Mặt trời ló ra từ tấm màn dày, Bạch Tố Tố giơ tay lên dụi mắt, chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay đau nhức , cơ thể cử động nhẹ một chút, cơn đau cọ xát nóng bỏng ở bộ phận riêng tư khiến cô nhịn không được khẽ rên một tiếng.
Cô gắng sức nửa ngày , cũng không đứng dậy được khỏi giường, vì vậy cô dứt khoát nằm yên trên giường bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ về mối quan hệ biến dạng với Trình Minh.
Cuối cùng cô phải làm như thế nào mới có thể thóat khỏi đây?
Nghĩ đến bộ dạng điên cuồng của Trình Minh vào chiều hôm qua, cô không thể không thở dài. Cô hiểu tinh lực dồi dào thời kì thanh xuân cùng sự phản nghịch của giai đọan này cô càng phản kháng, cậu càng mạnh mẽ cướp đọat, nhưng cô không ngờ Trình Minh đối với cô lại chấp niệm sâu đến như vậy .
Ban đầu chỉ nghĩ đây là mối quan hệ đơn thuần gặp dịp thì chơi , Trình Minh ăn giấm chua , nhưng không nghĩ đến tính chiếm hữu của cậu lại đáng sợ đến như vậy. Rồi cô chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra chiều hôm đó. Dường như cậu thấy cô nói chuyện với chủ nhiệm Trương, mới nổi cơn điên.
Thêm vào , ngoài việc quá kịch liệt ở trên giường, cậu cũng được coi là một người tình đủ tư cách =))
Chi bằng , cố gắng thuận theo ý cậu . Dù sao đi nữa năm sau cậu lên cao tam, trước không nói đến quan hệ này có thể kiên trì thời gian dài đến như vậy, chính là cho dù có thể kéo dài đi nữa lên đến Đại học cậu cũng gặp được người khác rồi sẽ không quấy rối tới cô nữa.
Đã hạ quyết tâm về một trận chiến dài, bước tiếp theo là thuyết phục Trình Minh cho phép mình đến trường.
Đang suy nghĩ, bên ngoài chuyền đến một trận âm thanh
Bạch Tố Tố thấy cậu mang vào một cái túi lớn, mờ nhạt để lộ mùi thơm của thức ăn, đến đây mới nhận ra rằng cô đã không ăn từ trưa hôm qua.
Khuôn mặt của Trình Minh buồn bã ảm đạm. cậu không nói với cô một lời, Bạch Tố Tố cũng không ngu ngốc tự tìm phiền phức. Cô ngoan ngoãn ăn đồ ăn mà Trinh Minh đút cho cô , sắc mặt Trình Mình mới trông tốt lên vài phần
Thấy cốc nước bên cạnh giường trống rỗng, cậu còn đi rót một ly nước.
Nhưng sau khi hoàn thành việc này, cậu lại xách túi rời đi, như thể cậu quay trở lại lần này, chỉ để đem thức ăn cho một tù nhân.
Trong hai ngày tiếp theo, Bạch Tố Tố chỉ là thoảng thoảng thử nói vài lời với cậu, tất cả đều là lời khách khí, chẳng hạn như "tôi cảm thấy không thoải mái , cậu có thể mang cho tôi một cái băng vệ sinh không?" Hoặc "dầu gội sắp hết".
Cô biết rằng Trình Minh vẫn còn tức giận, nhưng là một người bị cầm tù rồi bỏ trốn, cô mới nên tức giận hơn . Cô đã thể hiện ý định thiện ý làm hòa , nhưng cũng chỉ phản tác dụng, khiến Trình Minh cảnh giác hơn với cô.
Vào ngày thứ sáu, cơ thể của Bạch Tố Tố đã khỏe lại. Buổi chiều sau khi dọn dẹp nhà cửa , cô đi vào bếp thấy có một số bánh ngọt và nguyên liệu làm bánh trong tủ.
Kể từ khi cô chuyển đến, người dì trong biệt thự không bao giờ được ở đây nữa, nếu không thì sẽ không xuất hiện tình trạng thiếu thứ gì.
Cô ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã gần tháng 12. Thời tiết không quá lạnh. Nhiệt độ trong biệt thự vẫn được giữ ấm mỗi ngày, cô suýt nữa thì quên mất.
Ngày 28 tháng 11 là sinh nhật Trình Minh.
Vẫn còn ba ngày nữa, vì vậy tốt hơn là nhân cơ hội này để làm dịu mối quan hệ với cậu .
Sau giờ học tối nay, Trình Minh trở lại đem theo đồ ăn được đặt ở khách sạn.
Hôm nay thời tiết có một chút ảm đạm, mặc dù đã sáu giờ rưỡi, nhưng trời gần như tối.
Trình Minh đặt hộp cơm trưa lên bàn Bạch Tố Tố cũng sắp xếp xong chén đũa.
Cô ăn chậm rãi thong thả, trong lòng nghĩ: nhanh thôi!
Đêm qua, Trình Minh ngủ cùng cô . Điên cuồng đến nửa đêm sáng thức dậy một cách nhẹ nhàng thận trọng để tránh làm cô thức giấc cậu còn cạ xát vào người cô mới chịu rời đi. Vốn đã có du͙© vọиɠ mãnh liệt, cộng thêm nhịn phát tiết trong một thời gian dài sợ rằng sắp không chịu được nữa rồi.
Cô lặng lẽ nghĩ suy nghĩ quả nhiên cô thấy Trình Minh "vô tình" cầm đũa lặng lẽ gắp thức ăn cho cô .
Bạch Tố Tố cũng không làm bộ làm tịch im lặng ăn.
Trình Minh dường như nhận được cổ vũ , lại gắp một đũa thức ăn bên cạnh cho cô.
Sau bữa ăn, khuôn mặt của Trình Minh cuối cùng cũng có chút vui vẻ.