Hoàng Thượng Thứ Tội

Chương 26

"Ưm ~ A ~ A Mạch ~ Chậm chút ~"

Tạ Thanh Anh bị hắn đè dưới thân theo tư thế truyền thống, hai đùi trắng nõn mở rộng sang hai bên, dưới thân hắn, nàng liên tục rêи ɾỉ yêu kiều.

"Được, Trẫm chậm một chút ~" Tiêu Trần Mạch khẽ cười xấu xa, nghe lời nàng thả chậm tốc độ lại thật.

Hắn rút cự long ra khỏi tiểu huyệt của nàng một chút, mang theo cả thịt mềm bên trong và dâʍ ɖị©ɧ sền sệt ra ngoài.

Đợi đến khi đầu rồng rút ra ngoài, hắn còn cố ý ma sát đầu rồng vào miệng tiểu huyệt, sau đó mới thật chậm thật chậm cắm vào bên trong.

Bởi vì chậm, cho nên mỗi khi cự long đi đến một chỗ, va chạm mỗi một chút, nàng đều cảm nhận đặc biệt rõ ràng, quả thật là tra tấn ngọt ngào.

Tạ Thanh Anh bị động tác chậm chạm của hắn mài cho run rẩy, toàn thân bủn rủn, một lát sau, nàng chịu không nổi cắn môi xin hắn: "A Mạch, nhanh lên ~"

Tiêu Trần Mạch nhíu mày, hắn cười như không cười nhìn nàng, "Một lát nói muốn chậm, một lát nói muốn nhanh, nói, cuối cùng nàng muốn trẫm làm thế nào?"

Nói xong, hắn dùng long căn cực lớn nghiền nát thịt non mẫn cảm trong tiểu huyệt nàng.

Đầu ngón tay lúc nặng lúc nhẹ vân vê trêu chọc đầu nhũ, từng chút xoa nắn đỉnh hồng đã sưng đỏ từ lâu.

"A ~ Aha ~ Ưm ~ Aha ~"

"Nói hay không?"

Cọ sát một hồi, ngay sau đó qυყ đầυ to lớn bắt đầu va chạm mạnh vào thịt mềm bên trong hoa huyệt nàng một cái.

"Ưm ~ A ~ A Mạch ~ A ~" Tạ Thanh Anh bị ma sát đến nỗi khi thì bay lên mây, khi thì rơi xuống đáy vực, giống như con diều bay cao cao trong gió, còn cán dây bị hắn nắm chặt trong tay, hắn muốn nàng như thế nào, nàng chỉ có thể nghe theo.

"Ưm ~ A ~ Ta muốn chàng ~ Ta muốn long căn của chàng hung hăng cắm vào ta ~ A ~"

"Cho nàng ~"

Nghe được câu trả lời khiến mình hài lòng, Tiêu Trần Mạch mỉm cười đáp lại, sau đó, hắn nhấc eo nàng lên cao, ép cặp đùi non mở rộng hết cỡ, vừa gia tăng tốc độ hắn vừa cắm vào nơi sâu nhất, mắt cũng không thèm chớp nhìn chăm chú nơi hai người kết hợp.

Hắn nhìn thấy hai cánh hoa đỏ tươi đều bị cự long tím đỏ của mình chen lật sang hai bên, nhưng mà khi hắn rút ra, chỗ đó lại bắt đầu khép lại, nhanh đến nổi chỉ còn một khe hẹp như đường chỉ, mật ngọt bên trong càng không ngừng chảy ra bên ngoài.

Cảnh tượng da^ʍ mỹ này khiến yết hầu Tiêu Trần Mạch xiết chặt, rất nhanh, hắn bỗng rút gậy thịt mình ra, ngay sau đó, môi mỏng khẽ mở, lập tức ngậm lấy hai cánh hoa, liếʍ láp thỏa thích.

"A!"

Động tác tập kích bất ngờ của hắn khiến toàn thân Tạ Thanh Anh run rẩy kịch liệt, nháy mắt, thật nhiều mật dịch tuôn trào cuồn cuộn.

Nàng hé mắt nhìn xuống, chỉ thấy đầu Tiêu Trần Mạch đang chôn giữa hai chân nàng, ăn ngon lành chỗ kia của nàng.

"Ưm ~ Hoàng thượng ~ Đừng ~ Chỗ đó bẩn ~"

Nhất thời, nàng gấp đến độ quên xưng hô thân mật với hắn.

Hắn là Hoàng đế, là quân chủ trên vạn người.

Cho đến bây giờ chỉ có văn võ bá quan, vạn dân thiên hạ quỳ lạy hắn, sao Tạ Thanh Anh nàng có thể. . . Sao có thể. . . Để hắn dùng cái miệng tôn quý đó liếʍ hoa huyệt nàng chứ?

Chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy đại nghịch bất đạo.

Tạ Thanh Anh khẩn trương đến nỗi toát mồ hôi trán, nàng vội vàng dùng cả tay và chân, muốn ngăn cản hắn.

Có điều, không kịp nữa rồi.

Tiêu Trần Mạch đã tham lam duỗi lưỡi tiến vào đường hành lang trong hoa huyệt, nhờ có mật dịch bôi trơn, hắn được một tấc muốn tiến một thước đâm vào bên trong.

Đầu lưỡi không to dài như cự long, song thắng ở linh hoạt.

Mỗi một nơi nó lướt qua đều dùng lực mυ'ŧ mạnh, ban đầu Tạ Thanh Anh còn vùng vẫy mấy cái, tuy nhiên rất nhanh sau đó, nàng không còn chút hơi sức nào nữa, chỉ có thể ngâm nga lớn tiếng theo động tác của hắn.

"A ~ Aha ~ Không chịu nổi ~ A ~ A ~ Muốn đi ~ A ~"

Theo tiếng ngâm yêu kiều thật dài, hoa huyệt Tạ Thanh Anh mãnh liệt co rút, ngay sau đó lại phun ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.

Nàng cao triều.

Dưới môi lưỡi liếʍ láp của Tiêu Trần Mạch.

Đó là thứ vô cùng quý giá của Đại Dận, ban ra không biết bao nhiêu khẩu dụ an lòng dân.

Mãi cho đến khi môi hắn rời khỏi hoa huyệt nàng, nàng vẫn chưa phục hồi tinh thần sau cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn.

Cả người nàng vẫn run lên bần bật, hoa huyệt càng không ngừng tuôn trào dâʍ ŧᏂủy̠, toàn thân phủ một lớp hồng phấn dày đặc.

"Thanh nhi, nói với trẫm, trẫm không phải nằm mơ." Tiêu Trần Mạch ngắm nàng thật lâu, sau đó đỡ gậy thịt, mạnh mẽ cắm vào lần nữa.

Hắn đã lợi thời khắc này quá lâu, giai nhân dưới thân tóc đen như thác đổ, trên đệm giường bằng gấm, gương mặt trái xoan sạch sẽ không dính chút son phấn, song lại xinh đẹp rực rỡ, nhũ thịt vừa trắng vừa mềm không ngừng lay động cao thấp theo động tác của hắn, ngon lành như hai khối đậu hũ mới ra lò.

Quan trọng nhất là, đáy mắt nàng toàn là hắn, tràn ngập tình yêu say đắm.

Tình cảnh như vậy, trước đây chỉ xuất hiện trong những giấc mơ.

Đến khi thức giấc, người tỉnh mộng tan.

"A ~ Aha ~" Tạ Thanh Anh bị hắn đâm run rẩy, toàn thân đã mềm nhũn chẳng còn chút hơi sức tự lúc nào, thế nhưng, nhìn vào ánh mắt không dám tin của hắn, nàng lại bắt đầu đau lòng, vì thế nàng cong người lên hôn môi hắn, giữ lúc môi lưỡi dây dưa, nàng nếm được mùi vị bản thân mình, có hơi ngượng ngùng, song nhiều hơn nữa là ngọt ngào.

"A Mạch, đây không phải mơ ~ Bây giờ chúng ta đang ở trong Ngọc Lộ Điện chàng ban thưởng cho ta." Nàng dịu dàng nói.

"Ồ . . . Ngọc Lộ Điện, đúng, chúng ta ở đây, Thanh nhi, nàng có biết tại sao trẫm ban nơi này cho nàng hay không?"

"Ưm ~ Nhẹ chút ~ a ~ Có phải. . . A . . . Có phải ý là "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số"* ?

[*Hai câu thơ trích từ bài thơ Thước Kiều Tiên 鵲橋仙 của Tần Quán 秦觀.

Dịch nghĩa:

Gió vàng sương ngọc tìm nhau

Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.]

Ngày đó, vừa nhìn thấy tên điện, nàng đã nhớ tới hai câu thơ này.

"Đúng vậy," Tuy nói chuyện đứt quãng, nhưng eo Tiêu Trần Mạch vẫn hoạt động liên tục, hắn dùng sức chạy nước rút, nhiều lần xâm nhập đến tận cùng, hai túi ngọc đánh lên xương mu, "Bạch bạch" rung động, hắn cúi đầu khẽ cắn lên đầu nhũ vì cong lưng mà đưa đến trước mặt hắn, vừa mυ'ŧ thỏa thích vừa đáp: "Còn có, nó ở gần Thừa Quang Điện của Trẫm nhất."

Nghe thế, một dòng nước ấm chảy vào tim Tạ Thanh Anh.

Nàng định nói gì đó, song rất nhanh đã bị hắn liều chết va chạm, chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ không dứt.

"A ~ Aha ~ Ưm ~ Aha ~"

Đêm nay, sắc xuân ngập tràn sau màn gấm, tiếng thân thể va chạm, tiếng "Phụt phụt" cắm vào, cùng với tiếng ngâm nga uyển chuyển của Tạ Thanh Anh, tất cả tạo nên khúc nhạc tuyệt vời nhất trong Ngọc Lộ Điện.