Chương 5
Sương mù tràn ngập, đêm đen, sao thưa. Đại khái là đã nửa đêm, mọi người thấy nghỉ ngơi cũng gần đủ, bắt đầu bắt tay vào khai quật cửa mộ.Lúc này, Trương Cao cùng Bàn Tử phát huy công dụng. Hai cái xẻng trong tay hai người bay lên bay xuống, chỉ chốc lát sau liền đào được sâu chừng hai thước. Nhưng kì quái chính là càng đào sâu xuống dưới thì cấu tạo và tính chất của đất càng cứng rắn. Bụi sắt tràn ra bụi mù. Lõi đất vàng cùng một ít đất bên cạnh rõ ràng tính chất bất đồng, chúng có cả vàng cả đen, còn kèm theo một chút đá vụn. Chu Đống xem qua, không khỏi kinh hãi, bình tiêm trong các rãnh của nhãn huyệt (chính là cửa mộ) nếu xới lên thấy là hỗn hợp đất, cứ thế đào xuống sẽ bốc khỏi rồi cháy, là vô cùng hung hiểm đối với một cửa mộ.
“Đinh!” Đột nhiên một thanh âm vang lên, xẻng sắt như là đã va phải cái gì.
“Mẹ kiếp! Đào đến cái gì vậy?” Vương Bàn Tử nói xong liền gạt gạt mặt đất, phát hiện ở phía dưới là một cái nắp bằng đồng, mặt trên có điêu khắc một vài thứ. Trương Cao cũng đi qua hõ trợ gạt bỏ lớp bụi phía trên, nguyên cả cái nắp dần dần hiện ra. Trên nắp có ba cái vòng đồng hình thú, xếp thành hình chân vạc.
“Ngay tại cửa mộ.” Chu Đống hít sâu một hơi.
Phan Tử nắm chặt vòng đồng dùng sức nhấc lên, độ dày cái giếng tầm năm xăng-ti-met. Hắn thật cẩn thận nhấc cái nắp giếng, kéo nó ra bên ngoài.
Gió lạnh thổi từ sâu bên trong động, phía dưới miệng giếng là thềm đá.
Vương Bàn Tử đi trước, bước dọc xuống theo thềm đá, Phan Tử cầm súng chặn hậu.
Trên thềm đá trải dài rêu phong, có chút bóng loáng. Mọi người cẩn thận vin vào vách tường, chậm rãi đi xuống. Đi đại khái tầm tám mươi bậc, rốt cuộc cũng tới đáy.
Đập vào mắt là một thạch thất có hình vòm, dài tầm ba trượng, phía trước thềm đá rải rác mấy khối gạch đỏ vỡ và vài thứ linh tinh, bốn phía có mấy cái đèn chong (1) (còn gọi là đèn Xương Bình).
Vương Bàn Tử bước lên vài bước thăm dò, thấy không có gì nguy hiểm thì châm mấy ngọn đèn chong kia lên, sau đó vẫy vẫy phía sau, gọi: “Cái này con mẹ nó kì quá, chẳng lẽ để chúng ta vào được dễ dàng như vậy?” Dựa theo kinh nghiệm trước đây của Bàn Tử, mấy mộ thất như vậy khắng định là phải có cơ quan hay gì đó, nhưng đến tận bây giờ còn yên lặng như vậy, khiến kẻ khác khó hiểu.
“Miệng chó không mọc nổi ngà voi! Anh con mẹ nó muốn xảy ra chuyện gì a?!” Phan Tử chửi Bàn Tử một câu, cũng thả lỏng thần kinh mới vừa rồi còn rất căng thẳng, đánh giá trái phải gian thạch thất này một lượt.
“A!!” Bỗng một tiếng thét chói tai truyền đến từ chỗ của Hoắc Lực Á. Thần kinh mới được thả lỏng của mọi người ngay lập tức lại bị kích động mạnh, tất cả súng trong tay đều chĩa về hướng đó.
Chỉ thấy từ trong các khe trên tường tràn ra không ít những cây mây dài màu tím đen, mấy cây mây đó ngay lập tức túm ngã Hoắc Lực Á xuống đất, kéo vào bên trong.
Phan Tử nhanh tay lẹ mắt, nổ súng cắt đứt vài sợi dây. Nhưng lại càng có nhiều dây mây dài chui ra từ khe hở, giương nanh múa vuốt đánh úp lại.
“Bàn gia anh nói là chỉ có đúng đúng không? Tôi biết thừa không đơn giản như vậy!!” Bàn Tử một bên nổ súng một bên thối lui đến cầu thang bên kia, nói cũng kì quái, thối lui đến phía sau mấy khối gạch kia, mấy cây mây giống như mất đi phương hướng công kích người.
Trương Cao phát hiện tình huống này, hướng về phía mọi người hô: “Đều đi đến phía sau mấy khối gạch đi…”
Mọi người thở hổn hển đứng phía sau mấy khối gạch, cây mấy không tìm thấy mục tiêu công kích, cũng dần dần an tĩnh lại.
“Đây là cái thứ quỷ gì vậy?”
“Cái này gọi là… Khô mộc cổ.” Chu Đống dù sao cũng lớn tuổi, thở gấp mấy hơi mới nói được tiếp: “Loại dây này cũng gọi là ‘quỷ nô đằng’, là thực vật chuyên môn hấp thụ tinh khí của người sống cùng tử khí của tử thi. Tính mạng Hoắc Tiểu ca tạm thời không nguy hiểm, nhưng nếu để lâu, chỉ sợ… chúng ta phải tìm biện pháp đi qua.”
“Đi qua? Bây giờ sao qua?” Vương Bàn Tử nói xong đem chân bước thử qua mấy khối gạch kia, chỉ thấy mấy cây mây quỷ lại có vẻ muốn xoắn tới, dọa hắn vội vàng thu chân về.
Chu Đống nói: “Thực vật dù sao cũng chỉ là thực vât, phải kích hoạt cái gì mới khiến đám khô mộc cổ này có cơ hội, ngẫm lại cẩn thận, chúng ta đã làm cái gì khiến chúng phải động?”
“Tiên sư… chẳng nhẽ là mấy cái đèn chong kia?” Mắt Phan Tử đột nhiên sáng lên, trừ bỏ cây đèn chong được Bàn Tử châm lên kia, mặt khác cái gì cũng chưa làm.
Trương Cao cũng gật gật đầu nói: “Ừ! Đúng vậy, không bằng chúng ta thử thổi tắt cái đèn kia coi. Nhưng… cách xa như vậy, làm thế nào đi qua thổi tắt được bây giờ?”
“Cái này đơn giản!” Phan Tử nói xong rồi giơ khẩu súng trong tay, nói với Bàn Tử: “Bảo anh mẹ nó đừng có lộn xộn anh không nghe, thế nào cũng phải gây ra chuyện.” Nói xong ‘đoàng’ một tiếng nổ súng, thạch thất lập tức tối sầm một nửa.
Phan Tử giương mắt nhìn: Không phải chứ? Mình giờ sao tài vậy, một phát súng thổi tắt được hai ngọn đèn!
Phan Tử đang nghĩ, khóe mắt nhìn qua thấy Bàn Tử đã ghìm súng ngắm bắn phía trước, trong lòng thoải mái: Té ra Bàn Tử cũng nổ súng.
“Chuyện của Bàn gia anh ít con mẹ nó quan tâm! Nói lại, Bàn gia người cũng không phải ngồi không!” Vương Bàn Tử nói xong, lại ‘đoàng đoàng’ hai phát, thạch thất hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Bàn Tử lại thử bước ra, mấy cây mây quỷ kia quả nhiên yên lặng không nhúc nhích. Mọi người vội vàng tìm đến cho Hoắc Lực Á bị tha đi, phía sau bên phải của một cái đèn chong. có một cái cửa đá nhỏ, Hoắc Lực Á bị kéo đến chỗ đó.
Mọi người lục tục đi vào bên trong cửa đá, chỗ mà đèn pin chiếu được đến, toàn bộ đều là mặt nham thạch ướt sũng.
Chu Đống thấp giọng nói: “Nước là vật âm, trong mộ có nước, đại hung!”
Mọi người nghe xong lời này, cẩn thận hơn vài phần. Đi được mấy trăm thước, phía trước vẫn là một mảnh tối đen, ánh sáng đèn pin căn bản không chiếu tới. Bọn họ sờ soạng tiến bước trong con đường ẩm ướt. Tuy rằng đi từng bước tính từng bước, nhưng cũng đã đi đến một tiếng đồng hồ, vẫn không thấy được bóng dáng Hoắc Lực Á, hắn cứ như là đã biến mất.
Trong lúc mọi người càng chạy càng cảm thấy bất an, phía trước xuất hiện một vùng nước.
Bàn Tử cầm đèn pin chiếu chiếu phía trước, nhìn không tới đáy, tức giận nói: “Chó má! Cái này con mẹ nó đi qua thế nào?” Bên trong tối đen, đèn pin chiếu trên mặt nước chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen tuyền hỗn độn, hoàn toàn không thấy rõ tình trạng dưới nước.
Phan Tử đem chân nhúng vào trong nước, thử thò sâu xuống; chỗ nước nông nhất ước chừng còn chưa cao qua giầy, càng đi vào trong càng thấy sâu. Như vậy xem ra, đáy nước này đại khái là một cái sườn dốc.
“Đi từng bước tính từng bước đi!” Chu Đống nói xong thì sửa sang lại ba lô một lần nữa, bước vào trong nước, mọi người cũng theo vào.
Lúc đi đến nơi nước đen dâng đến tầm ngực, phía trước xuất hiện một cái tường đá, không có đường! Mọi người hai mặt nhìn nhau, anh xem tôi tôi xem anh, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Lúc này, Trương Cao nhắm mặt lại khiến mọi người im lặng, tiếp theo hắn cảm nhận dòng nước một chút, sau đó hít sâu một hơi vùi đầu vào trong nước.
Ước chừng khoảng hai phút, Trương Cao chui ra từ trong nước, chỉ xuống phía dưới nói: “Phía dưới tường đá có một cái cửa động, có thể chui qua.”
Mọi người vừa nghe vậy thì tất cả đều chui vào trong nước, một cái cửa động xuất hiện trước mặt. Bọn họ ra hiệu trong nước cho nhau, chậm rãi chui qua.
Cái cửa động không quá lớn, Vương Bàn Tử mới qua có một nửa đã bị kẹt lại, Phan Tử ở phía sau đạp hắn vài cái mới tống hắn qua được.
“Tôi chửi vào đại gia nhà anh nhá!” Bàn Tử vừa thò mặt ra khỏi nước thì bắt đầu chửi ầm lên, nhưng mới mắng một nửa thì lại chuyển: “Hả? Phía trước có ánh lửa?”
Mấy người đằng sau lục tục chui ra khỏi mặt nước, nghi hoặc đi đến nơi có ánh sáng, sườn dốc dưới nước chậm rãi hướng lên cao, mực nước càng ngày càng thấp, cách ánh lửa cũng càng ngày càng gần, Phan Tử không khỏi lại nâng súng lên.
Vương Bàn Tử đi đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên đống lửa có mấy bóng người, mà một trong số đó rõ ràng là Trương Khởi Linh.
Vương Bàn Tử kích động chạy đến: “Ai! Tiểu ca anh như thế nào…” Hắn còn chưa nói xong, lại nhìn thấy được người đang tựa vào trong ***g ngực Trương Khởi Linh, kinh ngạc dụi dụi mắt.
Phan Tử theo kịp từ phía sau thấy được người nọ cũng kinh ngạc cười toe tóe, lắp bắp hỏi: “Tiểu… tiểu tam gia?”
“Ai nha!” Lúc Trương Cao rời khỏi mặt nước, không biết bị cái gì vướng vào chân, lảo đảo té ngã trên mặt đất.
“Suỵt…” Trương Khởi Linh vội vàng ra dấu im lặng. Vương Bàn Tử đi đến bên cạnh Trương Khởi Linh, bỗng nhiên nhìn đến người còn nằm bên cạnh đống lửa, nhoài người qua nhìn kỹ! Đây chẳng phải là Hoắc Lực Á bị mất tích kia hay sao?
Chỉ thấy hai mắt Hoắc Lực Á nhắm nghiền, trên người ướt sũng, nằm im không nhúc nhích ở chỗ kia. “Cư nhiên là bị kéo tới tận đây.” Bàn Tử nói xong cúi người xuống, lập tức thuận tay cởϊ qυầи áo của hắn ra, nghĩ muốn giúp hắn hong khô.
“Ai! Bàn ca…” Trương Cao muốn nói cái gì, lại bị Phan Tử ra hiệu ngăn lại.
“A~~~~~” Một tiếng rú với đề-xi-ben cao phát ra từ miệng Bàn Tử. Phan Tử bị một tiếng sói tru của Bàn Tử làm hoảng sợ: “Bố tiên sư cái đồ nhà anh, tiểu tam gia còn đang nghỉ ngơi, anh rống cái quái gì a!” Ánh mắt mọi người cũng đều tập trung đến chỗ Bàn Tử.
Chỉ thấy Bàn Tử như nhìn thấy được bánh tông dọa người nhất cái thế kỉ này, run run giơ một ngón tay chỉ vào Hoắc Lực Á, lắp bắp: “Này… này cái con mẹ nó là đàn bà!” Nói xong, cũng không biết là vô tình hay cố ý, cái tay phải vẫn đặt ở trên ngực Hoắc Lực Á dùng sức nắn nắn mấy cái. ( >_