Chương 23: Vướng vào scandal rắc rối (1)
Vì chuyện hôm qua nên từ sáng sớm Hạ Đồng đã chuồn khỏi nhà, gặp anh chẳng khác nào cô tìm đường chết, nên chỉ còn cách trốn trước thôi. Vì cô đến sớm nên giờ này khá ít người, Hạ Đồng để cặp lên bàn xong, đi xuống vườn hoa hướng dương. Hạ Đồng đi vào giữa vườn hoa, đứng trong những cành hoa hướng dương cao vυ't, nhìn vào chỉ thấy mái tóc đen nhấp nhô của cô khó thấy được cô.
Hạ Đồng đang đứng trong vườn hướng dương, lại vô tình thấy một cảnh không nên thấy.
Lăng Hạo... cùng Du Hy...
Hạ Đồng đưa tay lên bịt miệng mình, Lăng Hạo cùng Du Hy đang nồng nhiệt hôn nhau, không lẽ, không lẽ Lăng Hạo cặp với mấy cô tiểu thư sao? Cho dù anh thiếu tiền đến mức đó cũng không nên làm vậy chứ? (==")
Cô vô thức lùi về sau, lại không cẩn thận đến mức đạp trúng cành cây, vang lên tiếng động. Lập tức ngồi xuống núp dưới những cành hoa.
Nghe có tiếng động Lăng Hạo dừng lại, nhìn sang phía phát ra tiếng động, ánh mắt tinh tường dưới chiếc kính nhìn người con gái bị những cành hoa che lại.
-Giờ này còn sớm, không có người đâu, anh đừng lo.-Du Hy nũng na nũng nịu nói
-Về lớp đi, lát sẽ tìm em.-Lăng Hạo ám muội nói
-Người ta không chịu đâu.-Du Hy giận dỗi nói
-Ngoan, về lớp đi.
-Được rồi, nhưng anh phải đến tìm người ta đó.-Du Hy trước khi đi còn nói một câu
Đợi Du Hy rời đi, Lăng Hạo mới từng bước từng bước đi vào vườn hướng dương, tiến thẳng đến phía cô, Hạ Đồng hồi hộp nhìn từng bước chân của anh, đừng để anh phát hiện ra cô nha.
Lăng Hạo dừng trước cô một bước chân, khoé môi hơi nâng lên, tay phải vươn ra kéo một loạt từng cành hoa hướng dương ra, lập tức Hạ Đồng liền ngồi trước mặt anh.
-Anh, anh Lăng Hạo.-Hạ Đồng khuôn mặt méo sẹo nhìn anh
-Anh còn tưởng con mèo nào, thì ra là nhóc.-Lăng Hạo ngồi xổm xuống nhìn cô
Hạ Đồng xấu hổ đến mức muốn tìm cái hố chui vèo, anh nói vậy có nghĩa anh đã biết cô ở đây từ lúc nãy rồi.
-Sao lại núp ở đây?-Lăng Hạo định vươn tay ra vén tóc cô lại bị cô nghiêng đầu tránh né, tay anh rơi giữa không trung
Hạ Đồng ý thức được hành động của mình cũng hơi bối rối, cô bị làm sao thế này? Lúc nãy anh vừa cùng Du Hy ở đó, cô lại cảm thấy không vui, lại không muốn anh chạm vào mình một chút nào.
-Em, em tình cờ đi ngang qua thôi, lại không nghĩ sẽ nhìn thấy anh cùng Du Hy...-Hạ Đồng nói lấp lửng
-Anh đang cặp với Du Hy.-Lăng Hạo không che giấu nói, bàn tay một lần nữa vươn ra vén tóc cô
Hạ Đồng sững người nhìn anh đang vén tóc mình, đừng nói là vì tiền mà anh tình nguyện cặp với Du Hy nha.
-Anh cần tiền có đúng không? Em sẽ cho anh, anh đừng hạ thấp bản thân mình như thế.-Hạ Đồng không cần suy nghĩ liền nói ra câu này
-Nhóc cho anh tiền?-Lăng Hạo dở khóc dở cười với cô, cô lại nghĩ anh vì tiền mà quen Du Hy sao? Đúng là ngốc quá mà.
-Đúng vậy, nếu anh cần tiền, em sẽ cho anh, anh đừng quen Du Hy, em biết anh đang ép bản thân mình quen cô ta thôi.-Hạ Đồng gật đầu kiên định, hai bàn tay vươn ra nắm lấy tay anh
-Cô bé ngốc, em nghĩ anh cần tiền sao?-Lăng Hạo nhu tình nhìn cô
-Có phải vì bọn người áo đen lần trước lại đến tìm anh không? Anh đừng lo em sẽ cho anh tiền, anh đừng cặp với Du Hy nữa.
-Nhóc thật biết cách làm người khác khó xử.
Lăng Hạo ôn nhu kéo cô ôm vào lòng, mặc dù cô nghĩ anh quen Du Hy là vì tiền, nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang lo lắng cho anh, cô đang quan tâm anh, anh lại không nỡ xuống tay với cô, càng làm anh khó xử hơn.
Hạ Đồng chưa bao giờ tiếp xúc với con trai còn ôm nữa nên có chút ngượng ngùng, lại muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng lại càng làm anh ôm chặt hơn, anh khẽ lên tiếng:
-Đừng nhúc nhích, chỉ một lát thôi Hạ Đồng.
Từ suốt ba năm nay, chưa có một cô gái nào có thể làm anh ngay từ lần đầu gặp mặt đã có cảm tình như cô, có thể khiến anh mềm lòng được. Người con gái này rốt cục là người như thế nào, lại khiến anh có cảm giác như cô ấy bên cạnh mình.
Từ phía xa, Du Hy đứng nhìn cả hai ôm nhau, trong lòng phát lên một ngọn lửa lớn, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cô đi rồi nhưng chợt nhớ còn có chuyện cần nói nên quay lại không ngờ lại thấy cảnh này.
Lâm Hạ Đồng, mày là cái thá gì mà ôm anh Lăng Hạo. Tao nhất định sẽ khiến mày hối hận.
Ánh mắt hung ác nhìn chăm chăm Hạ Đồng, sau đó quay gót bỏ đi, để lại một điều mới mẻ chào đón Hạ Đồng.
Ít lâu sau, Lăng Hạo mới buông cô ra, chỉ quen cô được năm ngày, anh đã không thể xuống tay với cô, lúc nãy khi cô quan tâm anh, anh lại cảm thấy có lỗi nếu mình lợi dụng cô. Nếu lợi dụng cô, anh sẽ thắng hay là thua?
-Chuyện thi hát ấy? Anh đã nghĩ ra bài hát chưa?-Hạ Đồng đưa mình ra khỏi sự ngượng ngùng lên tiếng
-Anh đã nghĩ ra rồi, chỉ cần tập hát là xong thôi.-Lăng Hạo vui vẻ đáp lại
-Như vậy thì hay quá rồi.
-Về buổi tập, khi nào được thì anh sẽ nói cho em biết trước.
-Được ạ.
Hạ Đồng cười tươi đáp lại, một khoảng trời rông xanh biếc, ánh mặt trời chiếu lên từng lớp cánh hoa rồi nhẹ nhàng dừng lại ở khuôn mặt tươi cười của cô.
Nhẹ nhàng mà diễm lệ...
***
Du Hy không hề có ý định sẽ bỏ qua chuyện này, đi một mạch lên tầng của dãy lớp học 12, dừng trước lớp 12A1, hậm hực đi lại bàn Gia Uyển.
Gia Uyển thấy sắc mặt Du Hy tối như đêm ba mươi, hỏi:
-Chuyện gì vậy?
-Ra nói chuyện với em một lát đi.-Du Hy cộc cằn nói
-Có chuyện gì mà ở đây không thể nói được.-Gia Uyển chau mày lại hỏi
-Về con ăn mày mới vào lớp em.-Du Hy thốt ra câu này, đồng thời ánh mắt lộ ra tia hung ác
-Em định chết hay sao mà nhắc đến con nhỏ đó trong lớp này, đừng quên con nhỏ đó đang quấn lấy anh Khiết Đạt.
Gia Uyển đập bàn một cái, cũng may giờ này trong lớp vẫn chưa có ai vô, nếu không, để Khiết Đạt nghe được, sẽ không bỏ qua.
-Thì em mới kêu chị ra ngoài gặp em đó.
-Đi thôi.
Nói rồi, đồng loạt Gia Uyển và Du Hy đi lên sân thượng của trường, sau khi xác định không có ai trên này, Gia Uyển nhìn Du Hy không vui hỏi:
-Nói đi, lại là chuyện gì?
-Thì con nhỏ đó nó hết quấn lấy anh Khiết Đạt của chị, bây giờ lại là anh Lăng Hạo của em, chị nói xem, có nên bỏ qua không?-Du Hy siết chặt lan can sân thượng nói
-Lăng Hạo???-Gia Uyển nhíu mày hỏi
-Đúng vậy, lúc nãy em thấy anh ấy cùng con ăn mày đó ôm nhau, sao con ăn mày đó có thể dày mặt như vậy chứ?-Du Hy nói, ánh mắt nổi đầy tia máu, hận lúc nãy không đến cho cô mấy bạt tay
-Con nhỏ này rõ ràng cố ý tiếp cận những đàn anh trong lớp 12A1 của mình mà. Chị còn định cho cô ta một trận nữa đây, em có biết hôm qua chị thấy cảnh gì không?
Du Hy không hiểu cho lắm, Gia Uyển cười độc ác, lấy trong túi áo khoác ra chiếc điện thoại, trượt trên màn hình một hồi lâu, đưa đến trước mặt Du Hy.
-Anh Thiên!???-Du Hy nhìn thấy bức hình không khỏi kinh ngạc sau đó là tức giận tràn tới
-Con ăn mày này rõ ràng là cố ý tiếp cận ba anh ấy mà, Khiết Đạt rồi Thiên bây giờ là Lăng Hạo.
-Cho nên, chúng ta cần tặng một món quà cho nó.-Gia Uyển nói, trong mất toàn là độc ác
-Nhất định rồi, con ăn mày này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.-Du Hy cai nghiệt nói
Không trung vang lên tiếng cười hiểm ác của cả hai, ánh mắt toàn là hâm hiểm, hung ác.
---
Lăng Hạo cùng Hạ Đồng ở trong phòng nhạc, tâm trạng vui vẻ hẳn, Hạ Đòng nãy giờ vẫn cứ luyên huyên về câu chuyện vui của mình, còn Lăng Hạo thì chăm chú nghe cô kể, lâu lâu còn bật cười thành tiếng.
Không gian chỉ có tiếng cười.
Lăng Hạo hơi nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, chỉ còn mười phút nữa là vào học rồi, anh khẽ đứng lên, nhìn cô nói:
-Sắp vào học rồi, chúng ta cũng nên về lớp thôi.
-Ừm, em còn tưởng lát mới tới giờ, không ngờ chỉ còn mười phút.-Hạ Đồng thoáng buồn đứng lên
-Không lẽ nhóc định ngồi ở đây đến cuối giờ sao?-Lăng Hạo cười nhẹ nói
-Chắc vậy.-cô cười đáp lại
-Chỉ giỏi trả treo.-anh búng trán cô một cái
-Ui, đau em đó.-cô xoa xoa trán mình nhìn anh phồng mang trợn má lên
-Thắt cravat cho anh đi, anh không biết thắt.-Lăng Hạo nhanh chóng đổi đề tài, đưa chiếc cravat trước mặt cô
-Từ trước tới giờ ai thắt cho anh?-Hạ Đồng buộc miệng hỏi
-Đều có người thắt cho anh, chỉ là từ ba năm trước đã không còn.-Lăng Hạo vẫn luôn rất giỏi che giấu tâm trạng, trả lời bình thản
-Vậy ba năm nay ai thắt cho anh?-Hạ Đồng nói xong câu này biết mình quá tò mò, thầm trách bản thân
-Ba năm nay, anh không thắt cravat.-Lăng Hạo không giận đáp
-Trường cho sao? Anh đúng là một học sinh cá biệt mà.
Hạ Đồng dở khóc dở cười với anh, nhắc mới nhớ, lúc gặp anh, anh cũng không thắt cravat, lời anh nói là thật. Giựt lấy chiếc cravat trên tay anh, sau đó thắt cho anh.
Bởi vì anh cao không thua gì Dương Tử nên cô phải nhón chân lên mới thắt được, cô vừa thắt vừa lên tiếng quở trách:
-Anh lớn như vậy ngay cả thắt cravat cũng không biết, đúng là đáng cười mà.
"Anh đã lớn như vậy, cravat cũng không thắt được, để người khác biết đúng là buồn cười mà"
Cô vừa nói xong, trong đầu Lăng Hạo lại vang lên một giọng nói khác, trong trẻo nhẹ nhàng như dòng suối, tại sao cả hai khi thắt cravat cho anh đều nói câu quở trách tương tự nhau thế này chứ?
-Xong rồi.-Hạ Đồng thắt xong cho anh, hạ chân xuống, lùi ra sao hai bước nhìn anh
-Rất đẹp.-Hạ Đồng tự khen thành quả của mình
-Sau này nhóc phải thắt cravat cho anh đó.-Lăng Hạo nói một câu, y như câu ba năm trước mình nói với cô gái đó, anh muốn xem, cô trả lời có giống không?
-Không có chuyện đó đâu. Anh phải tập thắt cravat đi, lỡ sau này em không bên cạnh anh thì ai thắt cho anh.
Rất giống, câu trả lời rất giống nhau. Thật ra cô là ai?
-Nhóc thật ra là ai? Có phải nhóc cố ý nói ra hai câu đó không?-Lăng Hạo có chút nóng nảy vịn hay bên vai cô
Sức lực lại quá mạnh, làm Hạ Đồng khẽ nhăn mặt vì đau, anh bị làm sao thế? Lúc nãy còn rất vui mà, sao lại thay đổi nhanh như vậy?
-Anh Lăng Hạo, anh làm sao vậy? Còn nữa, cố ý nói gì chứ? Em nghĩ sao nói vậy thôi.-Hạ Đồng nhìn sắc mặt anh không tốt nói
Lăng Hạo lấy lại bình tĩnh, ý thức việc mình vừa làm, buông thõng hai tay xuống, đưa một tay lên mặt mình, bất lực nói:
-Em đi về lớp đi, anh muốn ở đây một lát.
-Anh ổn chứ?-Hạ Đồng hỏi han
-Anh ổn, em về lớp đi.
-Vậy em về lớp trước.
Hạ Đồng bước đi, chưa được lâu thì quay đầu lại nhìn anh, sau đó mới đi lên lớp một mạch.
Lăng Hạo gỡ mắt kính ra, xoa xoa mắt mình, thật ra là cô cố ý hay là đó chỉ là trùng hợp? Hoặc trước khi đến đây cô đã tìm hiểu trước? Nhưng mà cũng không thể thể hiện chân thật như cô được, thái độ thành thật của cô không giống diễn trò. Hay là anh quá đa nghi!??
-Chết tiệt.-anh phun ra hai chữ, đồng thời bóp chiếc kính trong tay, nhanh chóng chiếc kính bị anh bẻ gãy.
Lăng Hạo ngồi một lúc mới đứng lên đi lên lớp.
Bước chân đều đều của Lăng Hạo vang khắp dãy hành lang, trùng hợp lại đυ.ng mặt người đó ngay cửa lớp 12A1.
Ánh mắt đen thẳm nhìn Lăng Hạo toàn là băng lạnh. Hơi dừng lại ở cravat được thắt ngay ngắn tươm tất của anh, khóe môi nhếch lên lạnh lùng nói:
-Biết thắt cravat rồi sao?
-Có người thắt giùm thôi.-Lăng Hạo hời hợt đáp lại một câu
-Vậy sao? Ba năm không thắt cravat, bây giờ thắt lại nhìn rất khác.
-Không cần cậu nói tôi cũng biết, vẫn là câu nói đó, hãy lo cho bản thân cậu đi.-Lăng Hạo nói
xong câu đó khóe môi cười lại như không sau đó đi vào trong lớp
Dương Tử chỉ nhoẻn miệng cười, không nhanh không chậm vào lớp.
...
Giờ giả lao là giờ ồn ào nhất của trường Nhuận Lâm, từng tốp học sinh từ mỗi cửa lớp đi ra, nơi đi chính là canteen.
Hạ Đồng cũng không ngoại lệ, một mình đi xuống canteen, giờ cô mới nhận ra một điều canteen lại rất rộng. Ở trên tường phía nơi có thể cho tất cả học viên nhìn thấy là chiếc máy chiếu có kết nối với máy chủ của trường. Những chiếc bàn mặt vuông với bốn chiếc ghế nằm ở cạnh những ô cửa sổ. Những chiếc bàn hình chữ nhật với hàng ghế dài ở giữa canteen.
Một dãy quầy hàng bán thức ăn trải dài, trong đây lại rất thoáng mát.
Nơi đáng chú ý là ở trung tâm canteen, nơi cao nhất là hai chiếc bàn tròn lớn có thể cho mười người ngồi, mặt bàn làm bằng thủy tinh trong suốt, có thể thấy đó là nơi dành cho học viên đặc biệt.
Hạ Đồng vừa bước vào, nghe thấy tiếng xì xào của tất cả học viên có mặt trong canteen, tiếp đó là nhìn về phía cô, mọi ánh mắt đều là khinh bỉ.
-Là con nhỏ đó đó.
-Đúng là từ đâu đến thì giống vậy mà.
-Thứ mồi chài.
Hạ Đồng hơi nhíu mày, cô lại làm gì sai sao? Rõ ràng là không mà.
Ánh mắt cô dán chặt vào chiếc máy chiếu trên tường, trong nhất thời cả người cứng lại khi nhìn thấy nội dung trong đó. Lại là trò của ai nữa đây?