Chương 31: Bí mật???
Lăng Hạo nhìn Lăng lão gia một lúc, rốt cục cũng mở miệng:-Ba hãy kêu bọn người của ba quay về đi, nếu con còn gặp chúng con sẽ không nhượng bộ nữa.
-Ngay cả lời ba mày, mày cũng không nghe sao?-Lăng lão gia tức giận nói
-Ba, con đã nói, khi nào con muốn con sẽ quay về nhà, con vẫn muốn ở đây hơn.-Lăng Hạo bất đắc dĩ nói
-Vậy còn con bé đó? Không lẽ con định xem nó là cô ta sao?
-Ba, chuyện của con, con tự biết. Nếu ba không muốn ngay cả ba con cũng không nhận thì cứ làm như ba năm trước đi.-Lăng Hạo không khỏi tức giận nói
...
Hạ Đồng cùng với Lăng phu nhân đi dạo trong khu vườn, có thể nói bác đây cũng rất hiền từ và nhân hậu, bác có vẻ không có gì là ghét cô nên cô cũng thấy thoải mái.
-Lăng Hạo nó nói gì về nó với cháu?-Lăng phu nhân hỏi
-Dạ, anh ấy nói hoàn cảnh gia đình khó khăn, hôm cháu gặp anh ấy, anh ấy còn bị một toán người áo đen đuổi theo, anh ấy nói là bọn đòi nợ. Biệt thự này là anh ấy mượn bạn anh ấy.-Hạ Đồng thành thật kể lại hết không giấu giếm
-Nó nói vậy thật sao?-Lăng phu nhân nói với vẻ khó tin
-Dạ, bộ không đúng sao bác?-Hạ Đồng ngây ngô hỏi lại
-Không, ta chỉ ngạc nhiên sao nó lại nói cho cháu biết như vậy thôi.-Lăng phu nhân nhìn cô hiền từ nói
-Dạ.
Hạ Đồng mỉm cười nhìn bà, trong lòng không khỏi thở phào, cũng khó hiểu, lời cô nói lúc nãy là sai hay sao mà bác lại có vẻ ngạc nhiên như thế?
-Cháu thấy con ta như thế nào?-Lăng phu nhân đột ngột lên tiếng
-Dạ?-Hạ Đồng khó hiểu, kêu cô nhận xét anh sao?
-Cháu cứ nói thật, ta không có ý gì đâu.-bác mỉm cười hiền từ nói
-Dạ, anh ấy đối xử với cháu rất tốt, hay giúp đỡ cháu nhưng anh ấy rất hay chọc ghẹo cháu.-cô nói giọng đều đều
Bác mỉm cười gật đầu có vẻ tỏ ý hài lòng với cô.
Hạ Đồng nhìn bà, nụ cười hài lòng đó là sao?
Lăng phu nhân cùng cô luyên huyên vài chuyện cũng vào nhà, không khí trong phòng khách khá căng thẳng khi thấy được Lăng lão gia cùng Lăng Hạo không mấy vui vẻ nói chuyện với nhau.
-Hai cha con làm gì mà gây cấn vậy?-Lăng phu nhân lên tiếng phá vỡ không khí đó
-Nó đó, anh đã nói hết lời mà vẫn không chịu về.-Lăng lão gia tức giận nói
-Ba mẹ, con không muốn cãi nhau với hai người, ba mẹ về đi.-Lăng Hạo nói xong quay người bỏ lên lầu
-Con với cái chả ra cái gì.-Lăng lão gia lắc đầu nói
-Hạ Đồng chắc hôm nay ta không thể trò chuyện với cháu thêm nữa rồi, ta về trước còn Lăng Hạo nhờ cháu nha.-Lăng phu nhân nói rồi củng Lăng lão gia bước ra cổng lên chiếc xe chạy đi.
Sau khi tiễn hai bác xong, Hạ Đồng đi lên lầu tìm Lăng Hạo, nhẹ nhàng mở cánh cửa ở căn phòng ngay khúc quẹo ra thấy anh đang đứng ngoài ban công, Hạ Đồng từ từ đi lại phía Lăng Hạo, đứng bên cạnh, lên tiếng:
-Anh không sao chứ?
-Anh ổn.-Lăng Hạo hỏi nhưng mắt vẫn nhìn vườn hoa
-Em biết anh sẽ nói ổn.-Hạ Đồng dịu dàng nói
-Có phải nhóc thấy anh quá đáng lắm không?-Lăng Hạo quay qua nhìn cô hỏi
-Em nghĩ anh làm vậy là có lí do của mình, em hiểu mà.-cô mỉm cười nói
-Cảm ơn nhóc.
Lúc này đây khi cô ở bên cạnh an ủi anh, lòng anh nhẹ nhõm hẳn, những phiền muộn cũng vơi đi bớt.
Hạ Đồng nhìn nơi xa xăm, nhẹ nhàng cất giọng hát của mình lên, cô muốn hát để cho anh vơi đi chút nổi buồn
"... Giữa mênh mông hoa mặt trời trải dài cuối chân đồi phía xa
Ngồi bên anh mãi ko rời, bình yên nhé hương thơm cỏ cây
Gió ơi gió đừng vội kéo mây kẻo hạt mưa rớt qua nơi này
Để em ngắm nụ cười của anh, cứ dịu dàng mà lại nồng say
Những nụ cười mình ươm trong nắng, những ngọt ngào gửi vào cành hoa
Những kỉ niệm lặng im trên mây, để nơi này của riêng đôi ta
Để mai này dù xa 2 hướng, vẫn có người hằng ngày chờ anh
Đến một ngày mình lại gặp nhau giữa ngọn đồi ngập màu vàng tươi những bông hoa mặt trời..." (Bài: Đồi hoa mặt trời)
Hạ Đồng dứt dần tiếng hát, hòa vào không gian tĩnh lặng. Từng cơn gió nhẹ khẽ khàng thổi qua khuôn mặt của cô và anh.
-Anh đã đăng kí bài hát chúng ta dự thi rồi.-Lăng Hạo lên tiếng
-Là bài gì vậy?-Hạ Đồng quay sang nhìn anh
-Tự anh sáng tác.
-Anh sáng tác sao? Bây giờ em mới biết đó.-Hạ Đồng ngạc nhiên ra mặt
-Nhóc tưởng anh không biết sáng tác nhạc hay sao mà ngạc nhiên như vậy?
-Không có, em đâu có ý đó.-Hạ Đồng lắc tay
-Đến lúc thi, anh sẽ nói cho nhóc biết một bí mật.-Lăng Hạo nhìn cô thích thú nói
-Bí mật!?? Là gì vậy, hay là nói luôn đi.-Hạ Đồng tò mò hỏi
-Đến lúc đó nhóc sẽ biết nhưng phải hứa không được giận anh.
-Được nhưng mà có thể gợi ý một tí không?-Hạ Đồng nhìn anh làm mặt cún con nói
-Miễn bàn đi.-anh đẩy cô ra, nụ cười lộ hẳn trên môi
Hạ Đồng chu mỏ nhìn anh, bí mật là gì ta?
Anh mượn tiền cô?
Anh chia tay Du Hy? (ơ ơ cái này không phải bí mật gì lắm)
Anh sẽ làm ca sĩ?
Anh thích cô???
Hơ hơ hình như cái cuối không có khả năng nha, cô nghĩ đi đâu vậy? Mau quay về đi Hạ Đồng ơi.
Hạ Đồng quay trở về nhà Chính thì mặt trời cũng đã lặn, một mảng trời đen phủ lấy khắp con đường, Hạ Đồng tháo nón bảo hiểm ra, đưa cho Lăng Hạo, nói:
-Cảm ơn anh đã đưa em về.
-Có gì mà cảm ơn, ráng về học thuộc lòng lời nhạc đi, chúng ta sẽ tập từ từ.-Lăng Hạo khẽ vuốt đầu cô
-Em biết rồi. Anh về nhà đi, tạm biệt anh.-Hạ Đồng vẫy tay chào anh
-Ừm, tạm biệt nhóc.-Lăng Hạo nhìn cô, sau đó lên ga chạy đi mất.
Hạ Đồng nhìn anh chạy đi xa dần, mới đi vào nhà, vừa vào đến cửa giật nảy người khi thấy Dương Tử ngồi trên chiếc sô pha hoàng gia.
-Đi chơi có vui không?-Dương Tử nhìn cô, khóe môi là nụ cười nửa miệng
-Vui hơn ở với anh.-Hạ Đồng liếc xéo anh một cái
-Hôm nay to gan nhỉ? Dám ăn nói với tôi kiểu đó.-Dương Tử đứng dậy, dáng người cao ráo nhìn cô từ phía trên
-Anh lại định bắt tôi vừa nhảy ếch vừa hát mười vòng nữa chứ gì?-Hạ Đồng trề môi nói
-Tôi lại không nghĩ thế.-anh cười lại như không nhìn cô, càng làm cô cảnh giác hơn
-Tôi lại có một ý khá hay.
-Anh lại định bày trò gì?-cô nhíu mày, trong lòng khôn khỏi lo lắng
-Ngày mai cô sẽ biết ngay thôi.
Dương Tử thong thả đút hai tay vào túi, nhìn cô cười lạnh sau đó đi lên lầu.
Hạ Đồng nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng khó yên ổn, anh lại định bày trò gì đây? Đừng nói bắt cô vừa nhảy ếch vừa hát giữa sân trường nha. Đừng mà.
Hạ Đồng mặt mày mếu máo đi vào bếp, pha cappuccino đem lên phòng cho anh xong đi về phòng mình thay đồ đánh một giấc đến sáng. Chuyện ngày mai để mai tính.