Chương 9: Không ngừng lấy lòng
Hạ Đồng đứng trong bếp pha cho anh ly coffee nhưng tâm trạng khá không ổn, cô nào ngờ một người được gọi là "hoàn hảo" như anh lại có một cuộc sống "đáng thương" như thế chứ, từ lần đầu gặp anh cô ghét cay ghét đắng ấy chứ, tính tình gì mà đáng ghét, con gái người ta năn nỉ vậy mà không hỏi han lại còn lạnh như tảng băng ấy nhưng nghe Thiên kể thì anh ta đáng thương thật.-Đang làm gì đấy?-bà quản gia đi vào hỏi
-Quản gia, con đang pha đồ uống cho hai thiếu gia!-Hạ Đồng cười tươi nói
-Đang pha gì vậy?Coffee sao?-quản gia hỏi
-Dạ một ly sữa cho anh Thiên và một ly coffee cappuccino cho heo à không nhị thiếu gia.-cô mỉm cười đáp
-Tại sao lại pha café cappuccino hả?-bà quản gia chau mày nói
-Tại đại thiếu gia nói nhị thiếu gia không uống đồ ngọt nên cháu pha coffee cappuccino, nó cũng là coffee chỉ là thêm tí sữa thôi.-Hạ Đồng từ từ nói
-Cô dám pha coffee sao?Chán sống à!.-bà quản gia la ầm lên
-Tại sao vậy quản gia?-Hạ Đồng ngớ người hỏi
-Thiếu gia ghét nhất coffee cappuccino, cô pha chẳng khác nào chọc cậu ấy!
-Nhưng coffee chẳng tốt cho sức khỏe cậu ấy, nếu uống coffee cappuccino sẽ tốt hơn.
-Cô thật là cứng đầu mà, muốn làm gì thì làm nếu bị nhị thiếu gia la thì đừng có nói tại sao tôi không nhắc nhở?-bà quản gia hầm hầm bước đi trong bực tức
-Làm gì mà khó quá vậy? Cappuccino thì cappuccino có gì đâu chứ?-cô chu mỏ nói
_Cốc...cốc...cốc
-Vào đi.-giọng nói lạnh lùng trong phòng vọng ra.
Hạ Đồng từ từ mở cánh cửa ra,thấy Dương Tử đang ngồi trên bàn làm việc với chiếc máy Laptop gõ lách cách lách cách. Anh chẳng thèm ngước mặt lên nhìn cô chỉ chăm chăm vô máy Laptop, y như trong đó có cái gì rất quan trọng ấy
-Tôi có làm nước cho anh!-Hạ Đồng lên tiếng
-Lại muốn gì đây?-Dương Tử lạnh lùng nói mà vẫn không ngước mặt lên
-Hìhì coi như anh xui xẻo gặp phải người điên không biết chuyện đi! Tha cho tôi nha! Lần này thôi!-Hạ Đồng cười mong anh cho qua chuyện
-Vậy cô thừa nhận cô là gá mái... điên.-anh cố ý kéo dài ba từ cuối, nhìn cô cười như không
-Anh...
Hạ Đồng cố gắng nhịn cơn lửa sắp trào dâng, cố gắng mỉm cười cho qua.
-Anh nói vậy thì cho là vậy đi, đây là coffee của anh.
Cô nhẹ nhàng đặt cốc coffee xuống gần bên anh, đúng là số cô "may mắn", gặp phải tên khùng, còn lại là người cô cần thuyết phục mới "may mắn" đó chứ.
-Cappuccino?-Dương Tử nhìn thấy ly coffee cô đặt trước mặt không khỏi nhăn mặt
-Là cappuccino có rắc thêm socola!
-Cappuccino?Socola?
“Anh Dương Tử,em có pha cappuccino rắc socola ngon lắm nè,anh uống đi!Nó tượng trưng cho tình yêu mới chớm nở đó,giống như hai chúng ta này.”
Một giọng nói trong trẻo,nhẹ nhàng như làm suối trong veo xuất hiện trong tâm trí anh, từ lúc 15 tuổi anh đã không còn nó nữa vậy mà cô lại khơi dậy.
-Sau này không được pha nữa?-Dương Tử tự nhiên quát lên
-Tại sao?Tôi thấy… nó ngon mà.-Hạ Đồng giật mình nói
-Tôi nói không pha nữa!Bà quản gia chưa nói cho cô biết sao?-Dương Tử trừng mắt nhìn cô
-Tôi… tôi… bà quản gia nói rồi! Nhưng mà...-cô sợ hãi nói không nên lời
-Mau đem đi! Pha lại cho tôi coffee!-anh đẩy ly coffee qua cho cô
-Nhưng… coffee nó không tốt, tôi nghĩ…. cappuccino tốt hơn.-cô sợ nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình
-Tại sao lại pha café cappuccino hả?
-Vì nó ngon! Anh đừng trách bà quản gia bà ấy có nói cho tôi biết rồi nhưng tôi nghĩ nó tốt cho anh hơn nên mới pha! Nếu muốn anh cứ trách tôi, tôi sẽ chịu!
-Cô nghĩ hậu quả cô làm ra cô sẽ chịu được sao?
-Chỉ là một tách coffee thôi, cappuccino đã sao? Anh cứ làm như nó là máu không bằng.-Hạ Đồng xì mũi
-Nó là máu, cô nói đúng nó với tôi là một ly đầy máu.-ánh mắt Dương Tử chợt hoang mang cùng đau khổ
Hạ Đồng chưa kịp nhìn thấy kĩ chỉ thầy xẹt qua rồi vẻ yếu đuối đó biến mất, trở lại vẫn là khuôn mặt lạnh lùng cuồng ngạo đó.
-Pha lại.-anh lạnh lùng phun ra 2 chữ
-Không pha, anh nói gì tôi tôi cũng không pha, đó là vì muốn sức khỏe anh tốt thôi, còn nữa, tôi nghĩ anh nên học cách tôn trọng người khác đi.
Hạ Đồng "giáo huấn" anh một tràng rồi bỏ đi trở về phòng nằm phịch xuống giường. Suy nghĩ miên man về anh làm cô chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.