Chương 39: Đi bộ trên đường cao tốc về
Tại quán karaoke Hunny bốn người đi vào phòng 203, ba anh chàng cứ nằng nặc đòi kêu bia uống, thành ra cô cũng chiều và uống cùng. Vừa hát vừa uống bia vừa trò chuyện không khí nhộn nhịp và vui tươi bởi tiếng cười nói của bốn con người.Tâm trạng vốn đang rất tốt, lại bị phá vỡ khi người con trai kia bước vào.
-Là ai kêu hắn ta đến vậy?-Lăng Hạo có chút nóng nảy hỏi
-Là em.
Hạ Đồng cố gắng trả lời, cô cũng biết anh và Lăng Hạo không hạp nhau nhưng mà cô vẫn kêu anh đến đây. Có quá đáng không?
-Nhóc biết anh không thích hắn ta sao nhóc còn kêu hắn ta đến.-Lăng Hạo buồn bực hỏi
-Em, em... em chỉ muốn cảm ơn anh ấy nữa thôi.-Hạ Đồng hơi sợ hãi trước thái độ của anh, nhìn anh bây giờ hung hăng, ánh mắt tàn ác nhìn cô.
-Đáng lẽ tôi không nên nghe lời cô đến đây.-Dương Tử đứng ở cửa không bước vào, lạnh nhạt nói
-Tôi... tôi...
Hạ Đồng trong nhất thời không biết trả lời thế nào với hai anh, có phải cô kêu Dương Tử đến là sai không? Cô biết rõ Dương Tử và Lăng Hạo không thích nhau vậy mà còn kêu anh đến.
-Thôi nào, hai cậu đừng cãi nhau nữa.-Khiết Đạt lên tiếng hòa giải
-Im đi.
Cùng một lúc Dương Tử và Lăng Hạo la lên, ánh mắt cả hai lạnh lẽo tột cùng nhìn nhau, mọi thứ xung quanh như bị đóng băng lại.
Hạ Đồng thật hối hận khi kêu Dương Tử đến, lúc đầu anh không đến nhưng cô nài nỉ dữ lắm anh mới ừ một tiếng, khi đến đây lại có Lăng Hạo, nên khó trách tâm tình anh không tốt, không, phải là xấu đến cực điểm. Lăng Hạo cũng vậy.
-Lâm Hạ Đồng cô có một giây quyết định, một là đi theo tôi hai là cứ ở lại đây. Nhưng mà, nếu cô ở đây thì...-Dương Tử lạnh lùng nói lấp lửng
Hạ Đồng nghe qua cũng đủ hiểu hàm ý của anh, trời ơi, sao mà số cô xui dữ vậy nè. Đi hay ở lại? Không thể đi cũng không thể ở lại. Đường nào cũng chết hết, đi thì Lăng Hạo sẽ thế nào, ở lại thì chết sớm với Dương Tử.
-Cứ ở đó mà suy nghĩ.
Dương Tử cười nhạt, sau đó thong thả bước đi ra ngoài.
Hạ Đồng phân vân nhìn Lăng Hạo, biết thế sẽ không kêu Dương Tử đến làm gì. Bây giờ lại làm mình khó xử.
-Em, em xin lỗi anh. Em... em phải đi theo anh ta.-Hạ Đồng hối lỗi nhìn Lăng Hạo nói
-Nhóc đừng đi. Anh không muốn hôm nay đang vui lại bị phá rối.-Lăng Hạo níu tay cô lại
-Em, em không thể. Dương Tử nói đúng, em chỉ có thể đi theo anh ta, bởi vì chỉ có anh ta mới giúp được em.-Hạ Đồng khó xử nhìn anh nói, sau đó lấy tay mình ra, chạy theo Dương Tử
Lăng Hạo nắm chặt tay thành nắm đấm, được, là hắn ép anh, làm người "bạn thân thiết" như cô cũng bỏ theo hắn, anh không tin, anh lại thua hắn lần hai.
Ánh mắt Lăng Hạo hung ác, lại nham hiểm như một con sói.
Hạ Đồng len lén đi theo phía sau Dương Tử, trong lòng không ngừng cầu trời khẩn phật, làm ơn đừng cho anh "nổi điên" lên, nạn nhân nhất định là cô đó.
Hạ Đồng cúi đầu đi, không nhìn phía trước, ai mà biết Dương Tử đột nhiên dừng lại, làm cô đυ.ng thẳng vào tấm lưng rộng lớn của anh.
-Ui... Xin lỗi anh...-Hạ Đồng xoa xoa trán mình, ngước đầu lên
Dương Tử không quay người lại nhìn cô, khỏi cần nhìn mặt anh bây giờ cô cũng biết rõ tâm trạng anh qua tấm lưng lạnh lùng này.
-Tôi, tôi xin lỗi mà. Ai mà biết anh sẽ... sẽ không thích Lăng Hạo đến mức đó.-Hạ Đồng đi ra phía trước nhìn anh, vô tội nói
-Đã làm thì đừng hối hận.-Dương Tử lãnh đạm nói, đến nhìn cô cũng không có lấy một cái
-Xin lỗi, tôi đâu cố ý.-Hạ Đồng hối lỗi nói
-Có cố ý hay không chỉ có mình cô biết thôi.
Dương Tử khẽ nhếch môi một cái, sau đó ngồi vào ghế lái chiếc BMW đen được phục vụ lái ra.
Hạ Đồng đứng nhìn anh ngồi trong chiếc xe, không biết nên làm gì?
-Lên hay không?-Dương Tử hạ cửa kính xuống, nói
-Ờ, lên ngay.-Hạ Đồng vội vã ngồi lên hàng ghế phụ, thắt dây an toàn vào.
Dương Tử nhấn ga chạy đi. Hạ Đồng trong lòng không khỏi lo lắng cùng hiếu kì. Anh muốn đưa cô đi đâu? Không lẽ định gϊếŧ chết cô sao? Hay là thủ tiêu đây? (Chị ơi bớt suy nghĩ ba cái này giùm em, em bó tay với chị ==")
Hạ Đồng nhìn ra cửa sổ, đây là đường cao tốc. Sao anh lại chạy đến đây? Anh định làm gì? Chiếc xe vẫn đang chạy thì đột ngột dừng lại giữa đường cao tốc. Hạ Đồng không khỏi nhíu mày khó hiểu nhìn anh.
-Xuống xe.-Dương Tử lạnh lùng phun ra hai từ
-Hả!?-Hạ Đồng ngẩn ra nhìn anh.
Xuống xe??? Ý anh là sao? Không lẽ...
-Tôi không có thói quen lặp lại lần hai.-Dương Tử cười lạnh nhìn cô
-Đây, đây là đường cao tốc đó.-Hạ Đồng cố gắng bình tĩnh nói, anh đùa hay sao? Đây là đường cao tốc, lại ở giữa đường bắt cô xuống xe.
-Vậy thì đã sao? Xuống.-Dương Tử lạnh lẽo nhìn cô, ánh mắt đen sâu thẳm như chứa toàn băng lạnh
-Nhưng... đây là...
-Tự xuống hay tôi giúp.-anh nhàn nhã dựa người vào ghế hỏi
Hạ Đồng muốn nói nhưng rồi thôi, cô biết rõ anh không tốt lành gì mà, lại dám kêu cô ở giữa đường cao tốc đi xuống xe. Hạ Đồng mở cửa xe bước xuống xe, còn chưa kịp hỏi Dương Tử làm gì thì cửa xe đóng lại. Chiếc xe bị anh lái đi.
Hạ Đồng đúng là phải khóc rồi, rất muốn kêu anh lại nhưng mà làm sao có thể chứ? Bỏ cô giữa đường cao tốc, làm sao cô về nhà được đây? Trời ạ, có cần ác với cô thế không?
Bây giờ cô phải làm sao có thể về nhà đây? Đường cao tốc làm sao bắt được taxi chứ. Dương Tử, anh ác cũng vừa thôi.
Hạ Đồng muốn gọi điện cho Lăng Hạo nhưng rồi thôi, cô đã khiến anh buồn như thế, làm sao dám điện thoại kêu anh đến rước mình chứ. Có trách thì trách cô thôi.
Không còn cách nào khác đành đi bộ vậy.
...
Phải mất thời gian rất lâu Hạ Đồng mới mệt mỏi đến được nhà Chính, có cho cô, cô cũng không dám lên xe cùng Dương Tử lúc anh nổi giận đâu. Một lần thôi. Sẽ không có lần hai.
-Sao về trễ vậy?-bà quản gia có chút khó chịu hỏi
-Dạ, cháu... cháu từ giữa đường cao tốc đi bộ về đây.-Hạ Đồng lí nhí đáp, cầu là bà tin đi.
-Đường cao tốc? Cô đang nói dối tôi đúng không? Đi chơi quên đường về thì nói đi.-bà quản gia không tin, nghiêm khắc nói
-Cháu không có, thật sự là cháu từ giữa đường cao tốc đi về đây.-Hạ Đồng vội biện bạch
-Cô giành được giải quán quân cuộc thi hát, phải đi ăn mừng chứ? Sao lại ở giữa đường cao tốc, tôi làm sao tin được?-bà quản gia vẫn không chịu tin cô, hừ một tiếng
-Cháu, cháu...-cô cho dù có giải thích khan cổ họng bà cũng không chịu tin cô, rốt cục là tại sao? Tại sao bà lại ghét cô ngay khi cô đến đây chứ? Cô đã làm gì sai chứ?
-Hừ, không hiểu sao chủ tịch lại kêu cô đến đây.-quản gia không thiện cảm nhìn cô, hừ nhạt một tiếng bước đi
Hạ Đồng đứng nhìn bà quản gia đi khuất dần, không khỏi uất ức, cô không có nói dối bà mà, là Dương Tử đưa cô đến đó rồi bắt cô xuống xe. Tại sao bà lại không tin cô? Tại sao lại ghét cô chứ?
-Đi cũng nhanh đó.
Sau lưng vang lên tiếng nói lạnh lẽo đến tận cùng, không có bất kì cảm xúc nào đan xen, khiến cô vừa lạnh thấu xương lại vừa tức giận khi biết chủ nhân giọng nói đó.
Hạ Đồng quay qua nhìn Dương Tử đứng ngay cầu thang dác vàng nhìn cô, ánh mắt hờ hững lạnh lùng không hơn không kém. Một cơn tức giận ùa tới, anh bỏ cô giữa đường cao tốc vậy mà không có chút gì là hối lỗi lại còn cho đó là điều cô nên gánh phải.
-Liên quan tới anh sao?-Hạ Đồng hậm hực nhìn anh
-Đương nhiên là không liên quan đến tôi.-Dương Tử thờ ơ đáp
-Vậy thì đừng hỏi.-Hạ Đồng liếc anh một cái
-Hỏi để biết cô có vui không thôi? Thế nào?-Dương Tử cười lại như không cười, nói
-Nhờ anh mà tôi rất vui. Vừa lòng chưa?-Hạ Đồng sắp phát điên lên vì thái độ lạnh nhạt của anh, đi lên cầu thang dừng trước mặt anh
-Vẫn chưa. Thứ tôi hài lòng chính là... cô rời khỏi đây.-Dương Tử nhấn mạnh bốn từ cuối cùng, lãnh đạm nói ra
-Vậy thì làm anh buồn rồi. Tôi-sẽ-không-đi.-Hạ Đồng nói thật chậm thật lớn câu cuối, sau đó đẩy anh qua một lên đi lên phòng
Anh khẽ nhếch mép nhìn cô đi lên phòng, anh cũng muốn xem, cô chịu được bao lâu.