Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố

Chương 19

Chương 19
☆.

Cái gọi là không muốn chết thì sẽ không chết mà người ta thường nói có lẽ chính là hoàn cảnh của Doãn Chân ngay lúc này đây: nằm thẳng cẳng trên giường như một thằng bại liệt, đến cả sức lực để bước xuống đất cũng không có. Nếu không phải do cậu chẳng màng sống chết mà quyến rũ Điền Trí Viễn, thì cũng không đến mức thành giống như bây giờ.

“Ài, lỗ muốn chết luôn!” Trong 3 ngày liền, Doãn Chân chỉ có thể ăn cháo rồi úp sấp mà ngủ, đến giờ này vẫn còn uể oải nằm lẩm bẩm, cơ mà chưa tới một giây cậu lại bật cười – “Hừ, nếu biết trước sẽ dễ dàng có được anh ta như thế, lúc đầu mình đã mạnh dạn hơn rồi.”

Doãn Chân cong môi cười, nằm sấp lại, nghiêng đầu ngóng nhìn ra cửa sổ, làm sao cũng không giấu được nét vui vẻ và hạnh phúc trên gương mặt.

Nhớ lại năm ấy, cậu như một kẻ thích bám đuôi nhìn lén hắn và cậu bạn kia hẹn hò, thiệt tình thì lúc đó cậu hâm mộ ghen tị hận đủ thứ, tâm trạng kiểu đấy cũng y hệt bị vuốt mèo chốc chốc gãi vào tim, vừa đau vừa khó chịu. Một mặt nghĩ chỉ cần không đi nhìn lén nữa thì sẽ không khó chịu, nhưng một mặt lại dằn mình không nổi sự cám dỗ: đến ngắm anh ấy một lần thôi cũng đã đủ lắm rồi.

Cuối cùng chịu không nổi nữa, bèn gật đầu với ý kiến của anh trai, đến nước ngoài du học hai năm.

Trước khi đi, cậu vẫn chẳng thể nào cưỡng lại sự cám dỗ, lặng lẽ cầm máy ảnh, ngồi trốn ở một góc đằng sau hàng kệ trong thư viện yên tĩnh, chụp một tấm phía bên sườn mặt hắn.

Nhưng tiếc là, tấm ảnh đó không biết tại sao lại mất rồi…

Trên gương mặt hạnh phúc dần nổi lên chút xíu cảm giác tội lỗi.

“Hôm nay đã tốt lên chút nào chưa?” Điền Trí Viễn lại bước vào với một bát cháo.

Doãn Chân ngó thấy liền xanh cả mặt, ôm gối đầu lăn mình một cái, đưa lưng về phía Điền Trí Viễn rồi bắt đầu kêu rên: “Em muốn ăn thịt nướng kiểu Hàn, trứng cuộn cơm kiểu Nhật!”

Điền Trí Viễn nghe xong, nhìn lại bát canh suông* trong tay mình, một nỗi chán nản và tự ti lập tức tuôn ra – “Ắc, xin lỗi em, ở trên trấn không có bán mấy món đó.”

*chả hiểu tác giả nói gì, bảo đi vào với 1 bát cháo, giờ lại sang canh:)) *canh suông: canh chỉ có thịt + gia vị chứ k có rau cỏ gì.

“Không khó làm lắm đâu!” Doãn Chân lại lật người qua, hai mắt loé sáng – “Trên mạng có hướng dẫn cách làm trứng cuộn cơm kiểu Nhật đơn giản đó, anh tìm đi rồi làm cho em ăn.”

“Hả?” Điền Trí Viễn bày bản mặt giật mình ra – “Anh làm?”

Doãn Chân rất nghiêm túc gật mạnh đầu.

Điền Trí Viễn do dự nửa giây, quyết định ngó lơ vụ này.

Cơ mà chẳng được bao lâu, Nữu Nữu đã hoảng sợ chạy vào phòng ngủ kêu gào – “Tiêu rồi chú ơi, ba con đốt lửa thiêu phòng bếp rồi! Chạy mau lên chú ơi!”

Doãn Chân: “…”

Kết quả là, Doãn Chân vẫn không được ăn món trứng cuộn cơm mà cậu mong mỏi, lại thêm đúng lúc mẹ hai vừa từ nhà con ruột bà trở về, trông thấy phòng bếp bị hun đến đen thui, cái mặt đầy nếp nhăn của bà lập tức giận đến trắng bệch, trong khi tìm đồ dọn sạch cái đống hậu quả sau ‘tai nạn’ bà còn vừa mắng té tát Điền Trí Viễn vì đã rước thêm phiền tới cho bà, vừa tiện thể liếc nhìn Doãn Chân vài đường.

Doãn Chân nghĩ thầm, kiểu này thì hỏng, bảo mẫu như cậu trong mắt mẹ hai chắc bị xếp vào kiểu không đủ trình độ mất rồi.

Cơ mà được cái là mẹ hai không nói lời nào khó nghe, vẻ mặt chỉ khó coi mà thôi, đến khi được Điền Trí Viễn cho biết là bệnh trĩ của cậu phát tác, vận động khó khăn, bà mới trở lại bình thường, dọn dẹp xong phòng bếp bà liền ra ngoài mua lươn về.

“Mẹ, mẹ mua lươn làm gì vậy?”

“Chẳng phải Tiểu Doãn bị trĩ sao? Lươn thanh nhiệt giải độc bổ trung ích khí, người bị trang phong hạ huyết* ăn vô tốt lắm!”

*toàn mấy từ trong đông y, không dịch ra nguyên nghĩa được

“Ắc…”

“Ài, mẹ có nói đám thanh niên tụi con cũng chẳng hiểu đâu, mấy phương thuốc này đều là của mấy cụ ta hay làm hồi xưa đấy. Đi đi đi, đi sang bên, đừng có chắn đường mẹ làm lươn cho Tiểu Doãn.”

Điền Trí Viễn thộn mặt đi ra khỏi phòng bếp.

Doãn Chân chống hông đứng ở ngoài, hung dữ nhìn chòng chọc vào Điền Trí Viễn đến khi khóe miệng hắn co lại mới thôi – “Chẳng lẽ bảo em bị cảm hay do chưa quen khí hậu nên trong người khó chịu anh cũng không nói được?”

Điền Trí Viễn ngẫm nghĩ rồi nói: “Em tới nhà anh cũng gần 20 ngày rồi, giờ mà bảo chưa quen khí hậu, em thấy mặt mẹ hai anh giống sẽ tin lắm hả? Vả lại, nhìn em thế nào cũng chẳng giống người thích ứng chậm cả.”

“….” Doãn Chân muốn đập hắn té xỉu.

Thôi kệ, coi như nể mặt món canh lươn ngon lành của mẹ hai làm, Doãn Chân không so đo với hắn nữa.

Có mẹ hai ở nhà nên Doãn Chân không thể ngủ lại trong phòng Điền Trí Viễn. Tối đến, mẹ hai rửa mặt sạch sẽ cho hai đứa nhỏ rồi xua tụi nó về phòng mình ngủ xong, bà mới rảnh rỗi nghỉ ngơi.

Đợi mẹ hai đi ngủ rồi, Điền Trí Viễn mới hóp lưng lại như mèo lén lút chuồn vào phòng sách.

Phòng sách không bật đèn, lúc Điền Trí Viễn đóng cửa, eo bị một đôi tay ôm lấy từ sau lưng. Hắn mau chóng quay người lại, dùng một tay khoác lên bờ eo mảnh khảnh của người nọ, một tay khác vịn cứng ót cậu, chuẩn không cần chỉnh hạ nụ hôn lên môi cậu.

Từ sau ngày trần trụi quấn lấy nhau ấy, hắn cứ có cảm giác như là vừa nuốt phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hơn nữa trong cái phấn khích này còn cuồn cuộn hạnh phúc ngọt ngào không thể nói thành lời, nó quấn lấy đáy lòng hắn, thúc giục hắn nhớ, nhớ lấy Doãn Chân, không chỉ là mê luyến nhiệt độ cơ thể em ấy, mà còn khát khao gần gũi từ tận sâu trong tâm hồn nữa.

Cảm giác ấy gần như dìm chết hắn.

Nhiều năm về trước hắn cũng đã từng cảm thụ một lần, cái cảm giác hạnh phúc đến độ lúc nào cũng muốn dính vào nhau, nhưng theo thời gian trôi, mọi thứ trong quá khứ như làn khói tan đi, những thứ tốt đẹp đã từng có cũng dần phai nhạt theo thời gian, nên hôm nay, khi cảm nhận tư vị này lần nữa, đúng là càng nồng nàn rực cháy hơn trước kia.

“Mẹ hai nhà anh thế nào rồi mà lại mò tới đây? Anh không sợ bị bà phát hiện hả!” Sau nụ hôn kịch liệt, Doãn Chân tựa vào ngực Điền Trí Viễn hơi hơi thở gấp, tiếng nói phát ra rất nhỏ, hai tay cậu siết chặt lấy eo hắn, chặt thật chặt.

“Không sao đâu, anh đã nói là anh vào đây dùng máy tính!”

“Chậc, thiệt ba xạo!”

“Anh nào có ba xạo như em?” Điền Trí Viễn choàng tay ôm lấy Doãn Chân, hai người nằm quấn lấy nhau trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, hắn niết cằm cậu, nói khẽ, vờ như hung ác: “Nói, có phải từ ngay lần gặp đầu tiên em đã có ý với anh rồi không?”

Cằm bị niết có hơi đau, nhưng Doãn Chân không hề phản kháng, trái lại còn dùng cả tay lẫn chân ôm rịt lấy cơ thể Điền Trí Viễn, khe khẽ cười.

Tất cả đều không nằm ở lời nói.

Điền Trí Viễn rất giật mình, cảm giác được yêu mà sợ cứ tự dưng xộc tới như thế, làm hắn trở tay không kịp – “Em, em thật sự…”

“Đúng vậy đó, từ lần đầu gặp nhau em đã thích anh rồi, lúc ấy em đã nghĩ, nếu như người này thuộc về em thì tốt biết bao. Nên em mới —” Nhịn không được mà viết một bức thư gửi anh, thế nhưng em đã đứng ở sân thượng trường đợi anh cả đêm, anh lại không hề xuất hiện – “Mới vội vàng chạy đến nhà anh, nghĩ rằng bất kể ra sao cũng phải giữ lấy anh trong tay! Hì hì…”

“Doãn Chân…” Điền Trí Viễn bị làm cảm động đến nói không ra lời, chỉ giật mình sững sờ trông xuống Doãn Chân.

“Cảm động lắm phải không? Cảm động là tốt rồi, nếu anh mà không cảm động, em sẽ cắn chết anh!” Ánh đèn đường trên phố xuyên qua ô cửa sổ rộng mở, ánh sáng khúc xạ rọi vào lờ mờ, làm nổi bật khuôn mặt tươi cười ác ôn mà lại xinh đẹp của Doãn Chân, nổi đến độ làm Điền Trí Viễn ngốc mất rồi.

Vì vậy nói cách khác, chỉ có một nụ hôn nồng nàn rực lửa mới có thể thẳng thừng biểu đạt khát vọng trong tận đáy lòng.

Giờ đang mùa hè, trong phòng sách chỉ đặt một chiếc quạt đứng kiểu Đài, hai thằng đàn ông ôm nhau hôn môi trên cái giường bé tí, chỉ chốc lát sau đã quấn rịt lấy nhau. Đằng sau của Doãn Chân vẫn còn chút khó chịu, do đó cậu lật người nằm sấp trên ngực Điền Trí Viễn, đưa tay cầm hai cậu nhỏ lên, ép sát chúng lại rồi vân vê lên xuống, đồng thời nhẹ nhàng lắc eo.

“Biết này gọi là gì không?” Lúc Doãn Chân làm chuyện xấu vẫn không quên dạy cho Điền Trí Viễn biết thứ có liên quan – “Này gọi là ‘cọ cọ cướp cò’!”

“Chà? Còn có tên như thế nữa sao…” Điền Trí Viễn bị Doãn Chân cọ đến độ mồ hôi đầy đầu, dù đang chao đảo giữa kɧoáı ©ảʍ và giày vò, nhưng hắn lại không dám suồng sã quá, sợ bản thân mình sẽ cầm thú hoá như ngày đó rồi làm Doãn Chân bị thương, cũng sợ động tĩnh lớn quá sẽ làm mẹ hai nghi ngờ.

Doãn Chân khinh bỉ cười – “Nhìn anh vầy chắc ngay cả “GaiVideo” cũng chưa xem bao giờ quá.”

*GaiVideo: Gay Vieo – GV

“Anh có xem!”

“Ôh? Chuyện lạ nha!”

“Cơ mà không được nhiều cho lắm, chỉ xem có chút chút thôi, chủ yếu là do trong nhà có con nít, hai đứa tụi nó hay vọc máy tính lắm, anh sợ tụi nó phát hiện. Nên không dám tải mấy cái kia xuống.”

“Uất ức quá ha!” Doãn Chân xấu xa dùng ngón cái miết lên phần đỉnh thô to của Điền Trí Viễn, rồi đảo quanh cái miệng nhỏ ấy – “Sau này có em rồi, anh khỏi phải sống kiểu hoà thượng ấy nữa đâu! Hì hì!”

“Cái tên yêu tinh này!” Điền Trí Viễn thật sự chịu không nổi nữa rồi, lật người một phát đã đè Doãn Chân dưới thân.

Hai cơ thể đều cùng thấm đẫm mồ hôi, nhưng ai cũng không cảm thấy khó chịu, mà trái lại thầm nghĩ ôm chặt thêm, chặt thêm chút nữa.

Cảm giác đang yêu, mãi cho đến lúc này mới cấp thiết ùa ra.

Bắt đầu từ một thoáng khi thức dậy vào buổi sáng tới hiện giờ, tim Điền Trí Viễn đã dồn dập đập nhanh, không thấy Doãn Chân lòng sẽ tràn đầy chờ mong, thấy cậu rồi ánh mắt sẽ khó lòng tách ra, khi rời khỏi nhà sẽ cảm thấy quyến luyến, về rồi sẽ như mũi tên nhớ hồng tâm, tận đến lúc tối khuya mẹ hai và đám nhóc đều ngủ cả, hắn mới mò mẫm vào phòng sách ôm sít lấy cậu, bấy giờ mới có thể bù vào sự trống rỗng cả ngày hôm nay. Thế nhưng, đến khi mở mắt vào hôm sau, lại trải qua những cảm xúc này thêm một lần nữa.

Từ trước đến nay Điền Trí Viễn chưa bao giờ cho rằng, về nhà sớm là một kiểu hưởng thụ xa xỉ như thế này.

Doãn Chân nói, người mà lúc nào cũng có cảm giác mình không còn trẻ, nhưng đến một ngày lại có xúc động muốn quay trở về, cảm giác tuổi trẻ ấy sẽ đánh bật tất cả. Cậu hỏi Điền Trí Viễn phải chăng anh cũng như cậu, Điền Trí Viễn đã nhìn cậu và cười, anh nói, anh trước đây luôn cảm giác mình đã không còn trẻ, nhưng anh hiện giờ lại thấy tràn đầy sinh lực như trai mười bảy mười tám mới lần đầu nếm thử trái cấm. Sau đó, đổi lấy một khuôn mặt ửng đỏ của Doãn Chân.

Điền Trí Viễn bắt đầu dậy sớm vào mỗi buổi sáng, thậm chí còn sớm hơn khi trước nữa, đầu tiên là hắn học làm bữa sáng, nhưng hiệu quả quá sức nhỏ bé, cơ mà đã đạt đến trình độ không đốt cả nhà bếp.

Doãn Chân cũng đã khôi phục lại tinh thần, điều chỉnh trạng thái cuộc sống của mình thêm lần nữa, bắt đầu quy luật chạy bộ nửa tiếng vào sáng sớm, sau bữa cơm tối sẽ đi dạo dọc theo khu phố, chỉ có điều, lúc tiến hành mục tiêu cuối cậu đều phải dắt theo đôi long phượng thai nhà Điền Trí Viễn. Hai ngày vừa rồi mỗi khi cậu chạy bộ về, đều ăn một bát mì đặc vị đặc biệt do Điền Trí Viễn nấu, chỉ có điều mỗi lần ăn được hai miếng, mẹ hai sẽ mang sang một tô mì mới, sau đó tuyệt tình cướp đi cái bát mì đặc sệt kia, đổ vào thùng chứa nước cho mấy người nuôi heo đem đi.

Mỗi lần như vậy, vẻ mặt của Điền Trí Viễn cũng rất ư là vi diệu.

Nhưng Doãn Chân thấy thế lại vui –

Cái mặt thộn thộn, người thiệt còn mắc cười hơn icon trên mạng nữa chứ!

Ngày thứ hai sau buổi tối nói thật lòng mình với nhau, Điền Trí Viễn đúng giờ đến chỗ hẹn của Dư Hà – tiệm cơm Accord trấn trên, đi chưa tới 2 tiếng đã trở về rồi. Doãn Chân hỏi hắn muốn nói thế nào với Dư Hà, Điền Trí Viễn chỉ cười cười.

Doãn Chân cảm thấy người tên Điền Trí Viễn này nhìn có vẻ như đơn giản, nhưng tâm tư lại quá là sâu, rất nhiều chuyện hắn đều giấu kín trong lòng, chẳng lộ ra mặt. Dù bạn có là người gần gũi với hắn nhất, nhưng một khi hắn đã cho rằng không thể nói thì tuyệt đối hắn sẽ không nói cho bạn hay.

Cá tính như thế, Doãn Chân hiểu rõ.

Cha mẹ ruột của Điền Trí Viễn đều đã qua đời, bản thân hắn cũng không có chị em thân thiết gì, mẹ hai lớn tuổi và lũ con không hiểu chuyện căn bản không cách nào chia sẻ muộn phiền với hắn. Tinh thần trách nhiệm của hắn rất cao, sẽ không bao giờ để lộ phần xấu ra trước mặt mẹ hai và tụi nhỏ, hắn chỉ sẽ cố gắng kiếm tiền để bọn họ có một điều kiện sống thật tốt. Bởi vậy, khi gặp phải nhiều chuyện phức tạp và không vui trong công việc hoặc trong đời sống, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng một mình.

Điền Trí Viễn quá vất vả.

Doãn Chân rất đau lòng, cậu muốn chia sẻ một phần gánh nặng trên vai hắn.

Nhưng cậu vẫn không biết nên làm sao để bước vào nơi sâu thẳm trong đáy lòng hắn, cũng không biết chuyện năm đó có thể nào ảnh hưởng đến bọn họ hay không, nên cậu vẫn giữ nguyên trạng thái dè dặt từng li từng tí như đi cầu thăng bằng.

← Xem lại

Xem tiếp