Hoàng Thượng Thứ Tội

Chương 18

Vừa dứt lời, nam nhân vội tách chân Tạ Thanh Anh, sau đó đỡ gậy thịt đâm vào.

Thật sự là đâm, không hề có vuốt ve, không hề có dạo đầu, cũng mặc kệ nàng có thoải mái hay không, cứ như vậy thẳng tắp đâm đến tận cùng.

"Ưm ~" Nam nhân đau đớn kêu ra tiếng rồi kinh ngạc hỏi: "Sao lại chặt đến thế?"

Tạ Thanh Anh không nói tiếng nào, thực tế miệng nàng bị nhét vải, thấm không ít nước bọt, đã mỏi không chịu nổi.

Dường như cảm thấy nàng như vậy thật sự không thú vị, nam nhân thẳng lưng tiếp tục động tác, đồng thời vươn tay ra phía trước kéo khối vải kia ra.

Không còn ngăn trở, việc đầu tiên Tạ Thanh Anh làm chính là liều mạng cắn lưỡi.

Nhục nhã như vậy, nàng không thể chịu đựng nổi.

Nếu chẳng có cách nào ngăn cản, nàng chỉ có thể chọn cái chết.

Nhưng mà, động tác nam nhân kia luôn nhanh hơn nàng.

Răng vừa chạm đến lưỡi, cằm nàng bị hắn bóp mạnh.

"Tiểu mỹ nhân, nàng mới tới? Nàng biết đấy, nếu phi tần hậu cung tự sát, người nhà cũng bị liên lụy theo."

Nói xong, nam nhân buông tay, sau đó hắn phủ tay lên nhũ thịt nàng, chậm rãi vuốt ve.

"Hay là người nhà nàng đã không còn, cho nên nàng không có gánh nặng? Đã như thế thì nàng cắn đi, nhớ cắn mạnh một chút."

Hắn vừa dứt lời, cả người Tạ Thanh Anh chấn động.

Không, nàng không thể chết.

Nàng chết chẳng có gì đáng tiếc, thế nhưng ca ca phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, nàng mặc kệ tự tôn, cầu xin hắn: "Cầu xin ngươi, hãy tha cho ta đi."

"Tha cho nàng?" Nam nhân cười khẽ, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, hắn giữ chặt mông nàng, dùng sức đâm rút, "Nàng biết không, nguyên nhân ta đột nhập vào cung chính là muốn ám sát tên cẩu hoàng đế, đáng tiếc lại thất thủ, đã như vậy, chơi nữ nhân của hắn một chút cũng được."

"Ngươi nói cái gì?"

Nghe hắn nói thế, Tạ Thanh Anh vô thức quay đầu lại, muốn nghe hắn nói rõ hơn.

Song nàng vừa xoay đầu lại, nam nhân đã hung hăng hôn lên môi nàng.

Lưỡi hắn hút mạnh đầu lưỡi nàng, phát ra tiếng vang chậc chậc.

"A. . . Thả ta ra ~" Tạ Thanh Anh không ngừng lắc đầu, muốn thoát khỏi hắn.

Nhưng mà, làm sao thoát được?

Hạ thân hai người vẫn dán chặt vào nhau, gậy thịt nam nhân vẫn ở trong cơ thể nàng, từng lần từng lần quất vào người nàng.

Lại qua nửa khắc, rốt cuộc Tạ Thanh Anh không chịu nổi nữa, nàng bỗng nhắm ngay đầu lưỡi nam nhân, cắn mạnh xuống.

Hành động này, cuối cùng nam nhân cũng bị đau thả nàng ra.

Hắn giận dữ, bàn tay dứt khoát bóp cổ Tạ Thanh Anh.

"Theo ta thấy nàng không muốn sống nữa rồi!" Giọng hắn cực kỳ lạnh lùng.

"Khụ khụ ~" Hai tay bị trói chặt, Tạ Thanh Anh không có sức phản kháng, nàng chỉ có thể để mặc cho hắn độc ác bóp cổ nàng.

Chết cũng tốt, không cần tiếp tục bị tên ác ma này giày vò nữa.

Tạ Thanh Anh mê man nghĩ.

Đáng tiếc, ngay cả chết, cũng không phải do nàng làm chủ.

Ngay tại lúc nàng cảm thấy không khí trong phổi ngày càng ít ỏi, nam nhân đột nhiên buông tha cho nàng.

"Muốn chết, nào có dễ như vậy!"

Nói xong, hắn ôm Tạ Thanh Anh đứng lên khỏi mặt nước, thân thể hai người đều lõα ɭồ kề sát vào nhau đi đến trụ đá trắng bên cạnh hồ nước.

Trụ đá trắng có hình thập tự, thường ngày chủ yếu dùng để treo y phục.

Hắn để Tạ Thanh Anh tựa vào trự đứng, sau đó đẩy một chân nàng ra rồi thẳng lưng cắm vào một lần nữa.

"A ~" Tạ Thanh Anh chịu không nổi thét lên.

Dù sao nàng chỉ mới nếm thử đêm hôm đó, suy cho cùng trong chuyện này nàng vẫn là một nữ tử ngây ngô.

Tuy hiện tại nàng không nhìn thấy, song nàng có thể cảm nhận được gậy thịt nam nhân kia vừa thô vừa dài, to kinh người.

Nghĩ đến thứ đồ xấu xí đó đang làm mưa làm gió trong thân thể mình, nàng chỉ cảm thấy buồn nôn.

Có điều nam nhân kia không cho phép nàng trốn tránh.

Hắn cúi đầu cắn mạnh lên nhũ thịt Tạ Thanh Anh, thỉnh thoảng còn thè lưỡi liếʍ đầu nhũ nàng.

Động tác dưới thân càng liên tục, hắn phủ lên tiểu hạch đỏ đến xung huyết của nàng, dốc sức vuốt ve.

"Nói, so với Hoàng Đế, kỹ thuật của gia thế nào?" Nam nhân hỏi.

"A ~ Tránh ra ~"

"Nói hay không?" Nam nhân duỗi ngón tay ấn mạnh lên tiểu hạch nàng.

Trong nháy mắt, cơn ngứa ngáy tê dại từ từ lan tỏa khắp toàn thân.

Còn gậy thịt của hắn, vẫn tác oai tác quái, thẳng đường tiến công.

Tạ Thanh Anh cảm thấy mình sắp bị xé rách rồi, thế nhưng gậy thịt nam nhân vẫn cứng như sắt, cố chấp cắm vào trong.

"A ~ Đừng mà ~ Đừng ~"

Nàng khó lòng kiềm chế thốt ra từng tiếng rêи ɾỉ đầy nhục nhã.

"Haha," Nam nhân duỗi tay đến địa phương hai người kết hợp, sau đó bôi dịch thể trên tay lên bầu nhũ trắng nõn của nàng rồi cười nói: "Thấy không? Nàng có phản ứng, nàng chảy thật nhiều nước."

"Im ngay! Không được nói!" Tạ Thanh Anh khóc mắng.

"Chậc ~ Nữ nhân đúng là khẩu thị tâm phi! Được rồi, vậy không nói nữa, chúng ta tập trung làm."

Nói xong, nam nhân bỗng rút gậy thịt ra.

Tạ Thanh Anh thầm cảm thấy may mắn, nàng cho rằng cuối cùng trận tra tấn này cũng kết thúc.

Nào ngờ, chỉ một khắc sau, nàng đã bị nam nhân thô bạo đè xuống đất, ngay sau đó, hắn đứng sau lưng nàng, chen vào lần nữa.

"Ha ~ Nàng chặt quá ~ Trông tư thế của nàng này, chậc chậc ~"

Giọng hắn vang bên tai, khiến Tạ Thanh Anh xấu hổ muốn chết.

Tư thế nàng lúc này, cho dù bản thân không nhìn thấy, tuy nhiên, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết.

Tứ chi chạm đất, người phía sau phát tiết vô cùng thuận lợi, so với con cɧó ©áϊ Tạ phủ nuôi, có gì khác nhau đâu?

Hơn nữa, rõ ràng bị sỉ nhục như thế, song tại sao tiểu huyệt nàng lại không ngừng tiết mật dịch theo động tác ra vào của gậy thịt?

Chẳng lẽ nàng da^ʍ tiện như vậy sao?

Mỗi một lần nam nhân phía sau thúc mạnh, tim Tạ Thanh Anh lại đau đớn một lần.

Đến cuối cùng, nàng đau đớn đến chết lặng.

Có điều, thân thể nàng vẫn hưng phấn bừng bừng, theo động tác gậy thịt cắm vào rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục tuôn ra ngày càng nhiều hơn.

Nàng cũng không khống chế nổi tiếng rêи ɾỉ, nam nhân cắm vào một cái là nàng thét chói tay một lần.

"A ~ Aha ~ Nhẹ một chút ~ A ~"

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc nam nhân cũng bắn ra, một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ thật lớn đều rót hết vào cơ thể nàng.

Mặc y phục xong, hắn xoay đầu nàng lại, "Đừng khóc, ta phải đi trước, lần sau lại đến tìm nàng."

Nói xong, hắn hôn lên mặt nàng một cái, lúc này mới nhanh chóng cởi trói tay cho nàng.

Một lát sau, Tạ Thanh Anh mới ý thức được nam nhân đã đi rồi, nàng run rẩy kéo tấm khăn lụa bịt mắt xuống, sau đó quan sát khắp bốn phía.

Nước trong hồ vẫn tỏa hơi nóng nghi ngút, bọt nước văng tung tóe đầy đất, cánh hoa nổi trên mặt nước tản mạn khắp nơi.

Mà trên trụ đá, y phục nàng cũng ướt đẫm hết rồi.

Càng không cần nói tới từng dấu vết loang lổ trên mặt đất.

Tất cả đều chứng tỏ một điều, người đó làm nàng hung ác cỡ nào.

Tạ Thanh Anh giận đến nghiến răng, nàng nắm chặt tay mới có thể ngăn ý định tự sát nổi lên mãnh liệt trong đầu.

"Tiểu chủ, người không sao chứ? Thống lĩnh thị vệ ở ngoài điện nói là trong cung phát hiện thích khách, y đuổi theo thích khách đến tận chỗ này, hiện tại muốn xin lục soát."

Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng cung nữ đập cửa.

Tất cả mọi hi vọng, tan vỡ trong nháy mắt.

Người vừa rồi, quả hiên không phải hắn.

Nhất thời, sắc mặt Tạ Thanh Anh trắng bệch, nàng suy sụp ngã nhào trên đất.