Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 14

“Mẹ kiếp!” Tôi sợ hãi kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện nhanh chóng trở mình, sau đó nhấc chân dùng sức đạp về phía khuôn mặt kia.

Phía sau Đao Phong chiếu đèn pin qua, một thân ảnh màu đen xinh xắn theo ngọn đèn nhào mạnh tới trước mặt tôi, lúc này tôi mới nhìn rõ, khuôn mặt kia chính là quỷ tiêu trước đó núp sau lưng tượng Phật chờ thời đánh lén.

Chỉ là chẳng biết tại sao, vốn vẫn đi theo phía sau tôi ông chú và Kỷ Tuyền lại khi không biến mất, rồi lại lòi ra thứ này, điều này càng khiến tôi vô cùng lo lắng cho sự an nguy của hai người họ.

“Đừng ngẩn người nữa.” Đao Phong vỗ vỗ vai tôi, chỉ vào hướng vừa đến nói: “Nơi này có vấn đề, mau trở về.”

Tôi thoáng sửng sốt, nhìn quỷ tiêu nọ bị hắc miêu cào rơi mấy lớp da, không dám chiến đấu nữa, liều mạng trốn vào trong bóng tối, trong lòng không khỏi đại thán quái miêu này lợi hại, song nếu không phải tôi che khuất, Đao Phong sợ rằng sẽ càng trực tiếp lấy tay bóp nát quỷ tiêu.

“Bây giờ quay lại có thể tìm được ông chú họ sao?” Tôi gian nan xê dịch thân thể, không quan tâm trên người cọ quẹt vô số bùn đất, nhanh tay nhanh chân đi theo hắc miêu bò về phía trước.

Nói thật, nếu để tôi tự dẫn đầu còn thật sự có chút lo lắng, không biết quỷ tiêu nọ có thể lại đột ngột xuất hiện hay không, hôm nay có hắc miêu ở trước dò đường, hết thảy đều trở nên đơn giản cực kỳ.

“Không biết, dưới này có cơ quan, muốn quay về không dễ dàng thế.” Thanh âm của Đao Phong từ phía sau truyền đến, nghe vào so với bình thường càng thêm trầm thấp.

“Còn chưa vào mộ làm thế nào có cơ quan rồi, chẳng lẽ tòa tháp này có vấn đề?” Hắc miêu hình thể nhanh nhẹn, trong loại hang hốc này hành động vẫn tự nhiên như trước, nó thỉnh thoảng ngược xuôi thoăn thoắt, có mấy lần thậm chí sau khi biến mất lại lộn ngược trở về.

“Không phải tháp, trước đó bò xa như vậy đã sớm ra khỏi phạm vi của tòa bạch tháp rồi, chúng ta hiện giờ đang ở dưới cổ mộ, nhóm người trước đã đào đạo động tới đáy mộ, muốn tách khỏi cơ quan ở đỉnh mộ, lại không ngờ rằng nơi này có đoạn long thạch.” Đao Phong vừa giải thích cho tôi, vừa lấy đèn pin từ bên hông gỡ xuống đưa cho tôi.

“Một cái mộ mà thôi, làm chi mà phức tạp thế.” Tôi ngừng một chút, tiện tay cầm đèn pin cắm trên đai lưng, vuốt chất cảm đặc thù của đèn pin hỏi: “Đây là...... mắt sói?”

Đao Phong không nói gì, dùng sự trầm mặc khẳng định suy nghĩ của tôi.

Có đèn pin mắt sói, nơi phía trước cách vài thước đều có thể thấy rõ, tôi tăng tốc, không bao lâu liền chứng kiến phía trước xuất hiện một mặt thạch bích, màu sắc của thạch bích nọ rất sạm, nhìn qua niên đại đã xưa, bùn đất chung quanh lại như vừa lật ra, so với màu đất phụ cận hơi sẫm hơn.

Tôi dừng một chút, thấy hắc miêu không hề cố kỵ khẽ bước đến bên thạch bích, cũng không do dự nữa, vài cái bò qua đó sờ sờ, quay đầu nói với Đao Phong: “Thứ này hình như mới có, hơi ẩm ướt, phía trên còn có dính đất.”

Đao Phong nhìn tôi một chút, khoát tay nói: “Đổi vị trí, tôi thử xem có thể đẩy ra không.”

Nói xong nghiêng người về phía trước, tôi trái y phải, hai người giữa hang động nhỏ hẹp này chậm rãi xê dịch thân thể đổi vị trí cho nhau, cánh tay trái tôi chống đất lui về sau, y thì duỗi tay phải về trước bám vách từng, thân thể dùng sức nhẹ nhàng trượt về phía trước.

Trong lúc đổi thân thể tôi và Đao Phong không thể tránh khỏi ma sát vào nhau, tôi mặc dù tận lực ngửa đầu tránh né, nhưng nhịn không được đỏ bừng mặt, chóp mũi khi cọ qua cổ áo mở rộng của Đao Phong, chung quy cảm thấy có chút gì đó mập mờ.

Mà Đao Phong hiển nhiên không nghĩ nhiều như tôi đây, y tiến đến trước thạch bích, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát xong, nói: “Mặt sau này có động tĩnh, có lẽ là Ngô Mưu và Kỷ Tuyền.”

“Có lẽ? Có thể nào trừ hai nhóm chúng ta còn có người khác không.” Tôi nhíu mày, chẳng biết sao lại nghĩ đến quỷ tiêu vẫn dây dưa với chúng tôi kia, động tác nó nhanh nhạy, quỷ linh tinh quái, hai lần xung đột đều là đánh không lại bỏ chạy, làm cho người ta không nghĩ ra được mục đích của nó.

Đao Phong cũng không để ý đến tôi, y dùng sức đẩy thạch bích một chút, phát hiện thạch bích không nhúc nhích tí nào, liền đưa tay gõ nhẹ lên đường nối giữa thạch bích và bùn đất, quái miêu màu đen nọ hiểu ý, lập tức dùng chân trước đào đất, chỉ chốc lát sau cả người liền biến mất dưới thạch bích.

“Mẹ kiếp, đây là mèo hay chuột hả, còn có thể đào hố như vậy sao?” Tôi ngạc nhiên nhìn lỗ nhỏ quái miêu đào ra, nghĩ thầm con mèo này tốc độc đào động cư nhiên so với con tê tê còn nhanh hơn.

Đao Phong liếc mắt nhìn tôi, thấp giọng nói: “Không phải mèo.”

Không phải mèo cũng không phải tê tê, chung quy không phải mèo và tê tê thì là động vật biến dị nhỉ. Trong lòng tôi khó hiểu, nhưng cũng không nói nhiều nữa, nín thở ngưng thần yên lặng chờ đợi con mèo nhỏ kia trở về.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, huyệt động vốn vô cùng tanh tưởi đột nhiên tràn đầy một cỗ mùi máu tươi, tôi nhíu mày, lấy đèn pin chiếu khắp nơi, thình lình phát hiện bùn đất dưới thạch bích từ từ bị một màu đỏ đen sẫm nhuộm dần, tình cảnh đó thật giống như là đối diện có người bị thương không ngừng chảy máu, không ngừng phun ra máu tươi sềnh sệch từ bên kia thấm qua vậy.

Đao Phong hiển nhiên cũng nhìn thấy, vẻ mặt y thoáng cái trở nên nghiêm túc hẳn lên, xoay người nôn nóng nói: “Mau, trở về.”

“Đi cái gì, mèo của cậu còn chưa trở về mà!”

“Không cần lo cho nó.”

“Vạn nhất đối diện là hai người ông chú thì sao?”

“Không phải họ.”

Thấy y nói chắc chắn như vậy, vẻ mặt lại vội vàng thế, tựa hồ mặt sau thạch bích kia thật sự có thứ gì đó dị thường khủng bố. Tôi nhất thời không nói nên lời phản bác, chỉ có thể vụng về xoay người, dùng cả tay lẫn chân rất nhanh bò về.

Tình huống như vậy cực kỳ khó xử, ngẫm lại chúng tôi đã lần mò trong huyệt động này lăn lộn gần hai giờ, đã không tìm được cửa vào cổ mộ, còn lạc mất người, hiện giờ lại gặp phải nguy hiểm chưa lường được, quả thực mất mặt trở về nhà, nếu không phải Đao Phong ngăn cản, tôi thật muốn ngồi ở đó chờ thứ sau thạch bích sang đây, đá chọi đá còn tốt hơn nghẹn khuất đào tẩu thế này.

“Đừng nghĩ nhiều, bò nhanh chút, có Ngô Mưu ở đó, họ hẳn đã tìm được cửa vào rồi.” Nhìn ra sự chần chừ và khó chịu của tôi, Đao Phong chỉ phía trước, nói: “Chú ý nhìn bên cạnh xem, có lẽ có ký hiệu Ngô Mưu lưu lại.”

Nghe vậy tôi nhịn không được kỳ quái: “Tại sao cậu có thể xác định họ đã tìm được cửa vào, vạn nhất họ bị thứ kia gϊếŧ chết rồi, hoặc giống chúng ta đang bò quanh quẩn đâu đó thì sao?”

“Không đâu.” Đao Phong lắc đầu: “Nếu như là anh và Kỷ Tuyền có khả năng sẽ chết, nhưng Ngô Mưu không đơn giản như vậy, chúng ta vừa rồi vòng quanh chỗ này thật lâu, không nghe được thanh âm gì cũng không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào, duy chỉ có động tĩnh của đoạn long thạch phía sau cũng chắc chắn không phải con người, vậy chỉ còn lại một khả năng, Ngô Mưu đã cùng Kỷ Tuyền tiến vào cổ mộ.”

“Sao cậu tin tưởng ông chú quá vậy.” Nghe xong giải thích của Đao Phong, tôi nhịn không được nhíu mày, hơn nữa câu ‘Nếu như là anh và Kỷ Tuyền có khả năng sẽ chết’ kia, khiến lòng tôi càng thêm cáu kỉnh, đồng dạng đều là đàn ông, lão tử so với ông chú kia kém nhiều đến mức đó sao.

Tôi biết tôi trẻ tuổi nóng nảy, không giỏi giang trầm ổn khôn khéo quyết đoán như Ngô Mưu, nhưng sự phân biệt đối xử rõ ràng của Đao Phong khiến tôi cực kỳ mất mác, loại cảm giác này thật giống như bị phụ nữ ruồng bỏ vậy, đây quả thực là vũ nhục sự tôn nghiêm của đàn ông, cũng là không tin tưởng tôi.

Một ngày nào đó phải cho Đao Phong mở mang một chút thủ đoạn của tôi.

Khẽ cắn môi, tôi nghẹn một cỗ hung hăng liều mạng bò về phía trước, nghĩ thầm cho dù chết cũng không thể bị người khác, hơn nữa còn là loại đàn ông thân thủ cường hãn như Đao Phong xem thường, chờ tôi học được thuật túng quỷ, tuyệt đối phải gọi mấy con ra hù chết y.

Trong huyệt động uốn lượn gập ghềnh, tôi và Đao Phong lại bò thật lâu, đυ.ng tới năm sáu thạch bích hình dạng giống nhau, tôi vốn muốn dứt khoát dùng xẻng công binh trên người đào thẳng lên cổ mộ phía trên, nhưng Đao Phong nói nếu dưới này có đoạn long thạch, chứng tỏ chủ mộ đã cân nhắc đề phòng đáy mộ, đào thẳng lên nhất định là tử lộ, lùi một bước cho dù không có cơ quan khác, hai người chúng ta không mang thuốc nổ, chỉ dựa vao xẻng công binh căn bản không có khả năng đào được gạch đá của cổ mộ, kế hiện giờ chỉ có thể tìm được đường vào của nhóm người kia đào, nghĩ biện pháp tiến vào mộ thất trước rồi hãy nói.

Tôi không hiểu kết cấu của cổ mộ, chỉ có thể nghe theo Đao Phong chỉ huy, khi chúng tôi quẹo vào góc ngoặc thứ sáu, mới ở một ngã rẽ phát hiện mấy chữ to khắc trên vách động: “Thập long cửu hư, phía trước quẹo phải.”

Chữ này khắc cực sâu, tựa như bị người ta dùng vật nhọn cắm vào vẽ ra, tôi mặc dù không rõ nửa câu đầu, cũng biết nếu đυ.ng ngã rẽ nữa phải quẹo phải.

Song nhìn bộ dáng của Đao Phong, hẳn đã hiểu được ý của những lời này.

“Đây là Ngô Mưu để lại? Thập long cửu hư là chỉ cái gì.” Tôi chỉ vào mấy chữ kia hỏi.

“Cửu Long cục, đạo động này chỉ có một cái là thật, cũng chính là của nhóm người trên lưu lại, còn lại toàn bộ là cơ quan chống trộm của chủ mộ chế tạo, cũng không phải kẻ trộm mộ chân chính tạo nên.” Đao Phong nhìn tôi, con ngươi đen nhánh lóe lóe: “Đoạn long thạch thấm máu trước đó mặt sau chính là một trong các cơ quan, do đó tôi mới bảo anh nhanh lên một chút.”

Gật đầu, tôi rốt cuộc đã có chút hiểu được tâm tình Đao Phong lúc đó, cũng dần hiểu được, nơi an táng người chết như loại cổ mộ này, cũng không phải mộ thất với vài cái quan tài đơn giản như tôi nghĩ, cơ quan ám đoạn ở đây sợ rằng chỉ có loại già đời quanh năm ngâm dấm trong đó như Đao Phong và Ngô Mưu mới có khả năng hiểu thấu.

Theo ký hiệu ông chú lưu lại, tôi và Đao Phong rất nhanh liền tìm được chân long trong thập long kia, nếu cẩn thận quan sát, quả thực có thể nhìn ra phương thức đào móc của đám trộm mộ trước cùng cổ nhân bất đồng, nói vậy Ngô Mưu chính là dựa vào đạo động mới cũ này lần lượt nhận ra thật giả.

Cuối đạo động là một không gian khá lớn, địa phương cách đỉnh đầu khoảng hai ba thước là một lỗ thủng bị nổ tung, bên cạnh rơi vãi đầy gạch đá vụn, nhóm đạo mộ trước chính là từ đây làm thông mộ thất, tiến vào cổ mộ.

Ngửa đầu nhìn lỗ thủng phía trên kia, tôi hỏi: “Cao như vậy cậu có thể lên không?”

“Có thể, nhưng mà anh phải hỗ trợ.” Đao Phong ước lượng độ cao một chút, gật đầu nói.

“Được.” Tôi đại khái có thể nghĩ ra y muốn tôi hỗ trợ thế nào, vì vậy cong chân trái lên, hai tay nâng trên đầu gối, nói: “Lên.”

Thấy tôi đã chuẩn bị tốt, Đao Phong lúc này không hề trì hoãn nữa, nhấc chân dùng sức đáp một cái lên tay tôi, nhẹ nhàng thả người liền bắt được mép lỗ thủng, động tác vừa gọn gàng vừa nhanh chóng.

Tôi cảm thấy sức nặng trên tay giảm bớt, liền ngẩng đầu hướng phía trên nhìn lại, ai ngờ vừa nhìn lại lập tức khiến tôi tuôn một thân mồ hôi lạnh, chỉ thấy bên tay Đao Phong vịn ở mép lỗ thủng, lại có một bó tóc đen thật dài lặng lẽ từ bên trong chảy xuống, mà Đao Phong, thì phảng phất như hoàn toàn không nhìn thấy vậy.