Nói tới Tiêu Trần Mạch, mấy ngày nay chưa thuyết phục được Tạ Thanh Anh đồng ý ngồi lên ngôi Hậu, hắn đau đầu không thôi, nếu là người thường, hắn chỉ cần ban một đạo thánh chỉ, song nàng thì khác, hắn không muốn lấy quyền thế ép buộc nàng.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, cứ đến giờ tảo truyền , nguyên lão tam triều Viên thái sư luôn gây sức ép, thấy tuổi tác ông đã cao, Tiêu Trần Mạch không đành nói nặng lời, cho nên chỉ có thể lá mặt lá trái.
Hôm nay hạ triều, hắn ở Thừa Quang Điện duyệt một đống tấu chương, giữa lúc tâm trạng phiền muộn, đột nhiên tiểu thái giám vào bẩm báo, Tạ Thanh Anh mời hắn đến dùng cơm trưa.
Nhất thời, Tiêu Trần Mạch mừng như điên, chẳng lẽ tiểu nữ tử nàng đã nghĩ thông suốt hay sao?
Nghĩ như vậy, hắn mạnh mẽ kiềm chế tâm tình vui sướиɠ, duyệt hết tấu chương, sau đó mới vội vàng di giá đến Ngọc Lộ Điện.
Khoảng cách từ Thừa Quang Điện đến Ngọc Lộ Điện án chừng nửa nén hương, không bao lâu đã tới.
"Hoàng thượng cát tường.
"Mau đứng lên."
Tiêu Trần Mạch đỡ nàng đứng dậy, hắn đã bảo Tạ Thanh Anh đừng câu nệ những nghi lễ hình thức kia, nhưng mà nàng vẫn kiên trì không chịu bỏ.
Nàng không muốn sau này sử sách ghi chép lại nàng thị sủng mà kiêu, yêu nữ quyến rũ quân vương, thân là con cháu Tạ thị, nàng không thể bôi nhọ tổ tiên.
Hai người đi đến giường cẩm ngồi xuống, Tiêu Trần Mạch mỉm cười hỏi nàng: "Sao tự nhiên lại chủ động mời trẫm ăn cơm thế?"
Mấy ngày trước đều là bận rộn chính sự xong, hắn tự mình đi qua dùng cơm với nàng.
Nghe thế, sóng mắt Tạ Thanh Anh lưu chuyển, nàng gắt giọng: "Chỉ có mình Hoàng thượng nhớ Thanh Anh, không cho phép Thanh Anh nhớ A Mạch sao?"
"Hít ~"
Giọng điệu nũng nịu của nàng cùng với vẻ mặt kiều mị kia khiến xương cốt Tiêu Trần Mạch giòn tan, hắn chịu không nổi bế nàng lên đặt lên đùi mình, "Để trẫm kiểm tra xem có phải hôm nay nàng ăn mật hay không, nếu không sao cái miệng nhỏ này lại ngọt đến thế?"
Dứt lời, hắn ngậm lấy môi nàng, bắt đầu liếʍ mυ'ŧ.
"Ưm ~"
Trải qua mấy ngày hoan hảo, Tạ Thanh Anh đã mẫn cảm hơn rất nhiều
Giờ khắc này môi bị người liếʍ láp, nàng cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy, cả thân thể yếu đuối tựa vào lòng hắn, mặc hắn cần hắn cứ lấy.
Liếʍ một vòng quanh đôi môi nhỏ xinh, Tiêu Trần Mạch dùng lưỡi thăm dò vào trong, sau đó lại nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ vòng quan răng nàng.
"A. . . . "
Thoáng chốc cả người Tạ Thanh Anh run lẩy bẩy, ngực phập phồng mãnh liệt.
"Hoàng thượng, đừng ~"
Nàng khẽ đẩy hắn, song lại giống từ chối lại ra vẻ mời chào.
"Ồ. . . " Mυ'ŧ lưỡi nàng xong, Tiêu Trần Mạch khẽ cười nói: "Không có ăn mật, vì sao lại ngọt nhỉ?"
"Là do Thục phi nương nương vừa tới, nàng ấy cho Thanh Anh ý kiến rất hay." Tạ Thanh Anh cười đáp.
"Thục phi?" Tiêu Trần Mạch nhíu mày, giọng từ âu yếm chuyển sang lạnh nhạt, không đếm xỉa hỏi nàng: "Nàng ta tới làm gì?"
"Nàng ấy nói Thanh Anh đã tiến cung được một khoảng thời gian, nên có lòng đến thăm."
"Ồ, vậy à?"
Hắn không biết Thục phi, nhưng hắn hiểu nữ nhân hậu cung rất rõ.
Vì vinh sủng, bình thường các nàng đều không tiếc thủ đoạn.
Thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt, nhất thời lòng Tạ Thanh Anh cũng thấp thỏm không yên.
Tuy biết tình cảm Tiêu Trần Mạch dành cho nàng rất sâu nặng, có điều, dù sao Thục phi đã theo hắn nhiều năm.
Vừa rồi ở trước mặt Thục phi, nàng không cảm thấy thế nào cả, nhưng bây giờ, vừa nhớ đến việc Tiêu Trần Mạch làm những chuyện xấu hổ khó nói với mình, có lẽ trước kia hắn cùng từng làm như thế với Thục phi, chẳng biết tại sao, lòng Tạ Thanh Anh dâng lên cảm giác chua xót nồng đậm.
Nàng không muốn tranh giành tình cảm với đám nữ nhân kia, song tại sao, nàng cứ khăng khăng yêu vị quân chủ thiên hạ này cơ chứ?
Đời này đã định trước, hắn không thể chỉ thuộc về nàng.
Tưởng tượng ra cảnh Tiêu Trần Mạch bị hoa thơm cỏ lạ vây quanh, vành mắt Tạ Thanh Anh chợt đỏ lên.
Cúi đầu cố gắng che giấu tâm tình, nàng nghe Tiêu Trần Mạch hỏi tiếp: "Ngoại trừ chuyện này, nàng ta còn nói gì với nàng nữa? Nàng kể rõ đầu đuôi cho trẫm nghe."
"Chuyện này. . . Thanh Anh không dám nói."
Lỡ như. . .
Lỡ như địa vị Thục phi trong lòng hắn không tầm thường, vậy chẳng phải nàng sẽ trở thành kẻ tiểu nhân cáo trạng sau lưng hay sao?
Thấy nàng cẩn thận từng li từng tí như vậy, Tiêu Trần Mạch không khỏi lo lắng, hắn dịu dàng vuốt tóc nàng, sau đó trấn an: "Đừng sợ, có trẫm ở đây."
Hành động của hắn khiến lòng Tạ Thanh Anh yên ổn lại.
Được rồi, nếu hắn đã quyết muốn nghe, vậy thì nàng nói thôi.
Dù thế nào, cũng do Thục phi đến trêu chọc nàng trước.
Nàng sẽ không chủ động hại người, nhưng giả sử người ta đến hại nàng, vậy chớ trách nàng.
Vì vậy, Tạ Thanh Anh nói: "Thục phi nương nương nói, ta đường đường là thiên kim Tạ phủ, lại là con chính thất, dựa theo luật tuyển tú của Đại Dận, ngay từ ban đầu đã không cần tham tuyển mà tiến hành sắc phong luôn, Hoàng thượng lại yêu thương ta như vậy, tối thiểu cũng phải phong vị quý nhân mới đúng."
Nói xong, nàng len lét quan sát sắc mặt Tiêu Trần Mạch, chỉ thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt, không rõ buồn vui, vì thế nàng mím môi cười nói tiếp: "Thanh Anh vốn cảm thấy thân mình không toàn bích, không xứng làm Hậu, nay Thục phi nương nương nói ra có thể phong quý nhân, vậy Hoàng thượng không ngại cân nhắc thử xem?"
Nàng biết lời của mình quá phận.
Từ cổ chí kim, nào có đạo lý cò kè mặc cả với quân vương?
Quả nhiên, ngay sau đó, Tiêu Trần Mạch nổi giận đùng đùng.
"Làm càn!" Hắn lạnh mặt nói lời trách mắng.
"Hoàng thượng thứ tội!"
Nhất thời, Tạ Thanh Anh và tất cả thái giám, cung nữ hầu hạ trong Ngọc Lộ Điện đồng loạt quỳ xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Trẫm không nói nàng."
Tiêu Trần Mạch kéo nàng lên ôm vào lòng, hắn nhẹ giọng nói: "Thanh nhi, trẫm đã nói, nàng vĩnh viễn không cần quỳ trước trẫm."
"Hoàng thượng ~" Thoáng chốc lòng Tạ Thanh Anh tràn ngập ngọt ngào.
Yêu quân vương thì đã sao? Chỉ cần người cũng yêu nàng là được rồi.
Dù cho sau này nàng già nua nhan sắc phai tàn đánh mất tình yêu, thì đó cũng là chuyện sau này.
Hiện tại, nàng muốn hết lòng đáp lại tình yêu của hắn.
Nhất thời, Tạ Thanh Anh đã âm thầm tính toán xong.
Chỉ là, quyết định này chờ qua mấy ngày nữa, nàng sẽ nói với hắn.
"Hoàng thượng," Thấy hắn cau mày, Tạ Thanh Anh duỗi ngón tay thon dài như ngó sen, nhẹ nhàng vuốt thẳng tâm mi hắn, nàng dịu dàng nói: "Chàng đừng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe."
"Được, trẫm không giận."
Được tiểu mỹ nhân dịu dàng săn sóc, cơn giận của Tiêu Trần Mạch tan không ít.
Song ngay sau đó, hắn nghiêng đầu nói với Lý Mậu Toàn bên cạnh: "Truyền ý chỉ của Trẫm, Thục phi Giang thị hồ ngôn loạn ngữ, lạm quyền thất đức, kể từ hôm nay, phạt nửa năm bổng lộc, bế môn ba tháng, không được rời khỏi Chỉ Lan Điện nửa bước.
"Dạ, Hoàng thượng." Nhận lệnh xong, Lý Mậu Toàn vội vàng khom lưng rời khỏi điện, sai tiểu thái giám đến Chỉ Lan Điện tuyên chỉ.
Tạ Thanh Anh lặng lẽ thở ra.
Cũng may, hình phạt vừa đúng, không hạ phân vị Thục phi, để nàng ta không tự do đi lại châm ngòi là quá tốt rồi.
Hai người trò chuyện thêm một lát, Tạ Thanh Anh bỗng nhắc đến một việc khác: "Hoàng thượng, sắp đến sinh thần mẫu thân rồi, Thanh Anh muốn hồi phủ mấy ngày, mong ngài ân chuẩn."
Thật ra chuyện này nàng có nói với hắn rồi, tuy ca ca đã được thả, nhưng chắc chắn người nhà vẫn rất lo lắng cho nàng, nàng muốn trở về thăm họ.