"Hoàng thượng," Tạ Thanh Anh vừa thẹn thùng vừa khó chịu, nàng liếʍ ngón tay Tiêu Trần Mạch, nức nở nghẹn ngào: "Cho thần đi."
"Được."
Nghe lời khẩn cầu của người trong lòng, Tiêu Trần Mạch không muốn kiềm chế nữa.
Hắn nhanh chóng cởi tiết khố của nàng, chân tâm non mềm từng tấc từng tấc lộ ra trước mắt.
Ngay sau đó, hắn đỡ long căn, thẳng lưng cắm vào.
"A ~ Hoàng Thượng ~ Đau ~"
Chỗ đó của hắn quá lớn, vừa mới tiến vào một chút, nàng đã có cảm giác toàn thân sắp bị xé rách.
"Tạ khanh, tiểu huyệt nàng chặt quá."
Tiêu Trần Mạch cắn răng, bởi vì nhẫn nhịn mà trán đầm đìa mồ hôi, từng giọt từng giọt thẳng đường chảy qua cằm hắn, sau đó rơi tí tách trên ngực nàng.
Hắn là thiên tử, tuy hậu cung không đến mức ba ngàn giai lệ, nhưng không thiếu nữ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp.
Cho đến bây giờ, trong chuyện nam nữ, hắn chưa từng để tâm lấy lòng nữ nhân, càng không kiêng kỵ cảm nhận các nàng.
Tuy nhiên, lúc này nhìn gương mặt vì đau mà trở nên trắng bệch của Tạ Thanh Anh, chẳng hiểu tại sao, tim hắn đau nhói.
Đây là lần đầu tiên, hắn quan tâm đến cảm nhận đối phương khi mây mưa.
"Tạ Khanh, đừng sợ. . ." Tiêu Trần Mạch dịu dàng trấn an.
Nói xong, hắn từ từ rút long căn đã cắm vào được một chút ra.
Rồi sau đó, mặt hắn kề sát vào chân tâm nàng, thè lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên hai cánh hoa đang hé nở.
"A a a a a!"
Tạ Thanh Anh kinh hoảng cực độ.
Nàng không thể tin nổi, thân là cửu ngũ chí tôn, quân chủ giang sơn thiên hạ, Tiêu Trần Mạch lại có thể hạ mình làm chuyện này cho nàng.
Đừng nói là hắn, ngay cả trong những quyển tiểu thuyết sắc tình nàng từng xem, đa phần đều do nữ tử hầu hạ nam nhân.
Lưỡi Tiêu Trần Mạch vừa linh hoạt di chuyển một lát, hoa huyệt nàng đã nhanh chóng phun lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, phun ướt cả hoa huyệt và miệng Tiêu Trần Mạch.
"A ~ Hoàng thượng~ Đừng mà ~ Ngài không thể ~ A ~" Nàng khóc ròng dưới môi lưỡi hắn, bàn tay không còn chút sức lực phí công đẩy vai hắn.
Hoàn toàn không khác biệt với sự quả quyết trên triều, trong chuyện tìиɧ ɖu͙©, Tiêu Trần Mạch cũng là người bá đạo.
Hắn dùng môi lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, chỉ bởi vì hắn muốn.
Chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, dù là ai cũng không thể ngăn cản.
Tạ Thanh Anh càng đẩy hắn, đầu lưỡi hắn càng đâm càng sâu, bắt chước động tác khi giao hoan, không ngừng liếʍ mυ'ŧ đường hành lang chật hẹp bên trong nàng.
"Ưm ~ Hoàng thượng ~ Thần không chịu nổi ~ Ôi ~"
Tạ Thanh Anh liên tục thở gấp, rêи ɾỉ lớn tiếng.
Xung quanh vắng vẻ, bảo mã đã ngủ, toàn bộ rừng núi chỉ còn lại tiếng mυ'ŧ chậc chậc của hắn và tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của nàng, từng tiếng từng tiếng quanh quẩn trong không gian mở, đặc biệt rõ ràng.
Hắn bá đạo giữ chặt hai chân nàng, dùng đầu lưỡi tôn quý của hắn liếʍ từng tấc da thịt trong mật huyệt nàng, mãi cho đến khi Tạ Thanh Anh thét chói tai vì cao trào, lúc này hắn mới buông tha cho nàng.
"Tạ khanh, Trẫm muốn tiến vào."
Là thông báo, không phải hỏi thăm ý kiến.
Ngay sau đó, không đợi Tạ Thanh Anh đồng ý, long căn nhắm ngay mật huyệt ướt đẫm xuân thủy, cắm vào tận gốc.
"A ~"
Cảm giác xé rách từ hạ thân truyền đến, Tạ Thanh Anh đau đến nỗi bấu chặt cánh tay hắn.
Giờ này khắc này, nàng đã ném mấy chữ "Đi quá giới hạn" ra sau đầu rồi.
"Tạ khanh, đừng sợ, Trẫm sẽ khiến nàng sung sướиɠ."
Nói xong, hắn giữ chặt lấy nàng, ưỡn thẳng eo bắt đầu đẩy đưa.
"A ~ Hoàng thượng ~ A ~"
Mỗi một cái, Tạ Thanh Anh đều có cảm giác như bị gậy sắt xỏ xuyên qua cơ thể, dị vật cực lớn xâm lấn khiến nàng phải cắn môi, rơi lệ, rêи ɾỉ.
Thế nhưng, nàng lại vô cùng sung sướиɠ, vô cùng thỏa mãn.
Chưa từng có khoảnh khắc nào, nàng cảm thấy mình và Tiêu Trần Mạch gần nhau đến thế.
Trong chàng có ta, trong ta có chàng, hai người bọn họ đã hòa thành một thể.
"Tạ khanh, nàng có biết Trẫm đã đợi giờ khắc này bao lâu rồi không?"
"A ~ Hoàng Thượng ~ A ~ Là thần sai ~ Xin Hoàng Thượng thứ tội ~"
"Là nàng sai," Tiêu Trần Mạch ngậm đầu nhũ đỏ tươi non mềm của nàng rồi cắn nhẹ coi như trừng phạt, "Nếu sớm biết nàng là nữ tử, ba năm trước Trẫm đã muốn nàng rồi."
Cả người Tạ Thanh Anh run lên, nàng chần chờ mở miệng: "Hoàng thượng. . ."
Nàng muốn hỏi, nếu nàng thật sự là nữ tử, ngoại trừ muốn nàng, còn có gì khác không?
Hắn có thể khoan dung tha thứ tội khi quân cho nàng không? Có thể miễn hình phạt cho người Tạ phủ không?
Nhưng mà, nàng chưa kịp hỏi ra lời thì Tiêu Trần Mạch đã bắt đầu vòng rong ruổi mới.
"Tạ khanh," Hắn xoa mạnh nhũ thịt nàng, nhìn thấy chúng biến thành đủ mọi loại hình dạnh dưới bàn tay mình, hắn tò mò hỏi: "Ngày nào cũng bó ngực, nàng không thấy khó chịu sao?"
"A ~ Thần ~ Aha ~ Thần khó chịu ~"
"Đã khó chịu, vậy để Trẫm xoa xoa giúp nàng."
Dứt lời, hắn thật sự thả nhẹ động tác, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Có điều so với bên trên, động tác dưới hạ thân hắn hoàn toàn không liên quan đến hai chữ nhẹ nhàng.
Có lẽ đã ao ước quá lâu, có lẽ cho rằng đây chỉ là một giấc mơ, Tiêu Trần Mạch vừa bắn trong cơ thể nàng một lần, gậy thịt lại nhanh chóng cứng ngắc.
Giờ đây, lần thứ hai của hắn cũng sắp đến rồi.
"Tạ khanh ~ Tạ khanh ~"
Tuy đang sốt cao, nhưng hắn vẫn không ngừng thì thào gọi nàng.
Giống như muốn xác nhận người dưới thân thật sự là nàng, là người hắn ngày nhớ đêm mong, là người hắn nhớ mãi không quên.
"Hoàng Thượng ~"
Đôi tay mềm mại không xương quấn quanh cổ hắn, nàng yêu kiều đáp lại.
Dưới ánh trăng, bốn bề đều chìm đắm trong màn đêm mờ ảo, chỉ có chỗ hai người, hai thân thể một màu đồng một màu trắng tương liên, quấn quýt không rời.
Màu đồng là hắn, màu trắng như tuyết là nàng.
Bởi vì yêu nhau, hai thân thể triền miên càng khiến tâm hồn rung động.
Tiêu Trần Mạch ôm chặt eo nàng, gậy thịt màu tím sậm không ngừng ra ra vào vào tiểu huyệt non mềm, mỗi một lần đều cắm sâu tận gốc, rút ra tận ngọn, đến nỗi kéo theo cả thịt non bên trong tiểu huyệt ra ngoài.
"Tạ khanh, Trẫm yêu nàng."
Hắn cắm vào, đồng thời thổ lộ tình ý bản thân.
"A ~ Hoàng thượng ~ Thần cũng vậy ~ A ~ Chậm một chút ~ Chịu không nỗi ~ A ~"
Tạ Thanh Anh đã cao trào hai lần, nàng có cảm giác tiểu huyệt mình đã bị đâm nát rồi, thế nhưng người đè nặng bên trên dường như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, vẫn cứng như sắt thép.
Nàng đau đớn đến cực điểm, đồng thời cũng thoải mái dễ chịu đến cực điểm, vừa hi vọng hắn mau kết thức, vừa hi vọng hắn đừng bao giờ dừng lại.
Giữa lúc mâu thuẫn như thế, bỗng nhiên, nàng ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm ngập tràn trong không khí.
"Hoàng thượng," Nhất thời mặt mày trắng bệch, nàng hoảng hốt nói to: "Miệng vết thương ngài chảy máu, van xin ngài, lấy ra đi mà ~"
Hẳn là nàng đã điên rồi, hắn đang sốt cao, sao nàng có thể vì chút tư tình bản thân mà không quan tâm đến thương thế của hắn chứ?
Hoạt động hồi lâu, đương nhiên Tiêu Trần Mạch cảm thấy mệt mỏi.
Song nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tạ Thanh Anh, hắn lại cảm thấy thú vị.
"Tạ khanh, làm thế nào đây, bây giờ Trẫm không muốn bắn. Nàng nói vài lời dâʍ đãиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ trẫm đi."
Vừa dứt lời, hắn bỗng nghĩ đến việc Tạ Thanh Anh chưa từng xem đông cung đồ.
Trong lúc âm thầm cảm thấy tiếc nuối, hắn bất ngờ nghe giai nhân dưới thân nũng nịu khóc thút thít: "A ~ Hoàng thượng ~ Tiểu huyệt thần bị ngài đâm nát rồi ~ Ôi ~ Hoàng thượng ~ Long căn ngài quá lớn ~ Sắp chọc đến tử ©υиɠ thần ~"
Giọng nàng yêu kiều, kết hợp với động tác cắn môi ưỡn eo nghênh đón, thoáng chốc Tiêu Trần Mạch bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi da đầu run lên.
Ngay lập tức, hắn bắt đầu chạy nước rút, vừa dùng sức kìm chặt eo nàng hắn vừa nói: "Tạ khanh ~ Tiểu huyệt nàng chặt quá ~ Nhỏ như vậy, sao có thể chảy nhiều nước thế, hửm?"
Thấy những gì đọc trong sách có ích, cộng thêm mùi máu tươi dày đặc trong không khí, Tạ Thanh Anh càng cố gắng hơn, nàng đưa tay đến trước ngực mình chủ động nhào nặn đôi nhũ thịt trắng như tuyết, yêu kiều khóc không thành tiếng: "Ưm ~ Hoàng thượng ~ Long căn ngài đang đâm vào tiểu huyệt thần ~ A ~ Nhanh quá ~ Thần không chịu nổi ~ Ôi ~ Cầu xin ngài hãy cho thần ~ Bắn toàn bộ long tinh cho thần đi ~"
Nàng thút thít nỉ non, giọng nói uyển chuyển êm tai như chim oanh hót, một nửa là vì du͙© vọиɠ bản thân, một nửa là vì lo lắng cho thương thế của hắn.
Rõ ràng là quân tử thanh nhã lạnh nhạt, ở nơi rừng núi hoang vu hẻo lánh thế này, chủ động tự an ủi ngay trước mắt hắn. Tiêu Trần Mạch cảm thấy ý thức trong đầu mình gần như vỡ vụn, quân lính tan rã, ngay sau đó, hắn nhanh chóng đâm rút mấy chục cái, cuối cùng cũng bắn ra.
"Tạ khanh, cho nàng, cho nàng hết, mau sinh long tử cho Trẫm ~"
(/。\)~(/。\)~(/。\)