Cô Giáo Chạy Trốn

Chương 32: Vải thiều bị tiểu huyệt hàm chứa khó thể móc ra (h cao)

Tiểu huyệt đang cao trào vừa cố gắng ép chặt lại vừa điên cuồng phun dâʍ ɖị©ɧ ra ngoài, nhưng vải thiều cũng bị cắn chặt bởi bức tường thịt.

Các gai nhỏ đâm người, nhưng đem đến một trận ngứa ran, đau đớn trong da^ʍ huyệt nhưng lại đem lại khoái vào tận xương.

Theo sự luật động ra khỏi hoa hạch của Trình Mình, cao trào của âʍ ѵậŧ và cao trào của âʍ đa͙σ cùng nhau kéo dài vài phút.

Trong thời gian đó, Trình Minh bỏ tay của Bạch Tố Tố ra cố gắng cho một quả vải khác vào bên trong, nhưng rất khó để đưa nó vào vì âʍ đa͙σ cắn nuốt quả vai kia quá chặt chẽ,

Anh đào móc da^ʍ huyệt nói, “Tại sao lại chảy nhiều nước miếng đến như vậy? Có lẽ là đói quá rồi!”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu vừa bắn vào, cũng như chất lỏng dâʍ ɖị©ɧ của Bạch Tố Tố, tất cả đều tuôn ra, một vũng nước lớn được tràn ra thấm ướt mặt bàn.

Bạch Tố Tố từ sớm đã phát điên vì sự ngứa ngáy của vải thiều bên trong, sự mất mát sau cơn cực khoái khiến cô thèm ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Trình Minh.

Lễ nghi và sự xấu hổ đã bị lãng quên từ lâu, cô đưa tay ra nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ đen dày của Trình Minh nghiêng người về phía trước vuốt ve nó.

Đôi chân trắng như tuyết giống như hai con rắn, quấn quanh eo Trình Minh. “Nhanh , cắm nó cho tôi, muốn …” Cô vội vành tìm đôi môi của Trình Minh điên cuồng hôn lên.

Đôi mắt của Trình Minh từ lâu đã bị cuốn vào đống tro tàn,phải biết là sự táo bạo chủ động của Bạch Tố Tố là rất hiếm, ham muốn gần như nổ tung.

Anh quên mất quả vải thiều bên trong, ôm lấy chân cô đâm thẳng vào.

“Uh-huh!” Cả hai cảm nhận được khoai cảm rêи ɾỉ.

Cây gậy thịt Trình Minh xông vào chạm đến những cái gai nhỏ trên bề mặt vải thiều, vội vã móc nó ra, nhưng Bạch Tố Tố đang tràn ngập trong sự nóng bỏng của con thịt thì bị rút ra cả cơ thể cô lại cảm thấy trống vắng.

Cô ôm cổ Trình Minh hôn lên một cách vội vàng, bày tỏ mong muốn mãnh liệt của mình, “Nhanh lên, cắm vào , cắm côn ŧᏂịŧ thô to cho cô giáo , nhanh a” Thứ đó di chuyển với trên âʍ đa͙σ của cô, như bị tra tấn cả người ngứa ngáy run rẩy.

Trình Minh toát mồ hôi đầm đìa, nhưng ©ôи ŧɧịt̠ cậu quá dài nếu cậu không lấy ra vải thiều, cậu sẽ bị thất thố.

Vì vậy, đưa ra hai ngón tay mảnh khảnh đi thẳng vào, cố gắng để móc nó ra.

Vải thiều mà cậu đặt vào quá lớn khi ngón tay cậu chạm vào vải thiều, nó lại bị đẩy vào.

Chỉ là vừa đẩy đến điểm nhạy cảm trong cùng, Bạch Tố Tố liền muốn bị thao đến sắp phát điên, nước mắt tuôn rơi, giọng cô nức nở, ôm cổ Trình Minh cắn xuống, nhưng sự tra tấn khó chịu này khiến cô không có chút sức lực nào chỉ khiến cho Trình Minh càng sung sướиɠ.

Trình Minh một lần móc ra không thành, vì sợ cậu sẽ đẩy thứ đó vào sâu hơn. Hai ngón tay trước tiên tách cái huyệt động, từng chút một vào bên trong, cố gắng moi ra bằng cách giữ nó.

Trượt vào bên trong từng chút một như thế này, trượt miếng thịt mềm trong các lỗ nhỏ trực tiếp ra khỏi hai con mòng biển, kɧoáı ©ảʍ dày đặc giống như tia lửa điện, lan tỏa qua hai mép âʍ ɦộ chuyền đến khắp cơ thể.

Đột nhiên, một trong những ngón tay đâm vào điểm nhạy cảm, cơ thể của Bạch Tố Tố như bị tê liệt, cao trào tích tụ từ tiểu huyệt đạt đến đỉnh điểm. Với màn cao trào, tiểu huyệt mềm mại như một luồng nước nóng bỏng điên cuồng co rút chặt chẽ, Trình Minh gần như bỏ cuộc vì lực hút.

Mặt cậu đỏ bừng, cậu cố gắng vượt qua sự siết chặt một cách điên cuồng từ tiểu huyệt, duỗi hai ngón tay ra. Cuối cùng, cậu cũng bắt được quả vải. cậu móc từng mảnh vải ra và đợi cho đến khi hai ngón tay có thể giữ hoàn toàn vải thiều rồi kéo nó ra một cách mạnh mẽ.

Khi này, Bạch Tố Tố giống như một nàng tiên cá nằm trên một mặt bàn. Cô chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể có đầy những điểm nhạy cảm, tất cả các điểm nhạy cảm của toàn bộ cơ thể đã được nhấp vào.

Những cái gai nhô ra trên vải thiều trượt ra từ da thịt mềm mại của những điểm nhạy cảm của cô, cùng với sự co rút của những lỗ nhỏ khi đạt cực khoái, kɧoáı ©ảʍ khiến cô không thể có được giây phút nghỉ ngơi, chỉ chìm nổi trong biển du͙© vọиɠ.