Chương 17
Edit: Càfé SángLương Khang trừng mắt nhìn bức tranh trên bàn, nghẹn họng nhìn trân trối nửa ngày không nói nổi. Thiệu Trọng xoa cằm đắc ý nói: “Thế nào, giống không?”
Lương Khang cười gượng: “Đệ đây là đang lo người ta không biết đệ giả vờ đấy hả?” Đã mù mà còn vẽ tranh, lại còn vẽ tiểu thư Lư gia trông sống động như thật thế này, nếu nói trong lòng Thiệu Trọng không có quỷ, Lương Khang chính là người đầu tiên không tin.
“Huynh không hiểu rồi, cái này người ta gọi là duyên phận đấy!” Thiệu Trọng dương dương tự đắc nói, dứt lời, lại cầm bút vẽ thêm vài nét lên bức tranh, cẩn thận ngắm lại lần nữa, mới đưa cho Lương Khang xem, nói: “Huynh nhìn một cái đi.”
Trong tranh là một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mày liễu mắt sao, mặt tròn môi thắm, ngũ quan nhìn qua có năm phần giống với Thất Nương, nhưng phong thái gương mặt lại giống đến mười phần, nhất là đôi mắt dịu dàng trầm tĩnh, nhìn kỹ một chút, sẽ thấy được sự kiên nghị bất khuất của nàng. Chẳng qua, thần thái như thế, chỉ khi nàng nổi giận đùng đùng mới xuất hiện mà thôi, còn ngày thường thì không sao thấy được.
“Nàng dâu của đệ trưởng thành sẽ là bộ dạng này sao?” Lương Khang cố ý trêu đùa với Thiệu Trọng, tấm tắc một hổi, mới gật đầu nói: “Lúc nàng ấy không nói lời nào cũng xinh đẹp đấy, nhưng mà lúc nổi giận lên — huynh nói này Trọng ca nhi, về sau nếu đệ thật sự cưới nàng, huynh sợ Thiệu gia nhà đệ chắc không yên được đâu.”
“Đồ ngu ngốc nhà huynh ấy!” Thiệu Trọng không chút khách khí mắng hắn: “Vậy huynh cảm thấy đệ nên lấy ai? Lấy Thất tiểu thư Trương gia sao? Đệ chán sống rồi chắc. Huynh cho rằng tại sao đệ và huynh lại tìm cách dọn khỏi phủ quốc công? Năm đó lão già trong phủ chán sống mới chạy theo đám người kia lăn lộn, hiện giờ tân đế lên ngôi, lão ta còn không chịu thu liễm. Nay Thái Thượng Hoàng còn đó, bệ hạ không tiện thu dọn bọn lão, đợi vài năm nữa thôi, huynh cứ chờ xem kịch vui đi. Lão già ấy còn theo bọn kia qua lại, còn muốn đệ cưới con nhóc Trương gia, nghĩ hay nhỉ?! Vất vả lắm mới nhảy ra được, cớ gì bây giờ lại nhào đầu vô đám giẻ rách đó chứ!”
Tuy nói Lương Khang không có ấn tượng gì với phụ thân Thiệu Trọng, nhưng nghe Thiệu Trọng không chút khách khí mắng ông ta là giẻ rách, ít nhiều vẫn cảm thấy có hơi quá đáng, nên lập tức khuyên nhủ: “Xem đệ nói kìa, rốt cuộc cũng là cha con, làm sao có thể thành thù, cho dù ông ta không làm tròn bổn phận người cha, nhưng đối với đệ cũng không đến nỗi tệ, không phải tháng trước còn tìm đệ đó sao?”
Thiệu Trọng cười lạnh, chớp nhoáng cướp bức tranh Lương Khang đang cầm lại, nói: “Huynh cho rằng vì sao ông ta lại tìm đệ? Chẳng qua là muốn bán con mà thôi! Cũng may đệ còn có chút tiền đồ, bằng không, đã sớm văng đi xa lắc rồi, còn có thể trông mong ông ta đến tìm đệ hay sao? Lúc trước nếu không phải có cậu đệ ra mặt, thì ngay cả đồ cưới của mẫu thân đệ cũng bị cướp sạch. Loại người ngu muội lại vô dụng như thế, giờ còn chạy theo đám kia lăn lộn, cho rằng mình có bản lĩnh lắm, sợ là vẫn nghĩ bản thân sẽ thành công thần đấy….”
Hắn đã nói đến đây rồi, Lương Khang còn gì không rõ nữa, vội vàng bảo hắn ngừng lại, rồi lập tức chạy đi đóng cửa, đè thấp giọng mắng: “Trọng ca nhi, đệ điên rồi hả? Mấy lời này cũng dám nói lung tung vậy sao?”
Thiệu Trọng cười lạnh, nói: “Huynh sợ gì chứ? Bọn họ có thể làm, chúng ta ngay cả nói cũng không được sao? Huynh cho là bệ hạ không hiểu được à? Cứ lau mắt mà chờ bọn chúng từng đứa từng đứa một bị xét nhà đi!”
Lương Khang trầm mặc trong chốc lát. Lúc trước Thiệu Trọng tức giận rời phủ, tất cả mọi người đều cho rằng lý do là vì y bị kế mẫu hạ độc, đến ngay cả Lương Khang cũng nghĩ như vậy, nên trong lòng cũng thông cảm với y rất nhiều. Đến tận sau này nghe sư phụ đề cập đến, chuyện năm đó thật ra là do Thiệu Trọng cố ý rơi vào, lúc này Lương Khang mới nhận ra, thì ra tâm tư cậu nhóc tiểu sư đệ ngày thường cợt nhả không đứng đắn của hắn lại thâm sâu đến vậy.
Chính là, bảy năm trước, thế cục trong triều hỗn loạn, mấy vị Hoàng tử tranh đoạt cái ghế kia đến ngươi chết ta sống, nhất là Dụ vương gia do Sở quý phi sinh ra, rất được lòng Thái Thượng Hoàng, đại thần trong triều cũng không ít người đầu quân dưới hắn, trong đó có Thiệu Chương – phụ thân Thiệu Trọng. Nhưng không ai ngờ rằng, người chiến thắng cuối cùng lại là Hoàng Thượng bây giờ – vị Hoàng tử không có tiếng tăm gì lúc ấy.
Chẳng lẽ lúc đó, Thiệu Trọng đã dự đoán được thế cục về sau rồi sao?
Bỗng nhiên Lương Khang cảm thấy, Thiệu Trọng một mực chăm chăm vào đại tiểu thư Lư gia, không chừng là đã tính toán từ sớm.
“Ít nhiều gì thì cẩn thận vẫn hơn.” Lương Khang nhỏ giọng khuyên nhủ: “Dù sao ở đây vẫn là địa bàn của Lư gia, giữ mồm giữ miệng một chút, lỗ tai của vị đại tiểu thư Lư gia kia thính thế nào đệ cũng biết rồi đó, mấy lời này nếu để nàng ấy nghe được, nàng… nàng….nếu nàng nghe được đệ cứ nàng dâu dài, nàng dâu ngắn như thế, không biết sẽ chỉnh đệ đến thế nào đâu. Sau này nếu muốn cưới nàng, không chừng sẽ càng khó khăn hơn đấy.”
Thiệu Trọng nghe xong thì lập tức nghiêm túc lại, mở to hai mắt nhìn Đông ngó Tây, theo bản năng sáp lại gần Lương Khang hơn, đè thấp giọng nói: “Thế này chắc nàng ấy không nghe được đâu nhỉ?”
Lương Khang dở khóc dở cười, chỉ vào bức tranh trong tay y rồi hỏi: “Đệ định làm gì với nó vậy? Mau cất đi, đừng để người khác thấy được, bằng không, không biết sẽ bị đồn đãi thế nào đâu. Nếu bị đại tiểu thư Lư gia nghe được, nàng ấy không nổi giận với đệ mới lạ đó.”
“Giận cái gì chứ!” Thiệu Trọng lập tức nhếch miệng cười xấu xa, cười xong lại nhìn chằm chằm vào Lương Khang, nháy mắt nói: “Chốc nữa nhân lúc không ai để ý, huynh đem cái này đưa vào phòng nàng đi.”
“Cái gì!?” Lương Khang vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của Thiệu Trọng thì biết ngay là không có chuyện gì tốt, hôm qua thì nhao nhao bắt hắn đi nhìn lén, hôm nay còn hay hơn, bắt hắn lén lút tặng đồ, hắn lập tức không chịu, tức giận nói: “Muốn đưa thì tự mình đưa đi, đánh chết cũng không đi!” Nếu hắn có gan làm loại chuyện này, thì đã câu được Nhị sư tỷ từ sớm, sao còn chờ đến bây giờ kia chứ!
Thiệu Trọng nở nụ cười ma quái: “Gì mà lén lút tặng đồ, cũng chỉ có bức tranh thôi. Thực ra…là để nàng dâu của đệ nhận xét thôi mà.” Thấy Lương Khang tỏ vẻ liều chết không theo, y bắt đầu thay đổi chiến lược, buồn bã thở dài: “Tam sư huynh à, đệ đâu dễ gì tìm được nàng dâu đâu chứ. Huynh cũng hiểu được gia cảnh nhà đệ đó, lão già trong nhà cứ nhìn đệ chằm chằm như hổ rình mồi, cứ trông sao đem đệ bán được giá tốt. Vất vả lắm đệ mới tìm được người mình thích, nếu không dụ được nàng, đệ…..sau này đệ không thành thân luôn! Chắc sư huynh cũng đâu nỡ nhìn đệ cả đời cô đơn lẻ bóng….”
Y càng nói càng làm ra vẻ u oán, đến cuối cùng hốc mắt cũng đỏ lên, càng có xu thế biến thành khóc lóc than thở. Nếu là Nhị sư tỷ, hẳn là đã đồng ý với y từ lâu, đáng tiếc mấy năm nay Lương Khang đã bị y độc hại nặng nề, nên đối với biểu hiện này đã sớm có sức đề kháng, không chút khách khí bác bỏ, nói: “Tôi mặc kệ chú có tìm được nàng dâu hay không, cả đời độc thân cũng tốt, đỡ phải hại tiểu cô nương nhà người ta. Nàng dâu của mình không tự đi mà lấy lòng, suốt ngày ép bức người khác. Chú cũng có phải mù thật đâu mà không biết đường đến phòng người ta kia chứ!”
Thiệu Trọng nghe vậy, mặt mày nhăn nhó một lúc, ấy thế mà lại đỏ mặt đáp: “Đệ sợ nàng ấy đuổi đệ.”
“Vậy sao đệ không sợ nàng ấy mắng huynh?” Lương Khang tức giận nói: “Sư huynh của đệ không phải người hả? Ai muốn bị mắng? Rốt cuộc đệ có tình đồng môn không hả?”
Thiệu Trọng liếc mắt nhìn hắn, hầm hừ đáp: “Không đi thì thôi, sau này muốn lấy lòng Nhị sư tỷ thì đừng có mà tìm đệ đó!”
Lương Khang không thèm để ý đến y nữa.
Thiệu Trọng vốn nghĩ đã nhắc tới Nhị sư tỷ, thì thể nào Lương Khang cũng có phản ứng, không ngờ rằng hắn lại chẳng thèm phản ứng gì, nhất thời, Thiệu Trọng không biết phải làm sao.
Cau mày suy nghĩ một lúc, mới kéo kéo ống tay áo Lương Khang, cười hì hì nịn nọt: “Sư huynh, Tam sư huynh, việc này….đệ không tiện xuống lầu, nếu không, huynh đi xem dùm đệ trước, nhìn xem nàng dâu của đệ có trong phòng không? Ừm, còn mấy nhỏ nha hoàn nữa, xem bọn nó có đó không nữa nhé!”
Thấy Lương Khang không động đậy gì, Thiệu Trọng lại xuống nước nói năng khép nép: “Năn nỉ huynh mà, sư huynh, giúp đệ lần này thôi!”
Thiệu Trọng thích nhất là giở trò trước mặt Lương Khang, từ khóc lóc om sòm đến dọa nạt uy hϊếp, trăm lần sử dụng đủ trăm lần thành công, hiếm khi giống hôm nay hạ mình làm thϊếp. Lương Khang để y năn nỉ một hồi, cảm thấy lấy đủ mặt mũi, lúc này mới dịu xuống, phụng phịu nói: “Thôi được rồi, để huynh đi nhìn cho. Người ta có trong phòng hay không, cũng không phải do huynh quyết định.”
Thiệu Trọng lập tức gật đầu, đôi mắt lấp lánh đặc biệt ngoan ngoãn.
Lương Khang ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, vυ't người nhanh chóng thăm dò tình hình quân địch, sau đó nhanh chóng chạy về báo cáo tình hình, “Số đệ may đó, xung quanh lầu hai không có ai. Nha hoàn vừa mới ra ngoài, nàng dâu của đệ đang một mình trong phòng kìa. Nhanh đi đi!” Nói xong, lập tức cuộn bức tranh trên bàn lại nhét vào lòng Thiệu Trọng rồi đá y ra ngoài.
“Hay là để tối đệ…..” Còn chưa nói xong, Lương Khang đã đóng sầm cửa lại.
Thiệu Trọng chột dạ sờ sờ mũi, vểnh tai nghe ngóng, xác định bốn phía không người, mới lập tức vυ't người bay lên lầu hai.
……………….
Thất Nương vừa bảo Thái Lam xuống lầu lấy chỉ, còn bản thân ở trên này xỏ kim, rồi tiếp tục khâu đế giày. Mới khâu được mấy mũi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân lặng lẽ ngoài mép thuyền, trong lòng Thất Nương hơi bất ngờ, lập tức dừng việc may vá lại.
Nàng vừa định cất tiếng hỏi ai, thì bỗng nhiên trong đầu nhảy ra một ý niệm, lời nói đã đến cửa miệng lập tức nuốt xuống.
Đang do dự, thì bỗng dưng cửa bị đẩy ra, có cái gì đó bị ném vào trong, đáp xuống đúng trên bàn ngay trước mặt Thất Nương. Thất Nương muốn mở miệng nói chuyện, thì người bên ngoài đã nhanh chân chạy trốn.
“Làm gì thần thần bí bí thế không biết?” Thất Nương nghi hoặc cầm cuộn giấy lên, vừa định mở ra thì đột nhiên nhớ đến lời Lư Thụy “….Dập ca nhi còn nói, người trong tranh nhìn giống tỷ lắm…”
Gương mặt Thất Nương lập tức đỏ bừng, luống cuống tay chân giấu bức tranh dưới gối, sau lại thấy không an toàn, lại lôi ra nhét vào trong chăn, lại nhớ đến Thái Lam hay tranh việc trải giường với nàng, nên lại vội vàng lôi ra, nhìn qua nhìn lại khắp phòng, vẫn không tìm được chỗ giấu, gấp đến mức vã cả mồ hôi.
Tên khốn kiếp vô liêm sỉ này! Thất Nương thầm mắng trong lòng, ngẫm nghĩ, cảm thấy mình thật oan ức, dứt khoát bước ra khóa cửa, cắn răng mở cuộn tranh ra.
Không thể không thừa nhận, kỹ thuật vẽ tranh của tên khốn kiếp này không tệ. Bản thân Thất Nương không biết thẩm định tranh, cũng nhận thấy được sự thanh thoát tươi sáng trong đó, và đương nhiên cũng nhận ra là người trong tranh nhìn có mấy phần giống với mình. Nhất thời, Thất Nương không biết trong lòng là cảm giác gì nữa.
Tuy nàng còn nhỏ tuổi, nhưng ít nhiều cũng hiểu được chuyện nam nữ, ở nông thôn cũng có cô nương mới mười hai mười ba tuổi đã lập gia đình, lúc trước ở nhà cũ Lư gia, Nhị phòng và Tam phòng cũng không ít lần nói ra nói vào chuyện đó, nên đương nhiên hiểu được Thiệu Trọng tặng tranh là có ý gì, không khỏi vừa thẹn vừa tức, chỉ hận không lôi được tên khốn kiếp Thiệu Trọng kia ra hành hung mà thôi.