Cô Giáo Chạy Trốn

Chương 17: Ca, đừng kích động!

Dường như ngạc nhiên khi cô phản ứng như thế này, Trình Minh ngập ngừng chạm vào hoa hạch nhô ra, đút ngón tay vào tiểu huyệt đào móc vài lần. Dưới cái nhìn trực diện của cậu cô gần như phun ra ngay lập tức, chất lỏng chảy ra từ tiểu huyệt thậm chí phun ra từ bên trong, tất cả phun lên tay cậu , cái ống tay cũng ướt bị làm ướt

Bạch Tố Tố xấu hổ không có chỗ dấu mặt. May mắn thay, Trình Minh không cười nhạo cô lần này mà chỉ tắm đơn giản vòng cô lên bế đi tắm rồi để cô ra ngoài trước.

Thân trên để trần, cơ bắp đẹp đẽ dao động theo hơi thở, một tay đỡ vào khung cửa, đầu cúi xuống nói " Tiết thể dục ngày kia, nhớ đến lớp, xem em chơi bóng !"

Sau khi thấy Bạch Tố Tố gật đầu, câu mới buông lỏng vai cô.

Bạch Tố Tố chạy như trốn Thóat vậy. Mà Trình Minh quay lại tắm một lần nữa. Cạu biết lão sư sẽ có một cuộc họp do vậy mới làm nhanh chóng để cô đi.

Nhưng ngay khi cậu bước vào phòng tắm, cậu nhớ đến hai người họ hoàn ái ở đây, cự long kiềm không đuơc mà cứng lại.

Cậu hít một hơi thật sâu ép xuống du͙© vọиɠ, nhưng trong đầu nghĩ về giáo dục thể chất, cậu ép cô thao trong phòng thiết bị.

Trưa hôm đó, Bạch Tố Tố ngồi ở bàn làm việc, rối đến gần chết.

Phải làm gì đây cô đã hứa với Trình Minh sẽ xem cậu thi đấu, nhưng với tư cách là một giáo viên , cộng thêm bộ dạng phát tình của cậu nếu ai đó đoán được thì sao!

Nhưng mà, nếu cô không đi, Trinh Minh nói không trừng lại viện cớ trừng phạt cô!

Nhớ đên lần trước bị cậu nhét trứng rừng vào âʍ ɦộ cô liền sợ hãi.

Dứt khóat cầm áo khóac ngòaiđi theo hướng ra sân chơi, ttâm trí nói, chẳng qua là đi dạo quanh sân bóng thôi mà đừng, không đi vào trong là được rồi…

Không ngờ vừa đi ra cửa liền gặp chủ nhiệm Trương.

“ Cô giáo Bạch i, cô đi đâu vậy?"

Bạch Tố Tố cứng người mỉm cười, "chủ nhiệm Trương, tôi đến phòng ý tế lấy chút miếng dán vết thương. Khi tôi xuống tàu điện ngầm vào buổi sáng, tôi vô tình bị đâm vào ."

Trên thực tế, nó là bị Trình Minh ấn vào giường vào ngày hôm trước, đầu gối của cô bị đập xuống giường liền xuất hiện một số vết bầm tím.

Chủ nhiệm Trương liền gật đầu: "Cô giáo Bạch lần sau phải chú ý hơn thật trùng hợp tôi cũng phải đi đến sân bóng chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. “

chính là Bạch Tố Tố là một người lính trên không, mặc dù trường tâm trung không phải là trường trung học tốt nhất, nhưng tam trung lại là trường giàu nhất có yêu cầu cao về chất lượng giáo viên.

Anh ta chủ yếu muốn hỏi bằng cấp, học vị của cô để xem rằng kiến thức của cậu ta có vững chắc không.

"Qủa nhiên, chính sông Dương Tử đã đẩy lùi sóng! Cô giáo Bạch thật lợi hại !" Chủ nhiệm Trương mỉm cười như một bông hoa. Rõ ràng, Bạch Tố Tố không chỉ có kiến thức vững chắc.

Mà cảnh này, trong mắt Trình Minh, là hai người nói chuyện đến với vẻ rồi.

Cậu ném quả bóng một cách giận dữ rồi chuẩn bị đến đấy

Tieu Tân nhìn mà thầm than : hỏng rồi!!!

Nhanh chóng ngăn chặn tiểu tổ tông này, dựa vào tai cậu nói, " Đại ca! Đại ca! Đừng kích động!"

Trình Minh phớt lờ cậu ta hất tay cậu ta ra bước đi.

“ Đại ca của tôi ơi, cậu không sợ cậu đi ra sẽ khiến cô giáo Bạch thẹn quá hóa giận rồi sẽ không bao giờ quan tâm đến cậu nữa sao! “

Nghe xong điều này Trình Minh dừng bước. Cậu nhìn về phía Bai Tố Tố cười lạnh. Lưỡi cậu liếʍ răng trước, như thể nhổ lời nói ra. "Giúp tôi xin nghỉ buổi chiều!" "

"Trình ca , cậu , đừng kích động a!"

Trình Minh nhếch khóe mieng cười, quay đầu lại nhìn hai người họ, chơi trong hiệp hai, dường như cậu như bị quỷ ám, không thể đánh kẻ thù, cũng không thể chút giận lên bạn bè của mình, mọi người không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu, chỉ có thể nín thở , Xem cậu ta điên cuồng ném bóng. “

Cuối cùng, khi Chủ nhiệm Trương rời đi, Bạch Tố Tố đã đứng tại chỗ một lúc rồi mơi bước đến sân bóng. Vì sự tức giận của Trịnh Minh , trò chơi này đã kết thúc sớm.