Chương 11: Phiên ngoại
Edit:Kuri
Beta:
Tiêu tỷ
*** Phiên ngoại 1: Ghi chép dạy chồng của Mao lang
Nói về Trương Siêu từ hồi tiếp quản Tuyên Hoa Các đến nay, việc buôn bán của tửu lâu, có thể nói là càng ngày càng lớn.
Tuy nhiên mọi việc đều có hai mặt, Tuyên Hoa Các như mặt trời buổi trưa, Trương Siêu phải cùng những quan to có địa vị thế lực xã giao ngày càng nhiều, càng bận bịu, mà Mao Phương Viên, lại càng trống vắng.
Bốn chữ một mình trông coi phòng trống lúc này, không đơn thuần chỉ là dùng để hình dung cô nương.
Hơn nữa gần đây, Mao Phương Viên ảo não phát hiện, mình thật sự rất giống một…… Oán phu.
Cũng khó trách, Trương Siêu mỗi ngày trở về phủ đều rất muộn, có lúc thậm chí còn không trở về, mỗi lần vừa vào phòng, Mao Phương Viên đều sẽ ngửi thấy mùi rượu nồng đậm. Hai ngày trước, hắn còn ngửi thấy….. mùi son phấn.
Mao Phương Viên trước kia đã từng nhắc nhở mình, nhất định phải tin tưởng Siêu Nhi, Siêu Nhi tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mình. Nhưng suy nghĩ một chút, Mao Phương Viên bắt đầu không khỏi cảm thấy dâng lên sự thiếu tự tin.
Nói cho cùng, hắn cũng không phải nữ nhân, hắn thật lòng với Siêu Nhi, nhưng chỉ có điều, không thể cho Siêu Nhi một đứa con.
Lúc này, Trương Siêu say bí tỉ nét mặt hớn hở trở về, vừa thấy Mao Phương Viên liền muốn ôm hắn, suy nghĩ có thể lại một lần nữa ngửi thấy mùi son phấn làm Mao Phương Viên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lớn tiếng hướng hắn quát:
“Ngươi buông ta ra!”
Trương Siêu lần này vô tội: “Sao thế, Mao lang…….”
Ủy khuất nhịn đầy bụng mấy ngày liên tiếp lập tức trào lên, Mao Phương Viên xoa xoa chóp mũi hồng, nói: “Ngươi nếu thấy ở cùng nữ nhân vui vẻ, vậy thì đi tìm nữ nhân đi! Còn về đây làm gì?”
Trương Siêu không có ý tốt cười một tiếng, tiến lên phía trước nói: “Ta thích nam nhân hay nữ nhân, Mao lang ngươi không phải là người rõ ràng nhất sao?”
Mao Phương Viên nắm quyền, thầm nghĩ tuyệt dối không thể lại thua ở chiêu này, nhưng mà…. Ánh mắt của Siêu Nhi, thật sự rất câu dẫn người khác……… Phi phi phi, hồn trở về!
“Vậy ngươi hãy thành thật nói, buổi tối mấy ngày hôm nay, ngươi đi đâu?”
“Xã giao với những đại lão gia kia a.”
“Vậy tại sao trên người lại có mùi nữ nhân?”
“Bọn họ nói muốn gả con gái cho ta, ta có thể có cách gì?”
“Cái gì?” Mao Phương Viên nhất thời giận quá xông lên, “Ngươi có đáp ứng không?”
“Nhà đã có một hãn thê (thê tử hung hãn), ta làm sao dám đáp ứng?” Trương Siêu không có cách nào buông tay.
“Ý ngươi là, nếu ta không có ở đây, ngươi sẽ đáp ứng?” Mao Phương Viên vô cùng tức giận, gương mặt đỏ lên vì phẫn nộ.
“Mao lang, ngươi thừa nhận ngươi là hãn thê?” Trương Siêu nhân cơ hội nắm thóp.
“Ngươi…..” Mao Phương Viên không nói nên lời, khi mỗi lần cãi nhau, Trương Siêu vĩnh viễn đều chiếm thế thượng phong.
“Được rồi, yên tâm đi.” Trương Siêu đem hắn ôm lấy, “Chờ sau này bán Tuyên Hoa Các đi, phiền toái gì cũng đều không còn.”
“Ngươi muốn bán Tuyên Hoa Các?” Mao Phương Viên cả kinh.
“Đúng vậy.” Trương Siêu hôn tai hắn.
“Tại sao?”
“Bởi vì……. Ta không muốn người ta yêu không vui.” Giọng Trương Siêu, là nghiêm túc hiếm có.
Mao Phương Viên không khỏi không thừa nhận, mình lại lần nữa bị đánh bại, hơn nữa, có khả năng cả đời cũng không thể leo trở lại.
“Cha ngươi có biết quyết định này không?”
“Bây giờ Tuyên Hoa Các là của ta, cho dù hắn không đồng ý, cũng chịu không cản được ta.” Trương Siêu thờ ơ nói, “Huống chi ta cảm thấy, hai cha của chsung ta, sẽ không để ý đến những vật ngoài thân này.”
“Nói cũng phải…..” Bây giờ hai cha của bọn họ đang ở Tỏa Ly biệt uyển, hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, cuộc sống ngược lại rất nhàn nhã. Mao Phương Viên tựa vào ngực Trương Siêu, hỏi: “Vậy sau này, ngươi có tính toán gì không?”
“Ừm……. Để ta suy nghĩ một chút….” Trương Siêu làm bộ dạng trầm tư, “Tuyên Hoa Các sau khi bán đi, nhất định có thể thu được một số tiền lớn, nửa đời sau ăn mặc không thành vấn đề. Đến lúc đó, ta sẽ mua một đống tiểu quan về……..”
“Ngươi dám?” Cho dù biết rõ hắn nói đừa, mao Phương viên có thể vẫn nóng nảy.
“Ta không dám.” Trương Siêu mỉm cười, ôm hắn càng chặt hơn, “Vận mệnh nhất định là ngươi, cũng chỉ có ngươi, mới có thể cùng ta giai lão.”
“Siêu nhi…….” Mao Phương Viên lại một lần nữa bị làm cho cảm động.
“Đương nhiên, trong quá trình già đi, cũng không mất đi mị lực phi phàm của bổn công tử, có thể hấp dẫn những ong bướm khác…..”
“Trương Siêu, ngươi có bản lĩnh lặp lại những lời vừa nói xem?”
“Mao lang, ta là nói đùa……..”
“”Nói đùa cũng không được!”
“A……. Mao lang, ngươi đừng véo được không? Cứ tiếp tục như vậy, vi phu sẽ không nhịn được…..”
“Không nhịn được cái gì? Ân ân ân ân ân….”
Mỗi một người, đều tìm kiếm hạnh phúc dành riêng cho mình, đến lúc đó có vài người rất may mắn tìm được, cũng có người đến nay vẫn tiếp tục tìm.
Thật ra thì, khi hạnh phúc chân chính đến, ngươi dĩ nhiên là sẽ cảm nhận được sự tồn tại của nó. Cho dù nửa đường vô tình bỏ qua, nó cũng sẽ đứng tại chỗ, chờ ngươi tìm thấy nó, sau đó, đến chết cũng không thay đổi.
*** Phiên ngoại 2: Mời Quân tối nay đến bầu bạn với Hoa Miên
Vương Truyền Quân, người ta gọi là phong lưu quân tử, cùng tiểu Lý bạch Lý Dịch Phong nổi danh là tài tử Dương Châu. Ai cũng biết, Vương Truyền Quân ngày thường trừ chơi chữ nhâm thơ đối ra, còn có niềm yêu thích lớn, đó chính là _________ làm vườn.
Đúng vậy, làm vườn.
Tuy nhiên, hắn không trồng những loại hoa giống nhau, mà là những loại kỳ hoa dị thảo hiếm có, mỗi một loại, đều có phương pháp nuôi dưỡng khác nhau, thậm chí ngay cả chậu hoa, cũng là đồ cổ tinh thiêu tế truyền, ở trong phủ Vương Truyền Quân, xếp đầy những chi lan hương thảo như vậy.
Trong đó có một chậu, gọi là lệ mộ huyết lan, nó dường như có linh tính giống loài người, hàng ngày chứng kiến những chuyện xảy ra.
Lúc này, nó nhìn thấy có hai nam nhân dung mạo tuấn mĩ thoát tục ngồi trong vườn.
“Điện Phi, ngươi nói, từ khi Quân chuộc chúng ta từ Trầm Hương lầu, tất cả, có phải hay không đều không giống nhau?”
“Hóa ra ngươi cũng có cảm giác này…… Hiểu Thần, hắn có phải hay không, đã cảm thấy chán ghét chúng ta? Ta thấy bây giờ, hắn coi trọng chúng ta, còn không bằng mấy chậu hoa kia.”
“Nhưng thật ra mà nói, người chờ đợi chúng ta giống như vậy, đã là rất hiếm thấy……”
“Chính bởi vì hiếm thấy, cho nên mới càng phải nắm vững, vạn nhất hắn đến lúc đó lại coi trọng người khác, vậy chúng
ta tìm ai khóc đây?”
“Thật ra thì………. Ta có một chủ ý…….”
“Chủ ý gì? Nói ta nghe chút, xem suy nghĩ của chúng ta có giống nhau không?”
“Không bằng, chúng ta như vậy…..”
Một lát sau, lệ mộ huyết lan lại thấy, có một nam nhân nho nhã bước vào hậu viện.
“Điện Phỉ, Hiểu Thần……. Hóa ra các ngươi ở đây.”
“Truyền Quân.” Hai người nhìn nhau một cái, sau đó đứng lên.
“Hoa đẹp hay chúng ta đẹp?” Hai miệng đồng thanh.
“A?” Vương Truyền Quân sửng sốt.
“Hoa đẹp hay chúng ta đẹp?” Tiếp tục hỏi.
Vương Truyền Quân trầm tư trong chốc lát, sau đó khó khăn nói: “Hoa…..”
“Cái gì?” Trương Điện Phỉ nghe vậy, lập tức đổi sắc mặt, “Hóa ra trong mắt ngươi, chúng ta còn không quan trọng bằng mấy chậu hoa!”
“Đã như vậy, ngươi vì sao phải đem chuộc chúng ta về? Còn không bằng ở lại Trầm Hương lầu….” Trương Hiểu Thần cũng nói.
“Ta…. Ta không phải có ý này…..”
Vương Truyền Quân trong lòng kêu oan uổng, hắn muốn nói, rõ ràng là ——
“Hoa không đẹp bằng các ngươi.”
Nhưng, không chờ hắn giải thích rõ, một màn thảm thương, cũng đã xảy ra.
“Binh linh bàng lang……..” Chậu hoa lên tiếng đép lại tiếng vỡ.
Lệ mộ huyết lan: Dừng tay! Các ngươi không thể mưu sát tác giả!
Trương Điện Phỉ: Hiểu Thần, ngươi vừa rồi có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì đó không?
Trương Hiểu Thần: Giống như nghe thấy…….. Nói gì mà, khong được mưu sát tác giả?
Trương Điện Phỉ: Tác giả cái
gì?
Trương Hiểu Thần: Ta cũng không biết….
Trương Điệu Phỉ: Đập hai chậu đó coi như xong đi……. Bằng không, hắn sẽ đau lòng…..
Trương Hiểu Thần: Ta cũng nghĩ như vậy…… Vạn nhất hắn thật sự tức giận, tình hình chỉ càng hỏng bét hơn……..
Hai người xì xào bàn tán một phen, rồi sau đó hướng về phía Vương Truyền Quân đang trợn mắt há mồm nói:
“Nếu chúng ta không đẹp bằng hoa, vậy tối hôm nay, ngươi liền theo hoa đi ngủ đi!”
Dứt lời, đồng thời xoay người, đồng thời bước, động tác liền mạch, hoàn mỹ phóng khoáng.
“Không phải a……. Cái đó, Hiểu Thần! Điện Phỉ! Các ngươi chờ một chút, nghe ta nói a…”
Vương Truyền Quân lướt qua hài cốt của chậu hoa, vội vàng đuổi theo.
Là, hoa trong lòng hắn đương nhiên là châu báu, nhưng so với hoa, quan trọng hơn, là người a.
Lệ mộ huyết lan nghĩ như vậy.
Đêm qua lần đầu tiên hải đường mưa, điểm vài ngạn ngữ nhẹ nhàng mềm mại. Giai nhân hiểu khởi xuất lan phòng, chiết lai đối kính hóa hồng trang.
Hỏi lang hoa đẹp hay nô ɭệ đẹp? Lang nói không bằng hoa yểu điệu. Giai nhân nghe lời phát hờn dỗi, không tin hoa chết thắng người sống.
Đem hoa vò nát ném vào trước lang: Mời lang hôm nay tới bầu bạn ngủ cùng hoa! —Đường Dần.
Hết phiên ngoại
Toàn văn hoàn