Hoàng Thượng Thứ Tội

Chương 42: Ngọt!!!

Edit: Kai"Sa Team

Thanh âm hoàn….

Ấn đường Tiêu Trần Mạch hơi căng lại, cả giận nói: “Lý Mậu Toàn làm việc cái kiểu gì vậy? Rõ ràng trẫm đã phân phó hắn.”

Tạ Thanh Anh không nghĩ tới kéo Lý Mậu Toàn xuống nước, vội giải thích nói: “Không có liên quan tới hắn, là ta ngẫu nhiên thấy bản ghi chép ở Tàng Thư Các.”

Tàng Thư Các tuy nhiều sách, nhưng phần lớn Tạ Thanh Anh đã xem qua, vì thế nàng liền bỏ qua các loại sách sử, chỉ chọn một ít sách chưa từng đọc, nhưng thật là cơ duyên xảo hợp, thấy được thông tin ít ỏi về thanh âm hoàn.

Trước đó nàng còn nghi ngờ là trùng tên, nhưng chính là giọng nói của nàng hai ba ngày liền phục hồi như cũ, càng réo rắt hơn so với lúc trước, khi ấy nàng mới hoàn toàn tin tưởng.

“Có lẽ hoàng thượng không biết, đêm đó sau khi ta bị chàng làm bị thương, giọng nói tuy không khỏe, nhưng bởi vì chuyện như vậy quá khuất nhục, ta cũng không nói cho ai, cho nên…”

“Cho nên,” Tiêu Trần Mạch bừng tỉnh đại ngộ, tiếp lời: “Biết được yết hầu nàng bị thương chỉ có một mình tên thích khách kia, mà trẫm ngày hôm sau sai Lý Mậu Toàn đưa thanh âm hoàn cho nàng, làm chính mình bại lộ thân phận.”

“Còn có việc ta sai Tuệ Nhi đi tìm thuốc tránh thai, vậy mà nàng có thể dễ dàng tìm được. Rõ ràng trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng vẫn không bắt được thích khách…”

“Thanh Nhi~” Tiêu Trần Mạch bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy kích động tán thưởng: “Nàng thật thông tuệ.”

Tạ Thanh Anh cười ngạo nghễ: “Hoàng thượng không phải là thích sự thông tuệ của ta sao?”

Bằng không, bàn về tính tình, nàng không đủ ôn nhu, không đủ ngoan ngoãn nghe lời.

Bàn về bộ dáng, có khối người đẹp hơn nàng.

Bàn về dáng người, càng không cần phải nói, tuy vóc người nàng cao, nhưng bộ ngực giống như đang dậy thì.

Không phải nam nhân đều thích nữ nhân ngực lớn sao?

Nào biết Tiêu Trần Mạch lắc đầu, cười nói: “Không, trẫm thích toàn bộ những gì của nàng.”

Thích nàng mặc nam trang, dáng vẻ khí khái bàn quốc sự.

Thích nàng rõ ràng sợ hãi, lại cố gắng trấn định.

Thích dáng vẻ chân tay luống cuống của nàng sau khi bị trẫm đùa giỡn.

Thích dáng vẻ khí phách của nàng khi ở tửu lâu uống trà nghe hát.

Thích dáng vẻ nàng thấp giọng rên khỉ dưới thân trẫm.

Thích dáng vẻ ngây thơ của nàng trước mặt phụ mẫu.

Thích dáng vẻ kiêu ngạo của nàng.



Tóm lại chính là thích tất cả của nàng.

Cũng thật may mắn, trẫm làm đúng rồi, dùng sự thản nhiên nhận sai đổi lấy nàng cởi bỏ được khúc mắc.

Nhất thời không khí trong phòng ngọt ngào cực kì, Tiêu Trần Mạch liền duỗi tay vào trong chăn gấm, vuốt ve ngực nàng, nhẹ nhàng nhéo.

“Ưm~”

Tạ Thanh Anh rên thành tiếng.

Rõ ràng cả người còn đau nhức, nhưng bây giờ nàng lại có xúc động mãnh liệt như vậy, muốn cùng hắn lêи đỉиɦ cực lạc, cùng cảm thụ lẫn nhau.

Mà Tiêu Trần Mạch, hắn vốn dậy sớm, lại luyến tiếc gọi nàng dậy, ôm lấy thân mình nàng trần trụi mịn màng, cự vật dưới thân đã ngang nhiên đứng thẳng từ lâu.

Giờ phút này, nghe người trong ngực mềm mại rêи ɾỉ, cũng bắt đầu thấp thỏm muốn động.

Nàng vẫn còn khó chịu, vậy có thể ôn nhu một chút.

Hắn có rất nhiều biện pháp lấy lòng nàng, đưa nàng lêи đỉиɦ.

Đang muốn tiến thêm một bước, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

“Chuyện gì?” Tiêu Trần Mạch nhíu mày, cao giọng hỏi.

“Hoàng thượng, tiểu thư, là nô tỳ.” Giọng Lan Hinh nghe có chút sợ hãi.

Nàng nói xong câu này, lại thật cẩn thận nói tiếp: “Lão gia và phu nhân mời hai vị dùng điểm tâm, có cần nô tỳ từ chối?”

Ơ….

Điểm tâm sao?

Tuy rằng Tiêu Trần Mạch một chút cũng không muốn dùng, nhưng mà lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu cũng vô cùng quan trọng.

Vừa lúc, hắn cũng có việc muốn thương lượng với họ.

Vì vậy nói: “Vậy thì đi.”

Nói xong, hắn nhéo nhéo eo thon nhỏ của Tạ Thanh Anh, cười nói: “Rời giường.”

“Ưm~” Tạ Thanh Anh mặt ủ mày ê lắc đầu, nói: “Ta không ăn, eo đau, không muốn động.”

“Như vậy sao được?” Tiêu Trần Mạch nhướng mày, nói: “Nếu nàng không đi cùng trẫm, nhạc phụ nhạc mẫu sẽ nghĩ rằng đêm qua trẫm làm gì nàng đấy!”

Nói tới đây, Tạ Thanh Anh liền tức giận.

Nàng nói dỗi: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Tất nhiên không phải,” Tiêu Trần Mạch lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Rõ ràng là nàng xuống tay với trẫm.”

“…”

Tạ Thanh Anh tức cực kì, lại trùm chăn kín đầu, quyết định không nói chuyện cùng hắn nữa.

Nhưng mà không bao lâu đã bị hắn mạnh mẽ xốc lên.

Tiêu Trần Mạch đã thay bộ trường bào trắng hôm qua, cả người thần thanh khí sảng, hắn cầm yềm đưa qua cho nàng, lại cười nói: “Ngoan, lại đây mặc quần áo.”

Ngoài miệng nói không muốn, nhưng trong lòng Tạ Thanh Anh lại rõ ràng, nàng không đi là không thích hợp.

Cuối cùng nàng vẫn từ trên giường bò dậy, dưới sự giúp đỡ của Tiêu Trần Mạch mặc xong quần áo.

Rửa mặt xong, lúc này hai người mới ra cửa.

Lý Mậu Toàn đã chờ bên ngoài từ sớm, vừa thấy bọn họ, cả người như nở hoa.

“Hoàng thượng, nương nương.”

Tạ Thanh Anh đỏ mặt, e thẹn nói: “Nương nương cái gì? Công công chớ có nói bậy!”

“Ai da, là nô tài nói sai, nên đánh!”

Lý Mậu Toàn vỗ nhẹ mặt mình một bạt tai.

Nhìn bộ dáng diễn xướng xuất sắc của hắn khiến cho Tiêu Trần Mạch và Tạ Thanh Anh đều nở nụ cười.

“Được rồi! Ngươi là lão quỷ hầu tinh, canh giờ đã không còn sớm, nên qua đó.” Tiêu Trần Mạch cười trách mắng.

Tuy là trách cứ, nhưng hạ nhân ở đây đều nghe ra được tâm tình hắn đang rất tốt, vì thế toàn bộ khom người đi theo phía sau hầu hạ.

Chỉ có Lý Mậu Toàn trong lòng âm thầm ủy khuất: “Nô tài dù gì cũng lớn hơn ngài một tuổi, làm sao lại thành lão quỷ?”

Đoàn người bước vào nhà ăn, bởi vì Tiêu Trần Mạch hôm nay không lâm triều, cho nên phụ tử Tạ Chương và Tạ Lan Viễn đều ở nhà.

Mấy người quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn chờ ở đó.

Thấy Tiêu Trần Mạch đi vào, đều cùng nhau quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế.”

“Nhanh nhanh đứng lên.”

Tiêu Trần Mạch vội buông tay Tạ Thanh Anh ra, bước lên đỡ.

Mọi người đứng dậy, hắn nói: “Sau này ở Tạ Phủ, trẫm và chư vị là quan hệ nhạc phụ và tiểu tế, không có bất cứ quân thần gì.”

“Hoàng thượng, sợ là việc này không ổn.” Tạ Chương vội nói.

Quân chính là quân, thần chính là thần, làm sao có thể tùy địa điểm mà thay đổi?

“Tạ đại nhân,” Tiêu Trần Mạch lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Chẳng qua đây là một tâm nguyện nhỏ của trẫm, thỉnh ngài đồng ý đi.”

Lời này càng kinh người hơn.

Hắn là hoàng đế, làm gì có chuyện quyết định phải do thần tử như Tạ Chương đồng ý?

Hiển nhiên hai người giằng co, Tạ Thanh Anh vội hòa giải, cười nói: “Phụ thân, nếu hoàng thượng đã nói như vậy, chúng ta tuân chỉ đi.”

Ở sâu trong nội tâm, mỗi lần thấy phụ mẫu quỳ trước mặt ái nhân, cảm giác của nàng thật có chút quái dị.

Tạ Chương nghe vậy, trong lòng hơi rối rắm một phen, lúc này mới gật đầu nói: “Thần tuân chỉ.”

Nhất thời mọi người ngồi xuống, Tạ phu nhân hỏi Tiêu Trần Mạch, “Hoàng thượng, đêm qua ngủ có ngon giấc không?”

“Rất tố, Thanh Uyển thanh u yên tĩnh, cảnh sắc động lòng người, thật sự là chốn nghỉ ngơi tốt.” Tiêu Trần Mạch cười trả lời.

Đêm qua hắn vốn không định ở lại Tạ phủ qua đêm, chỉ là do dáng vẻ Tạ Thanh Anh lúc uống say thật sự hấp dẫn hắn không rời bước chân đi được.

Tuy nói chưa làm đại lễ mà ở nhà nương tử qua đêm thật không thỏa đáng, những chuyện lúc trước của bọn họ trong cung phu thê Tạ thị cũng đã biết.

Nghĩ như vậy, Tiêu Trần Mạch cực kì yên tâm.

Hắn đã thấy bình thường, Tạ Chương và Tạ phu nhân cũng không thể nói gì.

Đêm qua bọn họ cũng đã bàn bạc, chỉ cần hắn đối xử tốt với Tạ Thanh Anh, chuyện còn lại bọn họ đều có thể mắt nhắm mắt mở.

Người trẻ tuổi mà…

Ai mà không trải qua?

Nhưng thật ra buổi sáng Tạ Thanh Anh không cảm thấy gì, giờ nghe mẫu thân mỉm cười nói với Tiêu Trần Mạch, đột nhiên nàng lại ngượng ngùng, vội cúi đầu giả vờ như chưa tỉnh ngủ.