Chương 4: Đó là qυầи ɭóŧ của anh thì có
Hai người mới ra cửa trường Mộc Tử Tự liền thấy Thẩm Mặc, tên kia ưu nhã dựa vào xe thể thao màu bạc, trong lòng Mộc Tử Tự đó là dáng vẻ giả vờ giả vịt vô cùng, Thẩm Mặc đợi ở cổng trường một lát lả thấy Mộc Tử Tự đi ra, anh vẫy tay rồi đi qua.Ánh mắt Mộc Tử Tự nóng rực nhìn chằm chằm Thẩm Mặc đang đi tới, tuyệt lắm, tự mình đưa tới cửa nha.
“Ế? Đây không phải là Thẩm gia công tử mà ngày bé cậu hay bám đít à? Hai người vẫn qua lại à?” Quý Tuần thấy Thẩm Mặc, mở miệng hỏi ra nghi vấn, y biết rõ ràng nghiệt duyên năm xưa giữa Mộc Tử Tự và Thẩm Mặc, không ngờ bây giờ họ lại đυ.ng nhau.
“Hử?” Mộc Tử Tự ngây người, bóp chết mi, thì ra cái người đối đầu với mình lại là kẻ luôn dây dưa không dứt trong trí nhớ kia, là Thẩm Mặc trong mơ mình hận không thể bóp chết hắn, khó trách nhìn có chút quen mắt, nhìn khuôn mặt ngày càng lại gần kia Mộc Tử Tự hận không thể cầm qυầи ɭóŧ chụp lên đầu hắn, hét lớn một tiếng: “Đền cho ông đây một tuổi thơ trong sáng hồn nhiên!
”Hê hê, Thẩm ca đã lâu không gặp.” Lúc Mộc Tử Tự còn đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, Quý Tuần đã mở lời chào hỏi trước, đợt trước chưa nhập học y đã đến A thị một chuyến, lúc ấy gặp được Thẩm Mặc, nếu không nhiều năm không gặp như thế quả thật rất khó nhận ra nhau.
Thẩm Mặc mỉm cười với Quý Tuần, đối với Mộc Tử Tự nói: “Tiểu Tự, tôi là Thẩm Mặc, đã lâu không gặp.”
Đệt, hôm qua mới gặp nhau, em gái ông ông còn tròng ghẹo tôi, ông của bây giờ với khi còn bé đều là đồ không biết xấu hổ. Mộc Tử Tự trong lòng khinh bỉ nhưng không dám nói ra miệng, nếu không Quý Tuần mà biết sẽ cười nhạo mình, vừa hận không bạo hoa cúc của hắn, vừa bày khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: “Úi cha, Thẩm ca à, đã lâu không gặp nha, tiểu cúc hoa nhà anh có khỏe không? Tiểu hoàng qua nhà tôi nhớ nó muốn chết nè.”
Quý Tuần không nhịn được ”Phụt..” một tiếng, ngẩng đầu Thẩm Mặc, lại thấy đối phương rất bình tĩnh đáp lời: “Tôi sẽ chăm sóc tiểu hoàng qua thật tốt.” Quả nhiên a, quả quýt dày có móng tay nhọn.”
“.. ai muốn anh chăm sóc, anh tới làm gì.”
Thẩm Mặc quơ quơ túi đồ trong tay, mở miệng: “Hôm qua cậu quên lấy qυầи ɭóŧ.”
Hôm qua cậu quên lấy qυầи ɭóŧ hôm qua cậu quên lấy qυầи ɭóŧ.. lời này sao lại mập mờ đến vậy…
Quý Tuần kinh ngạc nhìn đi nhìn lại hai người họ, từ lúc nào họ tiến tới loại quan hệ đặc biệt này vậy?
Lựa chọn không nhìn ánh mắt dò xét của Quý Tuần, Mộc Tử Tự đè lửa giận xuống, nói: “Đó là qυầи ɭóŧ của anh thì có.”
“Của tôi à, nhưng tôi lấy toàn cỡ XXL đó, chẳng lẽ Tử Tự thật sự mặc được cỡ L thôi?” Thẩm Mặc cười như không cười nhìn cậu, bày ra vẻ mặt thì ra nhỏ như vậy.
“… Đệt” trong lòng trong mắt Mộc Tử Tự dùng trăm cách khác nhau bạo cúc Thẩm Mặc: “Anh rốt cuộc tới làm gì?”
Thẩm Mặc hiểu được tới lúc dừng rồi, đùa quá chớn đoán chừng sau này Mộc Tử Tự thấy anh sẽ khó chịu, vì toan tính này nên nói: “Lâu lắm rồi không gặp, buổi trưa đi ăn cơm với nhau nhé?”
“Ai muốn cùng….” vừa định cự tuyệt, đột nhiên nhớ tới biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Mộc Tử Tự nuốt lời lên đến miệng xuống, quay sang hỏi Quý Tuần có muốn đi cùng không, Quý Tuần phẩy tay nói Bạch Liêm đang ở trong nhà đợi mình về.