậy thôi, nói lắm vãi... - Tôi quen mồm định nói bậy, may mà kìm được

- Vãi gì ? – Em ngơ ngác, chắc không biết tôi định phun ra từ gì

- Vãi bột mì, hé hé! – Tôi vừa xoa đầu em vừa nhai bánh mì rôm rốp

- Anh tự ăn một mình, tui đi! – Em giận dỗi quay lưng đi

Thấy trêu chọc vậy đã đủ, tôi chạy ra xe và mang vô một bịch phở bò tái, nghe mùi thôi là thèm rồi. Tôi níu tay Vivi lại:

- Đây, biết cô không thích bánh mì, tôi mua cho cô đây, chịu không?

- Dạ... chịu! – Em cúi đầu, lí nhí

- Sao nãy chửi tôi kinh lắm mà, sao giờ lí nhí trong họng thế? – Tôi tiếp tục làm khổ Vivi

- Ai bảo... anh chọc Vi

- Thế tôi không được chọc cô à?

- Dạ... được – Lại mếu

- Thôi ăn đi, không có được mếu, cô mít ướt quá, hơi tí là khóc! – Tôi nhéo nhéo má của em

- Dạ, cảm ơn anh, hihi! – Em cười tít mắt :beauty:

Nhìn cái vóc dáng bé nhỏ ấy nhí nha nhí nhảnh tung tăng chạy đi, tôi cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc. Tôi biết rằng mình đã quá may mắn khi dược gặp em trong đời, để tôi yêu và được yêu, tôi biết quan tâm, biết sẻ chia, biết an ủi và hơn tất cả, đó là em. Em mang đến cho cuộc sống của tôi bao niềm vui, bao điều mới mẻ, em quan tâm và lo lắng cho tôi, em luôn nghe lời tôi bất kể tôi làm những gì, tôi chỉ cần có thế mà thôi.

Có đôi lúc tôi vẫn tự hỏi tại sao tình yêu của chúng tôi có thể sâu đậm một cách nhanh chóng như thế, liệu nó có dễ tan vỡ hay không? Và tôi cũng chẳng thể ngờ rằng, những ngày sắp tới sẽ là một "cơn bão" thật sự trong đời mình. Có thể tôi không biết trước những nguy cơ đang ở trước mặt, nhưng khi có em, tôi sẽ vượt qua tất cả, và em cũng thế, phải không Vivi?