Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 23

Sau một tràng cười no bụng vừa nãy, cả cầu trường cũng nín thở theo dõi tiếp từng diễn biến của trận đấu. Đám bọn tôi thì thằng nào thằng nầy đều đưa tay quệt nước mắt, cười phải nói là đau cả bụng. Và chúng tôi đã sai, việc làm của chúng tôi chẳng khác nào giọt nước tràn ly khiến cho thằng Hải mập hăng máu hơn bao giờ hết, kể từ lúc đó, chúng tôi chính thức sống chung với "quỷ". :stick:

Phát khùng phát bóng lên, thằng Đan lùn nhận được bóng, nó bắt đầu thi triển kĩ thuật của mình, thoắt một cái thằng Messi lớp tôi đã bỏ 2 thằng A5 ngơ ngác nhìn nhau, nó dẫn banh chạy thằng vào vòng cấm địa. Đúng lúc đó 2 thằng tiền đạo đối phương tự nhiên chạy lại kèm tôi, tôi cứ nghĩ bọn nó đề phòng mình mà không ngờ rằng mục đích của tụi nó chính là che mắt thầy Thanh – trọng tài của trận đấu. Chỉ chờ có thể, thằng Hải dùng hai chân phi thẳng vào ống quyển của Đan lùn, thằng Đan dẫu có là thiên tài đi chăng nữa cũng không phản ứng kịp trước pha vào bóng cực kì thô bạo đó, nó lăn lộn đau đớn trong khi thằng Pepe A5 cũng giả vờ nằm lăn ra ăn vạ. Bên ngoài đám lớp tôi la lối phản ứng:

- Thằng kia chơi xấu kìa thầy – Phúc đầu lõ lên tiếng

- Nó đạp thằng Đan gãy giò rồi thầy ơi, đuổi nó đi thầy – Một đứa con gái lớp tôi hổ báo

Bọn lớp A5 chắc cũng thấy tận mắt hành động vừa rồi nhưng lẽ dĩ nhiên là tụi nó vẫn sẽ ủng hộ cho đội nhà bất chấp trắng đen:

- Xấu gì mà xấu, tụi mày mù à, rõ ràng đạp trúng banh, thằng bên mày nó... trượt té chứ có gì đâu – Một thằng khốn bên nó lấp liếm

- Té cái đầu mày! – Phương quắn hổ báo xắn tay áo lên định bem :angry:

- Đ* m* giờ mày thích sao? – Một thằng khác to con, mặt mũi mất dạy đứng lên cương

Thầy Thanh xét thấy tình huống có vẻ căng thẳng nên huýt còi yêu cầu cổ động viên 2 bên trật tự, A15 chúng tôi được hưởng quả đá phạt, thằng Hải bị cảnh cáo. Và mục đích của chúng nó đã thành công, thằng Đan lùn bên tôi đã chấn thương và không thể tiếp tục thi đấu, nó lết cái thân hình nặng nề ra sân, mặt mũi đỏ gay, mắt đã hơi rưng rưng, tôi trấn an:

- Mày có đau lắm không ?

- Không! – Nó nghiến răng

- Thế sao khóc, đàn ông con trai mà! – Tôi khó hiểu

- Tao khóc vì tao chỉ còn có thể đứng nhìn trong khi tụi mày chiến đấu trên sân – Nó đưa tay quệt nước mắt. :sosad:

Lần này Đan lùn khóc vì buồn, vì tức giận, vì sự bất lực không thể làm được gì. Cả đám tụi tôi xúc động sau khi thằng bạn của mình nói ra một câu vô cùng nghĩa khí, 4 thằng tụi tôi cùng thêm thằng Minh Tiến mới vào sân nữa chạy lại vỗ vai nó:

- Mày yên tâm, bọn tao sẽ thắng, nhất định thắng! – Phát khùng lớn giọng, xem chừng đã nóng máu lắm rồi

- H, đá cả phần của tao nữa! – Nó chìa tay ra

- Ok, người anh em, tao sẽ cố gắng hết mình – Tôi cũng đưa tay ra

Khoảng khắc đó, tôi chỉ còn biết tự nhủ với bản thân mình rằng, bằng mọi giá phải hạ tụi nó, dù có chết cũng phải thắng. Tôi đưa ánh mắt ra ngoài khu vực khán giả, Vivi hai tay xiết chặt vào nhau xem chừng đang lo lắng, tôi gật đầu với em ý nói sẽ ổn thôi. Cách đó không xa, thằng Phương quắn với thằng Lộc cũng đang gầm gừ không chịu ngồi yên, nhìn cảnh tượng đoàn kết của tập thể A15, sao mà tôi bỗng cảm thấy xúc động khó tả. Tôi đưa 2 tay lên vỗ vào má để lấy lại tinh thần. Tôi hét lên:

- Cố lên anh em, phải thắng!

- Phải thắng!!! – Cả đám đồng thanh

Trận đấu lại được tiếp tục, chúng tôi được hưởng một quả đá phạt, Lam siêu sao bước lên, nhìn mặt nó có vẻ cực kì tập trung, bất thình lình nó nháy mắt với tôi, tôi nhanh như chớp chạy cắt mặt hàng rào đối phương, nó cũng gẩy banh nhẹ qua cho tôi. Có bóng trong tư thế thuận lợi, trước mặt tôi chỉ còn là thằng thủ môn bên nó mà thôi vì 3 thằng làm hàng rào đã lỡ nhịp không thể theo nữa, tôi tung một cú sút cực mạnh bằng chân phải nhưng... bóng chưa kịp đi thì tôi đã ngã lăn ra đất, ở mắt cá cảm thấy đau thấu trời xanh. Thằng Hải từ đằng sau lưng chạy tới quét trụ tôi, tôi mất đà té ngã ra sau, nó còn bồi thêm một đá vào đùi của tôi, quả thật lúc đó tôi chỉ muốn chạy lại đấm cho nó vỡ mồm ra mới hả giận. Tôi không nghĩ là thằng này lại có thể chơi một cách bẩn thỉu như vậy, nhưng tôi chưa kịp định thần lại thì từ đằng sau, thằng Lam chạy tới tung một cú sút trái phá, bóng ghim thằng vào góc chữ A khung thành bọn A5, 5-5 cho chúng tôi. Khỏi phải nói lúc này ngoài đám đông hỗn loạn ở khu vực cổ động viên, trong sân chúng tôi cũng nhảy cẫng lên sung sướng, cả đám bu vô ôm hôn thằng Lam thắm thiết, quả thực tôi rất nể phục nó, luôn bình tĩnh trong mọi tình huống và luôn là đầu tàu cho cả đội, một mẫu cầu thủ siêu sao đích thực. Thằng Đan lùn mặc cho cơn đau hành hạ vẫn vỗ tay rất nhiệt liệt. Và trái ngược hẳn với dự đoán của chúng tôi, bọn A5 vẫn tỏ ra rất bình tĩnh và thằng số 7 bên nó còn cười nhếch mép, đột nhiên mỗi nỗi lo sợ lại bùng lên trong tôi, chẳng biết tụi nó lại sắp giở trò gì nữa đây ?

Hiệp 2 vẫn còn đến 30p nữa và chúng tôi vẫn đang ở thế yếu khi mất đi một trụ cột quan trọng, tình huống đá phạt vừa rồi chỉ là tình huống cố định nên chưa chắc chắn được điều gì. Không biết thằng Minh Tiến lớp tôi có đủ khả năng thay thế Đan lùn hay không? Dường như nhận ra sự lo lắng trong tôi, Phát khùng chạy lại thì thầm:

- Mày đổi chỗ với thằng Tiến đi, mày sẽ đá ở vị trí thằng Đan, quấy rối đội hình rồi chuyền cho thằng Lam, tao tin ở kĩ thuật của mày, ok chứ ?

- Ok, đội trưởng yên tâm, tao sẽ cố gắng hết khả năng! – Tôi mạnh miệng

- Ừ, coi chừng thằng chó kia nó giở trò, phải cẩn thận!

- Ừ, biết rồi!

Đến lượt tụi A5 giao bóng, bóng được chuyền đến chân của thằng Hải mập, nó nhả lại ngay cho thằng tiền đạo số 9 đang bị kèm bởi thằng Lam. Và điều chúng tôi không thể ngờ được đã xảy ra, thằng số 9 tung chân sút bóng cực mạnh vào mặt thằng Lam và dĩ nhiên ở cự li cực gần như thế, nó không thể làm gì hơn là hứng trọn quả bóng vào mặt. Bọn còn lại bên kia thì đứng cười thách thức trong khi bọn tôi hốt hoảng chạy lại gần xem thằng Lam thế nào. Và bọn khốn kia tiếp tục chơi bẩn, bọn nó vẫn dẫn bóng và sút tung lưới Phát khùng, một lần nữa chúng tôi bị vượt lên :sosad:. Thằng Kha há hốc mồm như không tin vào mắt mình, tôi thì không nghĩ được gì lúc đó nữa, chỉ biết máu đã dồn lên não, tôi cầm bóng và hét lên:

- Tiếp tục đi, đã hết giờ đâu, tụi mày ngồi ì ra đó làm gì?

- Ừ... đúng rồi, chưa hết giờ, còn nước còn tát, tất cả đứng dậy! – Phát khùng lên tiếng khích lệ

Nhưng chúng tôi đã phải nhận một tổn thất quá lớn trước khi tiếp tục thi đấu, thằng Lam đã bị choáng sau pha vừa rồi và khả năng là sẽ không thể thi đấu nữa. Thầy Thanh và một số người nữa đang chăm sóc cho nó. Thằng Hải và đồng bọn thì đứng cười nói vô tư ở phía bên kia, bọn tôi dặm chân tại chỗ không biết làm gì. Giữa lúc nguy cấp nhất, một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Để tao vào sân thay cho nó!

Vâng, đó là thằng Pha, thằng mà được tôi đá thế chỗ, nó bị đau chân, đầu gối còn quấn băng trắng, nãy giờ nó ngồi ở ngoài mà chúng tôi không biết, hồi sáng nó nói nó sẽ không tới vì sợ cảm giác không được thi đấu. Đến lúc dầu sôi lửa bỏng, nó xuất hiện như cơn mưa giữa mùa hè vậy, cảm giác gần như tuyệt vọng giờ lại được nhen nhóm dù rằng rất mỏng manh. Cả đám cố gắng cười gượng như để tự an ủi bản thân mình đồng thời xốc lại tinh thần cho anh em. Vì đang là thời gian tạm nghỉ nên chúng tôi tranh thủ uống chút nước để lấy lại sức, thằng Pha thay quần áo đi giày vô rất nhanh, nó có vẻ rất háo hức, tôi biết chân nó vẫn còn đau vì mồ hôi nó ra ướt đẫm cả lưng áo. Thế nhưng tôi không nói ra vì biết rằng nó đang là niềm hy vọng duy nhất vào lúc này. Thấy tôi đứng như người mất hồn, Vivi chạy hẳn vào trong sân rồi kéo tôi ra ngoài, em nói như sắp khóc :pudency: :

- H có mệt không? Còn đấu được nữa không?

- Mệt chứ cô bé, nhưng phải cố thôi, đâu còn cách nào khác – Tôi đưa tay cài lại phần tóc vừa rũ xuống lên tai em, khẽ nhéo má em một cái, cười nhẹ.

- Đừng có cố quá nha! – Vivi nhăn mặt

- Ừa, hôm nay tự nhiên nghe lời dữ vậy, lát về có thưởng – Tôi giỡn, vừa muốn em bớt lo vừa tự trấn an mình

*Chụt* - Một tiếng kêu "ngọt ngào" vang lên, tôi đứng phỗng ra, một bên má như bị tê liệt, tôi đã bị cô bé ấy cướp đi sự trong trắng của... đôi má :beauty: