[Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 45

Chương 44: Đến giải đấu (5)
“Bộp!” “Bộp!”...

“Ryoma sama!”

“A! Echizen mà để thua game đầu sao!”

“Em trai của Fuji senpai thật lợi hại...”

Hết game thứ nhất, xung quanh đồng loạt vang lên các loại âm thanh, Ogihara cầm mũ Ryoma tùy tiện đội trên đầu, giấy bút để một bên. Hai người đều thuận tay trái, rất có ý tứ nhỉ.

“Em trai Fuji senpai chỉ giữ được game giao bóng thôi, Echizen sẽ không thua.” Momoshiro tuyệt không đồng ý với suy nghĩ của người khác.

“Thành tích của Fuji Yuta khi cùng người thuận tay trái thi đấu là 16 trận toàn thắng, trận này của Echizen sẽ là khổ chiến. Sớm biết vậy thì bình thường nên để Echizen cùng với Tezuka cũng thuận tay trái luyện tập một chút.” Inui đứng một bên nói.

“Fuji, tâm tình cậu giờ rất phức tạp hả?” Tezuka hỏi Fuji ngồi bên cạnh, đối mặt với “Rising” của Fuji Yuta, Echizen có vẻ hơi bị động.

“Vì sao chứ? Tôi chỉ muốn Yuta không nghĩ như vậy nữa là tốt rồi. “Rising” của Yuta lại tăng thêm một tầng nữa rồi. Trong lòng tôi, nó vẫn là đứa em trai nhỏ, chỉ cần nó vui vẻ là được.” Fuji nhìn chăm chú vào Yuta trong sân, nhớ tới chuyện hai người khi còn bé... Yuta, xin lỗi, bởi vì người anh trai như anh mà em vẫn luôn không được vui vẻ.

Game giao bóng của Echizen, cậu vẫn dùng tay trái đánh ra bóng xoáy ngược. Khi mọi người đều cho rằng cậu sẽ ghi điểm thì Yuta lại có để đánh trả bằng “Siêu rising”. Ngoài sân vang lên một trận kinh hô và tán thưởng, tuyển thủ năm nhất của Seigaku lại bị đối thủ hoàn toàn áp chế.

“Hừ, Echizen Ryoma, đúng là mày phát bóng rất nhanh, nhưng thật đáng tiếc, gặp Yuta thì vô dụng thôi.” Lòng Mizuki âm thầm vui vẻ, thấy Echizen Ryoma tiếp tục đánh bóng xoáy ngược, hắn thoải mái quay đầu nhìn về phía người tự trước sau vẫn không để lộ chút biểu cảm nào, “Ogihara Aitsuki... Trận trước chẳng qua chỉ là may mắn thôi...”

Fuji Yuta trên sân cũng không thoải mái như quản lý của y, y có chút tức giận nhìn Echizen kia. Dám dùng bóng xoáy ngược để thử trình độ cú Rising của tao! Tao đây phải cho mày nếm thử một chút thực lực của Fuji Yuta này!

Trên mặt Ryoma không có chút nào lo nghĩ mà trái lại là vui vẻ. Vỗ bóng, Ryoma giương mắt nhìn người bên sườn đối diện, thấy người đó mỉm cười với cậu một cái, Ryoma liền ném bóng lên rồi đánh đi. Cùng lúc khi đối phương tung ra “Siêu rising”, Ryoma dùng tốc độ cực nhanh chạy lên trước lưới, trong nháy mắt khi bóng bay đến lưới thì đánh bóng trở lại.

“Cái gì?!” Bóng bay qua sát cạnh mặt, Yuta giật mình, Mizuki giật mình, người xung quanh cũng đều giật mình, không ngờ Echizen có thể phá “Siêu rising” của Yuta.

“A... Thật... thật nhanh...”

“Tốc độ của Echizen có thể nhanh như vậy sao?” Oishi vui vẻ tán thưởng.

“Aizzz... Tôi nói anh bạn, mada mada dane.” Ryoma nâng vợt tennis lên, lau mồ hôi chảy xuống, ánh mắt lại liếc về phía Ogihara, “Tôi từng đấu với tay vợt thuận tay trái mạnh hơn thế này nhiều.” Nói xong, Ryoma cười xoay người trở lại trước sân.

… …...

“Tay vợt thuận tay trái mạnh hơn cả Yuta?!” Fuji hơi mở mắt ra, “Tezuka, người kia hẳn là Itsuki-chan đi.” Nếu không phải sao Echizen lại có vẻ mặt như vừa rồi.

“Không biết.” Tezuka cũng để ý cái liếc mắt vừa rồi của Echizen.

“Tezuka, cậu và Itsuki-chan ở gần như vậy, lẽ nào cậu chưa từng chơi bóng với cậu ấy?” Fuji vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Tezuka.

“Có đánh qua, nhưng Itsuki-chan chỉ có một lần dùng tay trái, những lần khác đều là tay phải, hơn nữa... cậu ấy chỉ cùng tôi luyện tập thôi, cũng không nghiêm túc.” Tezuka không dấu vết mà sờ lên khuỷu tay trái của mình.

“Tezuka, không biết rốt cuộc tay trái của Itsuki-chan có bao nhiêu lợi hại.” Fuji mong muốn có thể cùng Itsuki-chan chân chính đấu một trận, rồi sắc mặt Fuji có chút nghiêm túc, “Chưa từng có ai thực sự chứng kiến thực lực tay trái của Itsuki-chan...” Echizen sao? Mấy chữ cuối Fuji cũng không nói ra mà chuyển đường nhìn về phía người thấp bé trên sân.

“Người thuận tay trái còn mạnh hơn tao?!” Yuta đang phẫn nộ nên không hề chú ý tới ánh mắt vừa rồi của Ryoma. Lúc này y chỉ muốn đánh bại người trước mặt, muốn chứng minh mình là Fuji Yuta chứ không phải em trai của Fuji Shusuke. Ánh mắt của Yuta thay đổi, giơ tay trái lên cao, thân thể cúi thấp xuống, trong mắt Yuta là lửa giận có thể thiêu đốt tất cả.

“Hả?” Thấy em trai của Fuji bày ra tư thế như vậy, Ogihara đang nóng đến đờ người chợt ngồi ngay ngắn lại, đó là...

“Ya... yaaaaa... Tao sẽ không thua...” Yuta dùng một loại tư thế kì quái mà đánh bóng thật mạnh, lúc bóng nảy lên thì thẳng đến tận hàng rào bảo hộ rồi mắc trên lưới hàng rào.

“Sao anh ta có thể dùng chiêu này, ai lại đem chiêu thức có hại như thế dạy cho anh ta vậy!” Ogihara tức giận nhìn về phía Fuji Yuta, “Để thắng lợi thì phải liều lĩnh như thế sao?” Ánh mắt quét qua thấy quản lý của Saint Rudolph có vẻ đắc ý, Ogihara nhăn mi, không phải là người này dạy đấy chứ.

Quay đầu lại tìm Fuji senpai, ánh mắt hai người gặp nhau. Ogihara biết Fuji senpai cũng phát hiện rồi, mà Fuji thì từ ánh mắt Ogihara có thể khẳng định suy đoán của mình.

Lại thua một game nhưng vẻ mặt Ryoma vẫn nhàn nhã như đi chơi. Điều chỉnh lưới vợt một chút, Ryoma ngẩng đầu nhìn sang: “Aizz... Spin shot xoáy ngược... Chiêu này anh dùng ít thôi thì tốt hơn đó.”

“Hừ! Mày sợ sao?” Yuta thu hồi vợt tennis, khinh miệt nói. Lúc này là nghỉ giữa trận, hai người đều trở lại khu nghỉ của đội mình.

“Ryoma, chẳng lẽ em trai của Fuji senpai không biết rằng ‘Spin shot xoáy ngược’ sẽ có hại cho cánh tay sao?” Ogihara vừa quạt cho Ryoma vừa nghi hoặc hỏi.

“Ai biết được.” Ryoma chẳng quan tâm mà trả lời.

“Ryoma, mặc dù tôi không thích anh ta nhưng cũng không muốn nhìn anh ta như vậy. Nếu như cánh tay anh ta thật sự có vấn đề, Fuji senpai sẽ đau lòng.” Ogihara nhận ra Fuji senpai rất lo lắng.

“Chắc chắn quản lý của Saint Rudolph biết rõ.” Ryoma uống một ngụm trà cỏ xanh rồi nói. Cậu thấy rõ rành rành lúc cậu bảo đối phương nên ít dùng “Spin shot xoáy ngược” thôi, người kia tuyệt không có chút ngạc nhiên nào.

“Người kia, tớ có cảm giác anh ta không phải người tốt.” Ogihara cũng không rõ được là cảm giác gì. Thấy sắp hết thời gian nghỉ thì trả mũ lại cho Ryoma, “Ryoma, mau kết thúc đi, tớ nóng muốn chết rồi.” Từ lúc bắt đầu đến giờ, trong suy nghĩ của Ogihara thì trận này Ryoma tuyệt đối không thua nên cậu cũng không lo lắng chút nào.

“Đã biết.” Trong mắt Ryoma là ý cười nhàn nhạt, không khí xung quanh truyền đến hương thơm rõ ràng, đương nhiên cậu biết hiện tại Backy đang rất nóng.

“Này, trời nóng quá, chúng ta mau kết thúc đi.” Đội mũ lên, Ryoma tuy thương lượng nhưng giọng điệu đầy quyết tâm.

“Tao cũng nghĩ là nên thế.” Yuta giơ vợt tennis lên...

… …

“Drive B.” Đem “Spin shot xoáy ngược” của đối phương vừa đi được nửa đường đánh trở lại, Ryoma “hảo tâm” giải thích.

“Drive B?” Yuta không thể tin được tuyệt chiêu của mình lại thất bại.

“Mục tiêu của anh bạn chỉ là đánh bại anh trai mình, mà người tôi muốn đánh bại...” Ryoma cười cười chỉ lên bầu trời, “Có rất nhiều, thế nên tôi không thể thua anh bạn ở đây được.” Lúc này đây, Ryoma nhìn về phía Ogihara, đối Ogihara làm một thủ thế. Mà Ogihara tay trái lại nắm lại, tay phải giống như đao chém sang trái hai nhát rồi làm tư thế giống như Ryoma.

“Này, này, cái kia nghĩa là gì vậy...” Kikumaru không giải thích được mà hỏi.

“Một quyền, một đao... chém người à?” Momoshiro hoa tay múa chân một hồi, không hiểu gì cả.

“Ngu ngốc, sao có thể thế được.” Kaidoh vẫn như cũ nhịn không được mắng, trừng mắt nhìn Momoshiro.

“Ogihara và Echizen... ra ám hiệu sao?” Kawamura vò vò đầu.

“Cái thủ thế này... hình như tôi thấy ở đâu rồi...” Inui bắt đầu lật xem sổ ghi chép của mình.

“Itsuki-chan và Echizen... có rất nhiều chuyện riêng nhỉ, thật muốn biết...” Ánh mắt Fuji lúc đầu vì thấy em trai sử dụng “Spin shot xoáy ngược” mà có chút lạnh lẽo giờ lại biến thành ước ao, còn mang theo một tia mất mát cực kì khó nhận ra. Tezuka thì vẫn giữ nguyên sự trầm mặc.

“Đội trưởng, hai người đó... có ý gì vậy?” Thành viên Fudomine đến xem trận đấu không hiểu hỏi đội trưởng của họ, mà Tachibana chỉ trầm tư nhìn Ogihara.

“Hả? Ogihara và cái đứa tuyển thủ năm nhất của Seigaku kia rất hiểu nhau sao?” Đến tìm Ogihara, một tay Atobe ấn ấn nốt ruồi dưới mắt, híp mắt nhìn chằm chằm Echizen.

“Đội trưởng, anh quen trợ lý huấn luyện của Seigaku à?” Thành viên Hyotei vừa nghe liền cùng mở miệng hỏi. Mà Atobe cũng không trả lời, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

… …..

“Trận đấu kết thúc, Seigaku Echizen thắng lợi, tỷ số 6: 4.” Trọng tài ra hiệu một tiếng, trận đấu kết thúc.

Đấu xong thì Yuta vẻ mặt giận dữ thở hồng hộc từ mặt đất đứng lên, nhưng lúc này hắn lại cực kì vui vẻ. “Tuy rằng thua, nhưng đánh trận này xong tôi lại thấy rất vui vẻ.” Yuta lịch sự vươn tay.

“Này, cái ‘Spin shot xoáy ngược’ kia, Itsuki-chan bảo tôi nói cho anh bạn nếu như không muốn bỏ cánh tay mình thì đừng dùng nữa.” Ryoma bỏ mũ xuống, bỏ lại một câu với đối phương rồi đi về phía Ogihara.

“Em trai của Fuji senpai.” Ogihara đi lên, gọi Yuta đang sững sờ lại, quả nhiên sau một giây Yuta liền biến sắc.

“Có lẽ việc phải sống dưới cái bóng của anh trai là rất khó chịu, tôi thì không trải qua chuyện này nên tôi cũng không thể nói gì. Nhưng dù anh phủ nhận thế nào, quan hệ huyết thống của anh và Fuji senpai là không thể chối bỏ.” Ogihara đi tới trước mặt Yuta, mà vẻ mặt Yuta bỗng trở nên khó hiểu. Ogihara không suy nghĩ, tiếp tục nói, “Kỳ thực, có anh trai là một chuyện cực kì hạnh phúc. Tôi cũng có anh trai, bọn họ đều rất thương tôi, có đôi khi, so với cha mẹ còn yêu thương tôi hơn. Yuta, nếu như ngày nào đó Fuji senpai mất, hay là rời khỏi anh, đến lúc đó anh có hối hận không? Hối hận vì không còn anh trai bên cạnh nữa? Nếu như thực sự không thích người khác so sánh mình với Fuji senpai, vậy sau này anh có thể nói với họ rằng: ‘Tôi là Fuji Yuta, em trai của Fuji Shusuke. Tôi tuy rằng không mạnh như anh trai mình, nhưng cũng không kém.’ A, anh đừng nóng giận nha, Fuji senpai thật sự rất lợi hại, điểm ấy tất cả mọi người đều biết. Thế nhưng, nếu như anh không để ý những lời này nữa, có lẽ người khác cũng không so sánh anh với Fuji senpai nữa đâu.”

“Ừm... Tôi nghĩ phải nói mấy lời này, tôi biết, Fuji senpai rất quan tâm đến em trai mình đó.” Nói xong những gì muốn nói, Ogihara cũng không chờ xem Yuta có hiểu không liền vội vàng rời sân bóng, cậu nghĩ mình nóng sắp bốc hơi rồi.

“My baby... Có nhớ anh không nào...” Ogihara vừa trở lại chỗ của Seigaku, còn chưa kịp hỏi mọi người vì sao lại nhìn cậu quái dị như vậy thì chợt phía sau truyền đến một thanh âm làm cậu kinh hỉ không ngớt.



Lời tác giả: Na, thỉnh tự động hiểu lời các anh trai nói thành tiếng Anh ~~~~ ngẫu sẽ không viết tiếng Anh đâu ( chủ yếu là vì trình độ có hạn)