Cười Lên Cô Bé Của Tôi

Chương 21

Trưa hôm ấy trên đường trở về nhà, lòng tôi hừng hực quyết tâm và khí thế, bằng mọi giá phải thắng trận đấu hôm nay, phải thắng. Về đến nhà, tôi lên thay đồ và xuống ăn cơm cùng cả gia đình, bữa cơm hôm nay tôi ăn rất nhanh đến nỗi chẳng nhớ được mùi vị gì nữa.

Cơm nước xong xuôi, tôi leo lên phòng nằm suy nghĩ, mở máy chơi vài ván game giết thời gian, loáng một cái đã 1h20, tôi thay bộ đồ Bồ Đào Nha đỏ – đồng phục thi đấu lớp tôi rồi lên xe thẳng tiến sân Nguyễn Thị Minh Khai. Tôi cắm đầu chạy thục mạng hình như có lướt qua cả đám lớp tôi nữa thì phải. Lên đến nơi, tôi ngạc nhiên vì không khí náo nhiệt hôm nay, dù diện tích sân đấu là khá hẹp nhưng lượng khán giả đến cổ vũ phải nói là rất đông, không chỉ lớp tôi và lớp A5, thậm chí có cả những đội đã từng bại trận trước chúng tôi cũng có mặt theo dõi trận thư hùng này.

Tôi chợt rùng mình và có phần hơi lo lắng và hồi hộp, đứng trước áp lực lớn thế này, không biết mình có thể hiện được tốt hay không. Từ phía đằng sau tôi nghe tiếng gọi:

- Ê H chạy đâu nhanh dữ vậy mày? – Phát khùng hỏi

- Thì lên sớm lấy cảm giác, bữa giờ mấy ông có cho tôi đá đâu – Tôi trách khéo

- Mày vô đứng chơi thôi để bọn tao lo – Đan lùn xoáy tôi

- Chơi cái đầu mày, tao bán độ cho tụi mày chết luôn nhé! – Tôi chạy lại đá nó mấy phát vào mông

- Đù, không giỡn nha, hôm nay thằng nào đá ngu tao cắt... - Phát khùng hổ báo

- Cắt gì? – Thằng Kha hỏi ngược

- Nước uống, hề hề – Biết mình nói hớ, Phát khùng chữa thẹn ngay

- Dẹp đi, mấy đứa con gái lớp mình tới rồi kìa – Thằng Lộc mập chỉ trỏ phía đằng xa

Gái à? Hình như mình quên cái gì đó liên quan đến gái thì phải? – Tôi nhủ thầm trọng bụng.

- Chết cha, quên hàng rồi – Tôi chợt nhớ ra là mình quên mất... Vivi

- Cái gì, buồn ỉa à? – Thằng Phúc hỏi đểu

- Câm mồm, tao quên bé Vi rồi, tao về chở ẻm đã, bọn mày vô trước đi!

- Đù, "bé" mới đau chứ! – Giọng thằng nào đó đang xoáy

Tôi chẳng để tâm, chạy nhanh ra dắt con Wave thần thánh và phóng như bay. Tôi cứ lo ngay ngáy không biết Vivi có giận dỗi không nữa, chờ chắc cũng nửa tiếng rồi, hồi sáng năn nỉ mãi cô nàng mới chịu đi mà giờ thì quên qua đón, chậc, chắc chết quá. Với tốc độ... 60km/h chỉ trong 5p tôi đã có mặt trước cửa căn nhà to tướng của bé Vi. Tôi chẳng có thời gian vô nhà nữa, đứng ngoài la í ới như gọi đò, nhiều người qua đường chắc nghĩ tôi điên, trưa nắng mà đứng giữa đường la lối om sòm:

- Vivi ơi! Vivi ới!

Không có tiếng trả lời, tôi lại gào thét tên em:

- Béééééééé Viiiiiiiiiiiiiiiii !!!!!!

- Dạạạạạạạạạ... .. !!!!!!! – Tiếng trả lời quen thuộc vang lên, em đây rồi. :beauty:

Vivi bước ra trong, phải nói rằng hôm nay em rất xinh với một phong cách rất quyến rũ, quần short ngắn khoe đôi chân dài, áo cánh dơi trắng và nón Snapback chi chít những... gai. Thằng con trai nào nhìn mà không mê thì phải nói là bà con với Bieber – Hình như câu này mình nói rồi. Mặt tôi cứ ngu ra trước vẻ đẹp của cô bé mà chỉ vài giây nữa sẽ ngồi sau lưng tôi, mãi đến khi Vivi tát... yêu tôi một cái thì tôi mới từ trên trời rơi xuống, Vivi trách tôi:

- Háo sắc, đã nói không được nhìn rồi! – Em bĩu môi nhìn rất đáng yêu, y như một đứa con nít vậy, à mà đối với tôi em luôn là một đứa con nít cần sự chở che.

- Cô nghĩ cô đẹp hay sao mà tôi nhìn cô, tôi nhìn... cái mũ chứ bộ – Tôi gãi đầu cười chữa ngượng

- Xạo, bleu – Em thè lưỡi :beauty:

- Láo nè – Tôi lại giở chiêu nhéo má thần thánh

- Aaaaaaaaaa, hiếp da^ʍ !!! – Vivi la thất thanh

Tôi lấy tay giữ chặt miệng Vivi lại, quát:

- Cái con bé này ai dạy đùa kiểu đó hả, im ngay! Lỡ người ta chạy tới uýnh tui sao? – Tôi tái mặt vì kiểu đùa này của bé Vi dù đã bị mấy lần rồi

- Thì tui cứu chứ sao, hihi, nhát cáy! – Em cười tít mắt

Chẳng hiểu sao dù đang giận tím mặt mà thấy cái điệu cười quá sức là dễ thương này thì tôi nguôi ngoai hẳn đi, thiệt hết biết. Đến bây giờ tôi mới phát hiện ra là mình rất... dại gái, dù tâm trí thì để ý người con gái này nhưng khi người con gái khác nhõng nhẽo một tí là "mắc câu" ngay, cái tật này về sau hại tôi không biết bao nhiêu lần nữa, hic. Tôi lại nhéo má:

- Bé Vi hôm nay hư quá, lát không cho ăn kẹo đâu!

- Hông thèm, tự tui mua cũng được! – Em lại thè lưỡi trêu tôi

- Ờ vậy bữa sau đừng có mà nhõng nhẽo, không quan tâm nữa, hứ! :shame: – Tôi giả vờ làm mặt giận

- Thôi đừng giận bé tội bé mà, hihi – Vivi níu tay tôi, đầu em dựa hẳn vào vai tôi, cười tươi :beauty:

- Cái con này... có buông ra không... đang ở ngoài đường... nhá – Tôi run như cầy sấy nhưng mà phải nói là cũng sướng đi :sogood:

- Hihi, dạ buông, làm như thèm lắm, xí!

Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay Vivi, chết cha nữa, 2h20 rồi, trễ 20p rồi, trời ơi, chỉ vì bà cô này mà mất 20p quý giá của tôi, :go: tôi hoảng hồn lấy nón bảo hiểm ra đưa cho Vivi rồi hối cô nang lên xe ngay:

- Chị đội lẹ dùm em cái, trễ mất rồi nè ! – Tôi nóng ruột

- Cho chừa cái tật háo sắc! – Vivi vẫn đùa được

- Lẹ điiiiiiiiiiiiiiiii !!!!!!! – Tôi quát :angry:

Vivi lúc đó chắc sợ quá nên bĩu môi leo lên đằng sau, không nói lời nào. Tôi rú gá vọt đi, trong đầu lo ngay ngáy vì không biết trận đấu đang như thế nào? Sau khi mắng Vivi vừa nãy, tự nhiên tôi cảm thấy hơi có lỗi, làm em sợ :pudency:, tôi quay mặt nhìn ra phía sau, Vivi mặt cúi gằm xuống 2 tay thì đang vò vò, bứt bứt cái lá vàng úa, có vẻ là đang giận. :go: Tôi nói khẽ:

- Hì hì, xin lỗi Vi ha, "anh" sai rồi!

- Mấy người mà biết sai cái gì, toàn mắng tui thôi! – Giọng như sắp khóc :pudency:

- Xin lỗi mà, cho bé tát cái làm huề nha – Tôi gạ, kể ra cũng hơi ngu, Vivi lúc giận tát đau phải biết

Và quả là tôi... ngu thật, cô nàng vung tay tát mạnh vào bên má phải của tôi, một tiếng "chát" vang lên, mặt tôi chắc cũng in dấu 5 ngón tay luôn quá, đau thấy ông trời, chẳng qua vì đang chạy xe nên tôi không đưa tay lên xoa má được mà phải hét lên để phần nào... giảm đau và tranh thủ chọc Vivi cười luôn:

- Á á á á á !!!!!! Đau mông quá! – Tôi giả vờ rồi quay ra sau nhìn biểu cảm của Vivi

- Hâm! – Vivi cười tít mắt, nhìn yêu lắm :beauty:

- Huề ha! – Tôi cười

- Ưm, hihi ! :sεメy:

Vivi đúng là một cô nàng lạ lùng cơ mà muôn phần đáng yêu, sau khi tát tôi nảy đom đóm mắt, cô nàng lại đưa tay lên vuốt ve má tôi, tay Vivi không biết có phải là Salonpas hay không mà xoa chỗ nào... hết đau chỗ đó, em cười:

- Cho bé xin lỗi nha, hì hì!

- Ừm, ngoan – Tôi đang lái xe cơ mà vẫn cố quay ra sau xoa đầu một cái

- Đi! Đi nhanh thôi – Vivi vỗ vai tôi như đang... cưỡi ngựa

Trước sự nhí nhảnh đến đáng yêu của cô bé, tôi cảm thấy một nguồn sinh lực đang căng tràn trong huyết quản, quyết tâm chiến thắng đang lớn hơn bao giờ hết. Tôi cắm đầu chạy thật nhanh đến sân với mục tiêu... đánh bại thằng Tiến.