Chương 62: Không lẽ là Ân Di???
Hạ Đồng quay về lớp học, trong đầu cứ suy nghĩ đến câu nói của Lăng Hạo, nhẹ nhàng chất chứa bao cảm xúc, cô chưa từng thấy Lăng Hạo như thế bao giờ cả, cô cảm nhận được, giữa Dương Tử và Lăng Hạo không đơn thuần là không thích nhau, hình như cả hai, từng xung đột chuyện gì đó, rất nghiêm trọng.Đang suy nghĩ mông lung, cô lại bị tiếng bàn tán của đám nữ sinh trong lớp phá ngang.
-Gần đến sinh nhật anh Dương Tử rồi, các cậu định thế nào?-NS1
-Đương nhiên phải diện thật đẹp rồi.-NS2
-Hôm đó mình nhất định sẽ ăn mặc thật gợi cảm, thật quyến rũ cho các cậu lóa mắt.-NS3
-Này này, cậu định quyến rũ anh Dương Tử hay sao mà nói thế hả?-NS4
-Tất nhiên, anh Dương Tử là thủ khoa, lại đẹp trai, đặc biệt là thiếu gia của tập đoàn Thiên Tử nữa chứ, ai lại không mê? Cậu đi mà xem, tất cả nữ sinh trong trường đều đang bàn luận về vấn đề này, xem xem hôm đó làm sao lọt vào mắt anh ấy còn gì?-NS3
-Không chỉ mình anh Dương Tử, hôm đó đảm bảo tập trung nhiều công tử cho xem, nếu không lọt vào mắt xanh của anh Dương Tử thì có thể tìm người khác mà.-NS1
-Đúng đúng, anh Lăng Hạo là tiêu biểu để chúng ta chọn lựa. Thế lực của Dương Tử và Lăng Hạo ngang bằng nhau, được một trong hai anh ấy chọn là sướиɠ nhất.-NS4
-Suỵt, Lăng Hạo đời nào đi tham dự sinh nhật của Dương Tử, để lọt vào tai hai anh ấy thì chúng ta tiêu đó.-NS2
-Haizz, hai người đứng đầu trường lại chỉ vì một đứa con gái lại trở mặt nhau, ước gì lúc đó tớ có mặt, nghe mấy chị lớp trên kể, cuộc tranh giành rất gay cấn đó nha. Chúng ta mà sinh sớm ba năm là được xem màn đặc sắc này rồi.-NS3
-Nhỏ thôi, để người khác nghe thì tiêu.
Hạ Đồng khẽ nhíu mày, lời bọn họ nói là sự thật hay sao? Đặc biệt là chuyện hai anh ấy trở mặt nhau vì một cô gái?
Cô gái đó, không lẽ là... Ân Di!???
Hạ Đồng khẽ cắn môi, lời bọn họ nói cô chưa thể xem là tin thật nhưng mà thông tin này giúp cô không ít, ít nhất cô biết làm thế nào hỏi ra từng chuyện một, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, chuyện cô nên bắt đầu chính là nguyên nhân Dương Tử và Lăng Hạo trở mặt...
Hạ Đồng khẽ thở dài, cô cứ tưởng mọi chuyện đơn giản, không ngờ ngày càng trở nên phức tạp, càng ngày càng có nhiều bí mật được phơi bày ra.
Giờ giải lao là giờ ồn ào nhất, Hạ Đồng cầm quyển sách doanh nhân cùng sấp giấy mình chép được do bỏ một đêm ra để chép, bước chân rảo trên hành lang làm bằng gạch bóng loáng, đi đâu Hạ Đồng cũng nghe mọi người đề cập đến sinh nhật của Dương Tử, anh kêu cô chủ nhật đi cùng anh, rốt cục là sao chứ?
Hạ Đồng đi vào phòng hội trưởng, lại không có ai trong đây, thoáng nghĩ anh chưa đến nên thoải mái đi vào phòng nghỉ của anh, sau đó đi đến ngồi vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn ra bên ngoài nhìn cả vườn hướng dương.
Lăng Hạo... Dương Tử... Ân Di... ba người này có mối quan hệ gì hay không? Nhưng nếu như cả hai đều vì Ân Di mới trở mặt, vậy thì Ân Di đi đâu mất rồi? Từ khi cô đến chẳng thấy cô gái nào tên Ân Di xuất hiện cả? Không lẽ ra nước ngoài hay đi xa rồi?
Nếu Ân Di ra nước ngoài, vậy thì chẳng phải Dương Tử và Lăng Hạo đều đau lòng hay sao? Nhưng dù thế thì Dương Tử không có lý nào không chấp nhận ông mình, còn hận ông ấy nữa chứ? Không lẽ ông ấy làm gì Ân Di?
Dù gì đó cũng là suy đoán của cô thôi, cô phải chờ đến khi sự thật được phơi bày, cô phải đợi thôi.
Lo mãi mê suy nghĩ, cô không phát hiện sau lưng mình có người, lại còn là ánh mắt cực lạnh lùng mà nhìn cô. Cô gái này, lại chưa được phép của anh mà bước vào đây?
Hạ Đồng cảm nhận được có đôi mắt nóng bỏng đang nhìn cô chăm chăm, nhưng cũng có cảm giác sóng lưng mình lành lạnh, cảm giác này, chỉ khi Dương Tử nhìn cô, cô mới có, không lẽ...
Hạ Đồng vô thức quay đầu lại nhìn, sau đó nuốt nước bọt, nhìn người trai trước mặt.
-Xin, xin chào.-Hạ Đồng khẩn trương đứng lên, nói
Dương Tử không trả lời cô, chậm rãi từng bước tiến lại gần cô.
Hạ Đồng vô tri vô giác nhìn anh càng ngày càng gần mình, anh như một Đế Vương cao tận trời xanh, Hạ Đồng cô dù đứng kế bên anh nhưng vẫn có cảm giác xa ngàn trượng, lại không sao chạm vào được anh, dù chỉ một sợi tóc.
-Ai cho phép cô vào?-Dương Tử đứng trước mặt cô, khoảng cách chừng một bước chân, cả dáng người cao lớn phủ lấy thân hình nhỏ nhắn của cô
-Tôi, tôi định đợi anh... nhưng, nhưng lại muốn ngắm hướng dương, nên... nên mới vào.
Hạ Đồng nói xong liền gục đầu xuống, cô sao lại có thể lắp bắp chứ?
-Vậy sao?
Lời nói lại cực tĩnh lặng, không hề mảy may một chút sự giận dữ nào. Nhưng mà với cô, lại là lời nói sắp báo, cô tiêu chắc rồi.
-Vậy, vậy đó, chứ không có gì đâu.-Hạ Đồng vẫn gục đầu, không dám ngước lên
-Tốt, tôi tin cô.
Hạ Đồng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cô cứ tưởng anh sẽ quát mắng cô một trận, không thôi sẽ phạt cô, nhưng anh lại nói ra bốn từ này, anh lại nói, anh tin lời cô? Đúng đúng, anh tin là đúng, dù gì cô cũng không hẳn nói dối, lúc đầu ý định của cô là vào nằm ké giường nghỉ của anh để đánh một giấc.
Dương Tử đi qua người cô, ngồi vào chiếc ghế, hai chân bắt chéo, tay phải vươn ra cầm sấp giấy cô cực khổ chép được. Ánh mắt đảo quanh từng tờ giấy, từng tờ giấy một.
-Chép tốt lắm.-Dương Tử đặt xấp giấy trở lại vị trí cũ
-Vậy anh tha cho tôi đúng không?-Hạ Đồng chớp chớp mi mắt nói
-Sau này, cô còn dám lên tầng ba thì đừng trách tôi.-Dương Tử lạnh lùng ra lời cảnh cáo
-Biết rồi, biết rồi, sẽ không có lần sau.-Hạ Đồng cười cười gật đầu nói
-Rất tốt.
-Vậy tôi đi nha, anh ở lại vui vẻ.-Hạ Đồng nhe răng cười, giơ tay vẫy vẫy anh, sau đó liền quay người đi
-Đứng lại.
Tay cô còn chưa chạm vào tay nắm đã bị giọng nói lạnh đến cực độ của anh ngăn lại, Hạ Đồng căng thẳng quay người lại, không phải lại bắt cô chép phạt nữa chứ?
-Anh, anh muốn gì nữa đây?-Hạ Đồng nhìn anh hỏi
-Tôi đói rồi, đi xuống canteen mua đồ ăn lên đây.-Dương Tử nhàn nhạt mở miệng, nói
-Hả!?
Hạ Đồng sợ mình nghe nhầm, trợn to mắt nhìn anh, cái gì chứ? Ăn mà cũng bắt cô mua đồ ăn cho anh sao?
-Tôi không lặp lại lần hai.
-Sao anh không tự đi ăn? Hoặc kêu người khác đi.
Dương Tử cau mày nhìn cô, Hạ Đồng khỏi cần nói nhiều đã vọt chạy ra ngoài đi mua đồ ăn cho anh, nhưng mà chưa được một phút cô đã quay trở lại.
-Sao lại quay lại?-Dương Tử nhíu mày hỏi
-Cái đó đó, anh chưa đưa tôi.-Hạ Đồng ngại ngùng nói
Dương Tử nhìn cô đang chớp chớp mắt nhìn anh, cái đó đó, là gì? Đúng là gà mái, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, lại không ra đâu vào đâu.
-Là cái gì?
-Thì tiền đó.
Hạ Đồng xấu hổ nói, cô cũng đâu muốn mắt mặt quay lại kêu anh đưa tiền, chẳng qua canteen phục vụ toàn là món ăn sang, cô lại nghèo rớt mồng tơi, mua cho anh, rồi cô ăn gì.
-Nói mua cho tôi được rồi.-Dương Tử còn tưởng chuyện lớn gì, không ngờ chỉ có chút xíu xìu xiu
-Lỡ người ta không tin tôi rồi sao?
-Cô làm trợ lý riêng của tôi làm gì hả?
-Tôi hiểu rồi, tôi đi ngay.
Hạ Đồng không ngu ngốc mà đứng đây hỏi thêm anh muốn ăn món gì, mắc công lại bị... xẹt xẹt, cô tiêu!!!
Năm phút sau, Hạ Đồng hì hục quay trở về phòng hội trưởng, trên tay bưng hai dĩa mì spaghetti, nhưng mà vừa đi vào phòng nghỉ của anh, bước chân có chút sựng lại khi nhìn thấy có người khác nữa.
Người con gái đó, kinh ngạc khi cô xuất hiện.
-Hạ Đồng, sao em lại ở đây?-Sa Sa vẫn là nụ cười trên môi, nhưng trong lòng không vui tột độ
-Em, em đem thức ăn lên cho hội trưởng.-Hạ Đồng nhỏ giọng nói
-Dương Tử, anh biết em lên tìm anh ăn cùng nên kêu Hạ Đồng mua hai phần đúng không? Cảm ơn anh.-Sa Sa thái độ cười vui vẻ, nhìn Dương Tử, cũng đồng thời nói lớn từng chữ một
Dương Tử lại không trả lời lấy một câu, ánh mắt đen dán chặt lên người Hạ Đồng, không thể nhìn được anh đang nghĩ gì, anh đang có cảm xúc nào.
Hạ Đồng khẽ cúi đầu, sao cô lại nghĩ đến chuyện sẽ cùng anh ăn chứ? Đáng lý cô chỉ nên mua một phần thôi, để bây giờ, cô cảm thấy trong lóng khó chịu vô cùng, như thể, lời Sa Sa nói, như đánh một bạt tay vào mặt cô, cho cô thức tỉnh.
-Hai anh chị ăn vui vẻ, em mua tới hai phần lận.-Hạ Đồng bỏ qua tâm trạng không vui ngẩng đầu mỉm cười, sau đó đặt hai phần mì lên chiếc bàn Dương Tử đang ngồi
-Cảm ơn em nha Hạ Đồng, chị còn định cùng Dương Tử xuống canteen, không ngờ anh ấy đã kêu em mua trước rồi.
Sa Sa đắc ý nói, không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
-Chị đừng nói thế, anh chị ăn vui vẻ, em về lớp trước.-Hạ Đồng cười xuề xòa, sau đó cúi gặp người rồi chạy ra ngoài.
Sa Sa nhìn cô đi ra khỏi phòng hội trưởng, khóe môi nâng lên nụ cười thỏa mãn, sau đó quay sang Dương Tử, nói:
-Em...
-Ra ngoài.
Sa Sa chưa kịp nói hết câu Dương Tử đã lãnh đạm lên tiếng trước, chỉ hai từ nhưng đủ để sắc mặt Sa Sa tối sầm lại.
-Anh vừa nói gì?-Sa Sa mím môi hỏi lại
-Không nghe!??-Dương Tử dùng ánh mắt lạnh như tảng băng ở Nam Cực nhìn Sa Sa, không mang theo biểu cảm nào
-Dương Tử, anh đừng một ngày quá đáng.-Sa Sa mặt đen như đêm ba mươi, nói
-Không ra!??-Dương Tử nhàn nhạt mở miệng, hai tay khoanh trước ngực, người dựa vào chiếc ghế
-Được, em ra.-Sa Sa không cam tâm quay phắt bỏ ra ngoài.
Cô yêu anh như vậy, yêu anh từ nhỏ, nhưng anh lại không quan tâm đến mình, luôn dùng thái độ lạnh nhạt với mình, cô không tin, cô đã đuổi được con kì đà đầu tiên, đến con kì đà thứ hai vẫn không thành công.
Dương Tử vẫn duy trì thái độ như cũ nhìn hai dĩa mì spaghetti trên bàn, đến một lúc lâu, một tay mới vươn ra cầm lấy chiếc nĩa.
Từ từ bỏ một ít mì vào miệng mình.
Anh nhớ, lần ăn hủ tiếu gõ cùng cô. Lại rất thú vị.