Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 64

Chương 64
Đối với chuyện thi đại học, bất luận trước khi thi bạn chuẩn bị nhiều hay ít, bất luận bạn có bao nhiêu khẩn trương, thì thực tế, qua hai ngày, kì thi liền tiêu sái rời đi ~

Lần thi đại học này, Hứa Kiệt cảm thấy mình làm bài rất tốt, có lẽ không quá khó khăn để đỗ vào đúng nguyện vọng. Suốt khoảng thời gian này, không chỉ có cậu khẩn trương, mà Hứa Quan Hạo cũng như vậy. Hôm ấy thi xong, cậu ăn cơm chiều rồi liền lên phòng đi ngủ, Hứa Quan Hạo cũng ngủ cùng cậu, thế nhưng sớm hôm sau lúc tỉnh lại, Hứa Quan Hạo đã đến công ty rồi.

Cũng như nhiều bạn học khác, Hứa Kiệt thi xong liền gom hết sách vở bán đi, đặc biệt là sách tiếng Anh, chỉ để lại môn cậu thích nhất là vật lý. Hôm sau cậu đi đến trường học để tổng kết, còn chụp ảnh tốt nghiệp.

Buổi sáng Hứa Kiệt đến trường, buổi chiều trở về nhà, thế nhưng về rồi lại không thấy có bóng anh trong nhà.

Mãi đến hơn mười giờ tối, Hứa Quan Hạo mới trở về.

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Hứa Kiệt bỏ sách trong tay xuống, thấy Hứa Quan Hạo đang sấy tóc thì Hứa Kiệt đứng lên, trong tay là chiếc máy sấy.

“Hửm! Giúp anh sấy tóc sao?” Liếc mắt nhìn Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo cười đến vui vẻ.

Lấy tay gỡ mái tóc ướt của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt gật đầu. “Trông anh có vẻ mệt nên em giúp anh.” Nói xong, Hứa Kiệt giúp Hứa Quan Hạo sấy khô tóc.

Đợi tóc khô rồi, Hứa Quan Hạo cười cười đứng dậy, kéo Hứa Kiệt qua rồi hôn lên môi cậu.

“Ở công ty nhiều việc lắm sao? Sáng tỉnh dậy đã thấy anh đi rồi.” Hứa Kiệt nằm trên giường, nghiêng người nhìn Hứa Quan Hạo hỏi.

“Ừ, mấy tháng nay anh đâu có lo chuyện công ty.. Bây giờ mà không tăng ca, chắc không có thời gian đi chơi cùng em được.” Day day mi tâm, vẻ mặt Hứa Quan Hạo có chút bất đắc dĩ.

Kéo tay Hứa Quan Hạo xuống, Hứa Kiệt vươn ngón tay sờ nhẹ lên mi tâm anh. “Anh không cần phải như vậy, hơn nữa em cũng không muốn đi chơi đâu.”

Xoay người đối diện với Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo nói. “Hè này em được nghỉ gần ba tháng, nếu không đi chơi thì phí lắm.”

Vuốt ve gương mặt Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt ghé đến hôn anh.

Ngày hôm sau, Hứa Kiệt mở mắt nhìn sang bên cạnh, nơi ấy không có Hứa Quan Hạo nằm.

Thi xong được năm ngày, lớp Hứa Kiệt tổ chức liên hoan, mời các thầy cô tới chung vui nữa, Hứa Kiệt ăn sáng xong liền đi đến nhà hàng.

Lên đến cấp ba, Hứa Kiệt cũng dần thay đổi, không còn là cậu bé lúc nào cũng lãnh đạm một mình nữa, nhất là năm lớp mười hai, ở lớp cậu không còn trầm mặc ít nói, có lẽ vì là năm cuối cấp, một năm này, Hứa Kiệt chơi với kha khá bạn, cũng buông lỏng bản thân mà đi tụ tập nhiều hơn. Cho nên chín giờ tối, Hứa Quan Hạo nhận được cuộc gọi từ bạn Hứa Kiệt.

Vội vã buông văn kiện trong tay, Hứa Quan Hạo thông báo với thư ký rồi lập tức lên xe đi đến chỗ Hứa Kiệt tụ họp, vừa vào phòng, anh liền thấy Hứa Kiệt đang ghé người xuống bàn, bên cạnh là hai người bạn học, mặt ai nấy đều đỏ bừng, xem ra uống không ít.

“Chắc anh là người nhà Hứa Kiệt! Cậu ấy uống say, bọn em muốn đỡ cậu ấy về nhưng cậu ấy không chịu cho ai động vào người, nên đành phải gọi anh tới đây.” Thấy Hứa Quan Hạo đi về bên này, một người bạn của Hứa Kiệt đứng ra nói.

“Ừ, anh là người nhà của em ấy, các em cứ giao em ấy cho anh là được rồi, làm phiền các em quá.” Gật đầu với hai người kia, Hứa Quan Hạo đi tới bên cạnh bàn.

“Tiểu Kiệt là anh đây, tỉnh dậy đi.. Chúng ta về nhà.” Vỗ nhẹ lên người Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo cúi đầu bên tai cậu nói.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Kiệt ngẩng đầu lên, mở mắt nhìn về phía Hứa Quan Hạo, ánh mắt có chút mơ màng.

Nhịn không được véo tai Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo thấy cậu như này rất dễ thương.

“Hứa Quan Hạo...”

“Ừ, anh đây.”

Anh cúi đầu xuống, Hứa Kiệt liền vươn tay ôm lấy anh, Hứa Quan Hạo nhân cơ hội này đỡ Hứa Kiệt dậy.

Dọc đường ra ngoài, Hứa Kiệt vẫn nghiêng đầu nhìn Hứa Quan Hạo, cậu chăm chú nhìn gương mặt anh, thi thoảng còn chớp mắt, dần dần, mặt Hứa Quan Hạo đỏ ửng lên.

“Tiểu Kiệt!” Hứa Quan Hạo vừa đỡ Hứa Kiệt ra khỏi nhà hàng, Hứa Kiệt đột nhiên nghiêng đầu, môi dán sát lại vào môi anh, khiến Hứa Quan Hạo không khỏi hoảng sợ.

Cũng may là trời đã tối, xung quanh không có ai, Hứa Quan Hạo lấy tay giữ đầu Hứa Kiệt lại, sau đó đỡ Hứa Kiệt ra chỗ đỗ xe, tài xế thấy vậy thì liền đi xuống mở cửa xe, vốn muốn giúp Hứa Quan Hạo đỡ Hứa Kiệt vào, nhưng lại bị Hứa Quan Hạo từ chối, anh tự mình đỡ cậu ngồi vào trong xe.

Suốt dọc đường về, Hứa Kiệt đều ôm chặt Hứa Quan Hạo, cậu gối đầu lên vai anh, bộ dạng vô cùng ỷ lại.

Về đến nhà, Hứa Quan Hạo mãi mới đỡ Hứa Kiệt lên phòng và đặt cậu nằm xuống giường được. Từ lúc nhận được điện thoại của Hứa Quan Hạo, bác Kim liền chuẩn bị canh giải rượu, đợi Hứa Kiệt uống canh xong, bác Kim ra khỏi phòng, Hứa Quan Hạo mới đóng cửa lại.

Thấy đầu Hứa Kiệt toàn mồ hôi, Hứa Quan Hạo đành phải giúp cậu cởϊ áσ khoác, cởi ra rồi lại thấy trên người cậu cũng ướt đẫm mồ hôi.

Ngồi trên giường, mặt Hứa Quan Hạo có chút ửng đỏ, trầm mặc một lúc rồi anh vươn tay giúp Hứa Kiệt cởϊ qυầи áo, ghé bên tai cậu nhẹ giọng nói. “Tiểu Kiệt, anh giúp em tắm nhé.”

Hứa Kiệt nhíu mày, mở mắt ra, thấy Hứa Quan Hạo ở trước mặt, liền gật đầu một cái.

Hứa Quan Hạo đỏ mặt, đỡ Hứa Kiệt vào phòng tắm, đợi nước chảy đầy bồn thì anh đỡ Hứa Kiệt nằm xuống.

Kê ghế ngồi bên cạnh, Hứa Quan Hạo bắt đầu giúp Hứa Kiệt lau thân thể.

Mắt nhìn thẳng, Hứa Quan Hạo lau xong nửa người trên của Hứa Kiệt, sau đó lại giúp Hứa Kiệt lau chân, đến gần chỗ kia, Hứa Quan Hạo vội vàng rụt tay về, tuy rằng đã dặn bản thân không được nhìn loạn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn một cái.

Thế nhưng vừa liếc mắt, Hứa Quan Hạo đã bị sửng sốt, anh liền ngẩng đầu lên nhìn Hứa Kiệt.

Có lẽ do tác dụng của cồn, thân thể Hứa Kiệt có chút biến hóa, thế nhưng vẻ mặt cậu vẫn như cũ, chỉ có vì uống say nên hơi ửng đỏ. Lúc này cậu khép hờ đôi mắt, hô hấp đều đều, tựa hồ như đang ngủ.

Khẽ nuốt nước miếng, Hứa Quan Hạo cảm thấy trong người mình có chút khô nóng, tay không tự chủ được mà chạm lên mặt Hứa Kiệt, hướng đến đôi môi cậu.

Mắt mở ra, Hứa Kiệt thấy người trước mặt là Hứa Quan Hạo thì trực tiếp ôm lấy anh, để nụ hôn trở nên sâu sắc.

Nụ hôn vừa qua đi, hô hấp Hứa Quan Hạo có chút nặng nề, một lần nữa nhìn về phía Hứa Kiệt, thấy cậu hơi mỉm cười, tim anh liền đập rộn.

“Tiểu Kiệt, anh yêu em.” Vuốt ve gương mặt cậu, Hứa Quan Hạo say mê nói.

Hứa Kiệt cười nhẹ, mắt mở to hơn nhìn Hứa Quan Hạo. “Ừ, em cũng yêu anh.”

Hứa Quan Hạo không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ Hứa Kiệt uống say thì sẽ đáp lại thẳng tưng như vậy, câu nói kia khiến anh hạnh phúc đến nỗi cả người run rẩy, anh vươn cánh tay, ôm chặt lấy Hứa Kiệt.

“Tiểu Kiệt, anh yêu em, anh yêu em...”

Để mặc Hứa Quan Hạo ôm mình, Hứa Kiệt cong môi cười. “Ừ, em cũng yêu anh.”

Nghiêng đầu hôn lên cổ Hứa Kiệt, giọng anh có chút nghẹn ngào. “Nói lại lần nữa đi.”

“Em yêu anh.”

“Một lần nữa…”

“Em yêu anh.”



Mặc dù đang say rượu, nhưng thân thể Hứa Kiệt vẫn có bản năng, thế nên khi tay Hứa Quan Hạo tiến đến thăm dò, Hứa Kiệt giữ tay anh lại.

Mặt đỏ bừng, Hứa Quan Hạo một tay vẫn ôm lấy cổ Hứa Kiệt, thấy tay kia bị giữ lại, Hứa Quan Hạo nhẹ giọng nói một câu. “Không có gì đâu, anh chỉ giúp em thôi, để em được thoải mái.”

Chậm rãi buông tay Hứa Quan Hạo ra, Hứa Kiệt cúi đầu tựa vào lòng anh.



Nhìn thứ trong tay, mặt Hứa Quan Hạo đỏ bừng, anh vội vàng rửa sạch tay, lúc quay lại nhìn Hứa Kiệt, chỉ thấy gương mặt cậu vẫn còn hơi ửng đỏ, cả người đều tản ra khí tức gợi cảm.

Chuyển sang nước lạnh, Hứa Quan Hạo dội nước lạnh vào mặt mình, sau đó lấy khăn lau khô mặt, rồi đỡ Hứa Kiệt từ phòng tắm đi ra.



Sớm hôm sau, Hứa Kiệt tỉnh lại liền cau mày lấy tay che trán, nằm trên giường độ một phút xong mới ngồi dậy, lúc ngồi dậy cậu quay sang bên cạnh mình, ở đó không có bóng Hứa Quan Hạo. Trên tủ đầu giường có đặt một cốc nước, Hứa Kiệt vừa nhìn thấy liền uống một ngụm lớn.

Đang uống, Hứa Kiệt chậm rãi ngưng lại, cầm cái cốc ngẩn người một chỗ, trong đầu cậu vừa lóe lên cái gì vậy?

Hứa Kiệt nhìn cốc nước, từ từ nhớ lại, cậu nhớ hôm qua mình uống say, sau đó Hứa Quan Hạo đến đón cậu, về nhà rồi.. hình như Hứa Quan Hạo giúp cậu tắm. Nhớ tới đây, vẻ mặt Hứa Kiệt có chút lúng túng.

Thế nhưng tắm…. sắc mặt cậu cứng đờ, Hứa Kiệt lấy tay che trán. Tối qua, Hứa Quan Hạo giúp cậu…….

Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Hứa Kiệt liền khôi phục tinh thần.

“Cậu Kiệt.. cậu đã tỉnh dậy chưa?”

Vội vàng đặt cái cốc xuống, Hứa Kiệt đứng dậy.

“!!!!” Mở to mắt nhìn người mình, lúc này Hứa Kiệt phát hiện, trên người cậu không có mảnh vải nào, Hứa Quan Hạo tối qua không giúp cậu mặc đồ sao?!

“Cậu Kiệt.”

Vội vàng đi đến bên tủ thay quần áo, Hứa Kiệt vừa mặc vừa nói vọng ra bên ngoài. “Cháu ra ngay đây.”

Mặc quần áo tử tế xong, Hứa Kiệt vô thức sờ lên tai mình, sau đó ra mở cửa giúp bác Kim.

“Cậu Kiệt, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, tối qua cậu say rượu, sáng nay chắc sẽ rất đói bụng.”

“Cháu rửa mặt xong rồi sẽ xuống ngay… Phải rồi… ừm, Hứa Quan Hạo tối qua …””

Đang xoay người định rời đi, bác Kim nghe thấy Hứa Kiệt nói thì quay đầu. “Hôm qua cậu chủ ngủ ở phòng bên cạnh, cậu Kiệt, lần sau đừng uống nhiều như vậy, cậu chủ nói trên người cậu toàn mùi rượu nên không ngủ cùng được.”

Bác Kim nói xong rồi rời đi, lưu lại Hứa Kiệt hai tai đỏ bừng. Chắc chỉ có mỗi bác Kim tin là Hứa Quan Hạo không thích uống rượu, vì không chịu được mà phải sang phòng bên cạnh nằm.

Buông mi mắt, Hứa Kiệt cất bước đi vào phòng tắm, thế nhưng vừa mới vào, ký ức đêm qua lại tràn về, cậu ngẩn người đứng ở đó.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.

Cuối cùng cũng có vài mẩu thịt, thật không dễ dàng gì ~~~ Mọi người tự phát huy trí tưởng tượng nha!~~~