Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 58

“Da người này có hiệu quả gây ảo giác, nó có thể tản mát ra một loại khí thể vô sắc vô vị, giống như độc dược không sai biệt lắm, phối hợp với những tượng gỗ hình người quái dị phức tạp xếp hàng hai bên kia, sẽ khiến người ta trong lúc vô tình sản sinh ảo giác.” Chú phân tích rõ ràng.

Tôi “ồ” một tiếng, hỏi: “Tôi cũng cảm thấy những tượng gỗ kia rất kỳ quái, nhưng không nhìn ra rốt cuộc kỳ quái chỗ nào...... Nhưng mà, chẳng lẽ trúng chiêu chỉ có tôi và chị Tuyền? Chú và Đao Phong vì sao không hề hấn gì.”

Chú nghe được vấn đề của tôi, cười nhạo lắc đầu, nói: “Tôi không có khả năng bị loại ảo giác này quật ngã, dù cho thân thể này tiến vào ảo giác, chỉ cần chân thân của tôi không sao, tôi vẫn như cũ có thể khống chế nó theo ý mình. Đao Phong thì càng đơn giản hơn, người Đao gia bởi vì nuôi mộ thú, quanh năm tiếp xúc cùng độc tố, có sức đề kháng nhất định, chút độc tầm thường sao có thể làm gì được họ, huống chi có con mèo kia ở đây, nó thế nào cũng không để Đao Phong tùy tiện lọt vào ảo giác.”

Chú giải thích xong, tôi không khỏi càng thêm u sầu, nghĩ thầm đây quả thực là hai kẻ cáo già, mỗi lần xảy ra chuyện bất trắc đều chỉ có tôi và chị Tuyền mất mặt, hơn nữa nhìn bộ dáng kia của chị Tuyền, đoán chừng trong lúc bị ảo giác đã chịu đả kích không nhỏ.

Nghĩ thế, tôi tiếp tục hỏi: “Loại độc chất này sẽ tổn hại đến tinh thần của con người sao?”

Chú thấy tôi liếc mắt nhìn về phía chị Tuyền, sờ cằm nói: “Theo ta suy đoán, độc kia chỉ sợ sẽ làm cho người ta trong ảo giác chứng kiến du͙© vọиɠ mình cất giấu dưới đáy lòng và chuyện mình không muốn suy nghĩ tới nhất, hoặc là thứ sợ hãi nhất, cho nên tinh thần tổn hại, hoặc nhiều hoặc ít sẽ phải có một chút.”

“Du͙© vọиɠ cất giấu dưới đáy lòng.......” Tôi khẽ lẩm bẩm những lời này, hồi tưởng lại Đao Phong mà tôi nhìn thấy, cùng lời hắn nói, chỉ cảm thấy thần kinh toàn thân thoáng cái đều hung hăng co rút đau đớn.

Tôi nhìn về phía Đao Phong vẻ mặt lạnh lùng, thấy cậu ấy giương mắt nhìn lại, con ngươi đen thâm thúy không nhiễm một hạt bụi, khiến tôi không thể không cấp tốc tiêu hủy những suy nghĩ cổ quái trong đầu, chúng tựa như bụi bặm giấy vụn, không thể xuất hiện lại trong đầu tôi nữa.

Đó là ảo giác, là hậu di chứng của ảo giác, không cần nghĩ lung tung.......Tôi đè lên mi tâm, âm thầm dặn dò mình.

Song vô luận tôi nghĩ cương quyết bao nhiêu, cũng vẫn không thể quên được sự rung động vô hình trong lòng khi ấy.

“Bây giờ vấn đề là......” Chú bỗng dưng mở lời cứu tôi ra từ trong dòng suy nghĩ miên man, liền nghe ông không nhanh không chậm nói: “Chúng ta phải làm sao rời khỏi đây, mật đạo này ngắn như vậy, không có cơ quan cửa ngầm khác, muốn từ nơi này thoát thân là không thể, hơn nữa ta phỏng chừng bộ da người kia sinh ra hiệu quả ảo giác cũng không phải mục đích chủ yếu...... Các cậu có từng nghe tới Giáng thuật chưa?”

“Giáng thuật?” Tôi trầm ngâm chốc lát, nói: “Có phải loại Giáng Đầu thuật trong truyện ma hay kể không?”

(Tiêu: ‘Giáng đầu’ là hướng người nào đó hoặc đối tượng chỉ định riêng nào đó làm pháp thuật. Quá trình thi thuật bao hàm các loại liên hệ [Tỷ như ngày sinh tháng đẻ hoặc lông tóc móng tay của người thụ thuật], bản chất của thuật Giáng Đầu tức là vận dụng sâu bọ hoặc cổ dược đặc chế làm vật dẫn, khiến người trong lúc vô tình ăn vào, đối với cơ thể người sinh ra độc tính hoặc dược tính đặc thù, do đó đạt được mục đích hại người hoặc khống chế người; Hoặc vận dụng sức mạnh của thế giới tâm linh như quỷ hồn, thông qua danh tính bát tự của kẻ bị làm phép cùng vật phẩm liên quan mà xây dựng thông tin, tiến tới ‘Mô phỏng thân thể’, cuối cùng đạt tới mục đích chế ngự hoặc sát hại kẻ bị làm phép. Bị hạ Giáng Đầu vận khí trở nên càng ngày càng kém, hơn nữa bên người tiểu nhân rất nhiều. Cảm giác sau lưng có cảm giác lắc lư, hai bên đầu lưỡi có dấu răng, cơ thể nảy lên có cảm giác trùng bò và đau đớn không tầm thường, ra mồ hôi trộm, toàn thân mệt mỏi, hiện tượng kể trên này chính là phản phệ.)

“Không kém là bao đâu.” Chú gật đầu, tiếp tục nói: “Loại Giáng Thuật này, chính là lợi dụng một loại đạo cụ như độc cổ phù chú, để đạt được mục đích khống chế cơ thể và tinh thần con người, là một loại tà thuật cực kỳ lợi hại, loại tà thuật này bắt nguồn sớm nhất từ Đạo gia Vân Nam Trung Quốc, cũng chính là vùng đất ngay dưới chân chúng ta....... Cho nên, vừa nãy nếu như Đao Phong không kịp thời chạy tới, da người kia một khi dán lên người cậu, cậu coi như không về được nữa rồi.”

“Dán trên người tôi?” Tôi giật nảy mình, tưởng tượng loại cảnh tượng này, da đầu một trận tê dại: “Vậy làm sao bây giờ, súng của chị Tuyền bắn lên đó như bắn vào trong bông vải vậy, huống chi ở đây tối như vậy, hơi không chú ý thứ kia sẽ bay ra sau lưng, chúng ta càng nhiêu người mục tiêu của chúng càng lớn, đây chẳng phải dán một cái liền chuẩn xác sao?”

“Đừng nói vội.” Chú giơ tay lên ngăn cản tôi, cau mày nói: “Ta suy nghĩ lại chút.”

Chú vừa dứt lời, chúng tôi lập tức yên tĩnh lại, tôi từ trong ba lô lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho chị Tuyền vẻ mặt hoảng hốt ngồi dưới đất.

“Cám ơn.” Chị Tuyền lấy bình nước, ngửa đầu uống một hớp lớn, sau đó liền nhìn chằm chằm thứ gì đó trong tay ngẩn người.

“Không sao chứ, đừng suy nghĩ nữa, đó chẳng qua là ảo giác mà thôi.” Tôi biết cách tôi an ủi người ta rất tồi, nhưng chuyện cho tới giờ tôi cũng không biết nói gì khác để trấn an.

“Không sao.” Chị Tuyền thoáng sửng sốt, lập tức nhếch môi, hứng thú nhìn tôi: “Thế nào, đau lòng à?”

”...... ” Đồ miệng thối, tôi hận không thể cho mình một cái tát, song nhìn chị ấy như vậy, tựa hồ đã khôi phục, vì thế đành phải lúng túng nói: “Chị không sao là tốt rồi.”

Đao Phong lúc tôi an ủi chị Tuyền vẫn một mực im lặng tựa bên tường, cậu ấy cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, con mèo đen kia bước đi ưu nhã, khi đến bên chân cậu ấy dừng một chút, thỉnh thoảng co người lên cọ hai cái.

Tôi nhìn mà thầm vui, lòng nói con mèo này thật đúng là dính Đao Phong, vừa làm nũng vừa lăn qua lăn lại, đầu năm nay ngay cả mèo cũng giả vờ đáng yêu?

Đao Phong nhận thấy được tầm mắt của tôi, nhưng cũng không nhìn lại như bình thường, mà xoay đầu sang một bên, chốc lát, thanh âm trầm thấp từ miệng cậu ấy chậm rãi phun ra: “Có người tới.”

“Ai.” Tôi nghi ngờ lắng tai nghe, quả nhiên nghe được bên ngoài mộ thất truyền đến một tràn thanh âm sột soạt như bò sát, không khỏi chán ghét nói: “Cậu khẳng định đây là thanh âm của người?”

Đao Phong lắc đầu: “Cẩn thận lắng nghe.”

Tôi thấy Đao Phong nói quả quyết như thế, đành phải kiềm chế chút tâm tình xao động xuống, nín thở tập trung chăm chú lắng nghe động tĩnh trong mộ thất.

Cũng không lâu sau, tôi liền phát hiện những thanh âm bò sát kia giống của loài rắn phát ra vô cùng, mà trong những tiếng bò sát này, lại xen lẫn một loại tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng, tiếng bước chân kia phối hợp với tốc độ và tần số bò, đi không nhanh không chậm, tôi cơ hồ có thể tưởng tượng ra người này dùng thái độ kiên định ra sao để bước ra nhịp chân kia, hắn đối với âm thanh nắm vững quá mức thuần thục, thế nên tự tin tới cực điểm, mỗi một bước đều không có dấu vết do dự.

Điều này không khỏi làm tôi nghĩ đến kẻ đẩy tôi xuống khe núi, sau đó nhân cơ hội đánh lén chú và chị Tuyền kia.

Chú hiển nhiên cũng nghe được loại thanh âm này, ông giơ ngón tay cái với Đao Phong, thấp giọng than thở: “Cũng chỉ có người của Đao gia các cậu mới có thể nghe được.”

Vẻ mặt Đao Phong lạnh lùng không có chút biến hóa nào, nhàn nhạt trả lời: “Tôi cũng là sau khi rơi xuống khe núi mới bắt đầu chú ý.”

Tôi nhìn cậu ấy, biết cậu ấy là chỉ chuyện từ sau khi ở dưới khe núi bò lên tôi nói cho cậu ấy biết có người đẩy tôi, nói cách khác, Đao Phong từ khi đó bắt đầu đặc biệt lưu tâm chú ý động tĩnh chung quanh, thảo nào lần này cậu ấy có thể dễ dàng bắt được tiếng bước chân của người kia.

“Đã có biến động, chúng ta đừng ngại qua đó xem trước tên kia chuẩn bị ứng phó với bộ da người thế nào.” Chú nói một tay kéo chị Tuyền ngồi trên đất dậy, giả vờ nghiêm túc nói: “Lúc cần thiết Kỷ nữ sĩ có thể trực tiếp nổ súng giải quyết hắn, để ngừa hậu họa.”

Chị Tuyền kinh ngạc mở to mắt nhìn chú, lập tức vô cùng không nể mặt đánh rớt tay chú, hừ nói: “Việc này còn cần chú nói sao.”

Chú không nói gì nữa, kéo khóe miệng cười cười, sau đó dẫn đầu hướng mộ thất đi đến.

Chúng tôi dựa vào vách tường che lấp, trốn trong góc phòng quan sát thằng cha thích đánh lén kia, phát hiện hắn đã bị mấy bộ da người vây chính giữa, chẳng qua ánh sáng quá mờ nhìn không rõ lắm, đèn pin trong tay hắn vẫn một mực đưa lưng về chúng tôi, mà chúng tôi lại không dám tùy tiện mở đèn pin, chỉ sợ đả thảo kinh xà.

Dưới ánh đèn pin yếu ớt, mấy chục sợi dây đen hư ảo, vờn quanh bên chân người đó, giống như tường thành vậy, phòng ngự chặt chẽ. Da người hơi đến gần, lập tức sẽ có mấy bóng đen nhảy lên, hung hăng nhào tới cắn lên da người, xé rơi chúng ra.

Người nọ thì nhàn nhã dùng đèn pin chiếu những tượng gỗ gần đó, tựa hồ không hề lo lắng những bộ da người sẽ tạo thành thương tổn gì với mình.

Xem đến đây, bốn chúng tôi ăn ý liếc nhìn nhau, đều đã nhìn ra đây là một người đàn ông vóc dáng khá gầy gò, mà những thứ lượn lờ bên chân hắn, không thể nghi ngờ chính là rắn.

Da người từng bộ từng bộ tàn tạ rơi rụng, đến sau cùng dường như toàn quân đã bị diệt, những con rắn từng cắn da người kia mặc dù đang ở trên mặt đất vặn vẹo lăn lộn cắn xé nhau, lại không hề mang đến phiền toái gì cho người đàn ông.

Chỉ có thể nói, người đàn ông này vừa rồi đã cùng da người đánh một trận, dựa vào chiến thuật biển rắn thu được thắng lợi hoàn mỹ.

Nguyên bản cản trở đường đi của chúng tôi, trong thời gian ngắn ngủi đã bị một người đàn ông xa lạ tiêu diệt gần hết, khiến chúng “đám bốn người” chúng tôi đây tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thất bại.

Người đàn ông tựa hồ đã sớm nghe được tiếng động của chúng tôi, đợi giải quyết xong những bộ da người kia, lập tức giơ cánh tay lên, chỉ ngón tay về hướng chúng tôi.

Những con rắn kia nhận được mệnh lệnh, cấp tốc điều chỉnh cơ thể, lập tức hướng vị trí của chúng tôi nhào tới.

Tôi nhìn bầy rắn như nước thủy triều cuộn trào mãnh liệt dưới ánh sáng đèn pin, phía sau lưng một trận mồ hôi lạnh, vội vã triệu hoán Tiểu Hải ngăn phía trước.

Chị Tuyền so với tôi nhanh hơn, cùng lúc khi người đàn ông giơ tay cũng nâng súng tự động, đạn hăng hăng xé toạc không khí, bay thẳng đến mặt người đàn ông kia.

Người đàn ông cũng chẳng ngồi không, nhận thấy được động cơ của chị Tuyền, lập tức nhào lộn sang bên phải, tiếp theo liều mạng chạy đến phía sau tượng gỗ, rúc vào khu vực chúng tôi không thấy được.

Chỉ cần hắn trễ một phần mười giây thôi, đạn kia sẽ xuyên thấu sọ đầu của hắn. Điều này khiến tôi không thể không suy đoán, hắn có phải dựa vào thính giác nhạy bén dị thường mới tránh thoát một kiếp này hay không.

Không có người đàn ông làm mục tiêu, chị Tuyền buộc lòng phải hạ thấp họng súng, đem những con độc xà ngông cuồng nhào đến từng con một xóa sạch.

Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, số lượng đạn của chị Tuyền có hạn, không thể nào lãng phí toàn bộ ở đây.

Chú rõ ràng tính nghiêm trọng của vấn đề, nhanh chóng ra hiệu với Đao Phong, Đao Phong hiểu ý, cánh tay giương lên liền ném hắc miêu ra ngoài, mình thì dựa vào thân thủ nhạy bén theo sát phía sau.

Cử động ném bất ngờ mà xuất sắc như thế rất nhanh khiến cho người đàn ông nảy sinh cảm giác nguy cơ, hắn vội vàng triệu hồi bầy rắn, ngược lại đánh về phía Đao Phong đến gần hắn.

Tôi cười thầm gã này sở trường ứng phó đám vật chết, chống lại “đám bốn người” linh hoạt biến đổi sẽ đi đời nhà ma, thật không biết đây là ưu điểm hay khuyết điểm của hắn.

Ngẫm lại, tôi liền sai Tiểu Hải ngăn cản đám rắn kia, sau đó đi nhanh chạy tới bên cạnh Đao Phong, dự định một trái một phải bọc đánh thằng này.

Ai ngờ ngay khi tôi đang hăng hái muốn trực tiếp xông tới, Đao Phong lại kéo tôi lại, sức lực cơ hồ bóp gãy xương tay tôi.

“Chờ một chút.” Cậu ấy thở gấp vài cái, tròng mắt đen nhìn chằm chằm một chỗ phía trước, vẻ kinh ngạc từ trong mắt cậu ấy lóe lên.

“Cẩn thận.” Đao Phong chỉ vào thứ khiến cậu ấy kinh ngạc, nói khẽ với tôi.

Tôi khó hiểu định thần nhìn lại, liền phát hiện trên con đường chúng tôi tiến tới, có mấy sợi thép nhỏ xíu mắt thường khó phân biệt được đang treo giữa không trung, quang ảnh rối loạn dưới ánh xạ hơi lóe hàn quang....