Chương 6-2
“Tôi đã biết hung thủ là ai rồi!” Sonoko đột nhiên đi tới, làm mọi người giật bắn.“Gì cơ?” Thanh tra Megure bước tới gần Sonoko.
“Lạ vậy… bình thường Sonoko lúc phá án không phải đều ngủ gật sao? Sao hôm nay tỉnh queo vậy?”
“Ớ hơ hơ… Đó là vì bổn tiểu thư hôm nay rất vui vẻ không muốn ngủ gật….”
“Cái đó không quan trọng, mau nói ai là hùng thủ đi” Do Mỹ đột nhiên cắt ngang “Chắc chắn là Tang Điền rồi, phải không?”
“Tang Điền đúng là có động cơ gϊếŧ người rất lớn…”
“Thấy chưa, tôi nói rồi mà.”
“Tôi là nói cậu ta có động cơ lớn, chứ không nói cậu ấy động thủ, bởi vì cậu ấy biết nếu gϊếŧ Tân Lý, thì người cậu ta yêu cũng sẽ đau lòng, nên cậu ta sẽ không làm vậy, mà ngược lại, hung thủ chính là người yêu nạn nhân Tân Lý sâu đậm nhất, Phúc Mỹ Gia, hung thủ chính là cô!”
“Tôi…Sao lại là tôi được, lúc xảy ra án mạng tôi ở cùng Do mỹ mà.”
“Không thể nào…”
“Cô ta làm sao hạ thủ được”
“”Báo cáo…” Giám định pháp y bước tới bên cạnh thanh tra Megure nói nhỏ.
“Thì ra là thế” thanh tra gật đầu, “Nạn nhân tử vong do ngạt thở và khủng hoảng quá mức….”
“Không sai, nạn nhân tử vong là do ngạt thở, máu này chỉ để làm nạn nhân kinh sợ, hoặc cho vào trước chủ yếu đánh lạc hướng rằng nạn nhân tử vong do mất máu.”
“Nhưng sao lại chết vì ngạt thở, chân tay cậu ta đâu có bị trói, nếu chỉ đơn giản là nằm yên trong đó mà chịu chết ngạt thì có khác gì tự sát?”
“Không, cậu ta ngạt thở không phải do không biết đập nắp, mà là có người cố ý hãm hại…”
“Do Mỹ, có phải Mỹ Gia từ đầu tới cuối đều đi cùng cậu không rời không?”
“Đúng…Mà không, cậu ấy có đi WC một lần, nhưng thời gian ngắn như vậy….”
“Không sai, chính là lúc đó, lúc cô ta đi WC đã bịt kín lại nắp hòm….”
“Làm sao như vậy được, tôi dùng cái gì mà bịt chặt nắp hòm?”
“Đây là dùng cụ diễn ảo thuật chỉ có một cửa bí mật để mở ra, mà cô thân là trợ thủ đương nhiên biết cửa đó ở đâu rồi, chỉ cần dán chặt cửa đó lại, nạn nhân sẽ ko thể ra được… Cô chính là dùng khối nước đá.”
Phúc Mỹ Gia hai mắt trợn tròn…
“Tôi thấy trong hòm có chút nước đọng, e là cô đã lợi dụng đạo cụ hình rương hòm này để gây án. Trước tiên, cô đổ nước đầy hòm, đem nạn nhân đặt vào bên trong, để nhiệt độ hạ xuống hết mức, nước dần đông lại, trở thành khối băng. Cái hòm đặt khuất dưới hầm, nâng lên cũng bằng động cơ, nên không ai để ý tới cái hòm có gì khác lạ không. Lúc nạn nhân bắt đầu tỉnh dậy, muốn cử động mạnh cũng không thể, mà vết máu trên người cũng làm cậu ta tưởng cậu ta sắp chết…”
“Vậy khối băng đó ở đâu? Nếu là cả một khối băng, sẽ không tan nhanh như vậy”
“Là nước đá khô, biểu diễn ảo thuật thường dùng nước đá khô, còn đạo cụ hình rương hòm kia lại có bộ phận điều chỉnh nhiệt độ, để khi biểu diễn có thể chỉnh nhiệt độ tăng lên, đem nước đá hoá thành khói trắng phun ra trên sân khấu, khối băng cô dùng gây án đã theo nhiệt độ cao bốc hơi hết, chỉ để lại chút nước đọng…”
“Những…những điều này đều là suy luận phiến diện…chứng cứ đâu?”
“Chứng cứ đương nhiên có, Phúc tiểu thư, dùng khăn bông lau tóc để tẩm thuốc mê không có tiện lợi đâu!”
“A…” Phúc Mỹ Gia vô lực gục đầu xuống.
“Trước đó, cô hẳn là khuyên Tân Lý hãy nghỉ ngơi, mà lúc Tân Lý ngủ thường đeo mặt nạ ngủ, cô cố ý không mang đến, để cho anh ta phải mượn khăn bông của cô, chiếc khăn đã tẩm thuốc mê, sau đó cô đi chuẩn bị tất cả, đổ nước, phun máu quanh người nạn nhân. Sắp xếp xong xuôi, cô mới thu khăn bông lại, cho nên quanh mắt mới không có vết máu, máu này chính là cô dùng kim tiêm rút trong người cậu ấy ra.”
“Sau đó, cô nói đi WC, là để xử lý hết những thứ kia, nên chỉ cần thời gian thật ngắn ”
“Nhưng mà trước đó chúng tôi đều ở cạnh mà…” Tang Điền cũng bắt đầu lên tiếng
“Nhưng mà các cậu căn bản không có giúp đỡ vào hay kiểm tra cậu ấy…” Phúc Mỹ Gia thấp giọng nói, cởi khăn quấn đầu xuống “Không sai, ở đây có tẩm thuốc mê, chỉ cần đem giám định sẽ biết ngay.”
“Từ trước tới giờ, những buổi biểu diễn của Tân Lý đều là một tay tôi sắp xếp, cho nên bây giờ tôi gϊếŧ người ở ngay bên cạnh mọi người, nhưng một người cũng không phát hiện ra. Lúc giờ trưa nghỉ trong phòng của Tân Lý, tôi đã ra tay rồi, mà mọi người còn nghĩ lúc đó Tân Lý vẫn sống khoẻ …”
“Tại sao? Sao cậu lại làm vậy???”
“Bởi vì tôi yêu cậu ta” Mỹ Gia đột nhiên dịu dàng ngẩng mặt lên “Tôi thật sự yêu cậu ta, nhưng cậu ta lại quá đa tình, cậu ta yêu một lượt rất nhiều người, Do Mỹ, cậu ta cũng yêu cậu, cậu có biết không?”
“Sao lại vậy?”
“Cậu ấy nói cậu ấy không muốn chỉ sở hữu một cây con, cậu ta cần chính là cả khu rừng, thực buồn cười, tôi dâng cả trái tim mình cho cậu ta để rồi nhận lại những lời này, chỉ cần cậu ta chết, tôi có thể độc chiếm cậu ta cả đời…Để Tân Lý không bao giờ rời bỏ tôi nữa…”Gương mặt Phúc Mỹ Gia bắt đầu giật giật…Cuối cùng vô lực quỳ sụp xuống đất, khóc nức nở…
Ảo thuật chưa diễn, tình yêu chưa thành, kết cục chỉ có tiếng khóc lạc giọng của cô gái…