Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Chương 38

Chương 38: Tình địch của anh
Khi Tả Luân biết trong nhóm bộ đội đặc chủng có phái cả Cù Thừa Sâm theo làm tay súng bắn tỉa, trong lòng có chút kinh ngạc.

Người đàn ông này không phải là không thích hợp tham gia hành động lần này sao, nhưng nếu anh ta đã đến đây, vậy thì chỉ có thể có hai khả năng:

Thứ nhất, Bộ đội đặc chủng Hoa Dao ngu xuẩn đến mức phái chồng của con tin đi chấp hành nhiệm vụ cứu viện.

Thứ hai, người đàn ông này có được yếu tố tâm lý vững vàng không bị yếu tố bên ngoài tác động, từng binh lính của anh ta đều có năng lực đạt tới loại đỉnh cao nào đó.

Tuy Tả Luân không tin vào khả năng thứ hai lắm, nhưng chỉ có thể bài trừ giả thiết thứ nhất, đôi mắt của anh tối đen như mực, kết hợp với những đường cong trên mặt thì càng trở nên lạnh lẽo.

Đội trưởng đội đặc công giảng giải tình huống nhiệm vụ với tiểu đội đột kích Hoa Dao: "Đội hình cảnh quốc tế đã tiêu diệt sào huyệt của tổ chức buôn lậu thuốc phiện này ở nước ngoài, nhưng không nghĩ tới tin tình báo bị sai, có vài trọng phạm lén lút thoát được, hiện giờ ở biên cảnh đã tăng thêm số người lùng bắt, muốn chạy thoát thì còn khó hơn lên trời, huống hồ hiện giờ tổ chức của bọn họ đã trở thành "đồ bỏ", cho nên mới bí quá hóa liều đi đến bước này....."

Cảnh sát vây trùng trùng điệp điệp quanh trường học, nhìn theo sơ đồ, đám người bắt cóc tập trung chủ yếu ở ba khu, bọn họ còn sắp đặt một ít thuốc nổ, uy lực không rõ.

"Vũ khí của bọn họ không hề lạc quan với chúng ta, hỏa lực rất mạnh, hơn nữa, các cậu cũng có thể tưởng tượng được, đợt sóng của lần bắt cóc này có thể dâng lên rất cao."

Đầu tiên, những con tin bị bắt cóc đều là con nít, phụ nữ, người ngoại quốc, trong đó có không ít người có gia thế hiển hách, là những nhân vật nổi tiếng, vạn nhất có chuyện gì, sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Về phương diện của kẻ bắt cóc, đều là những tội phạm chạy trốn được tổ chức tội phạm quốc tế huấn luyện ra, có vài người còn là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, năng lực phản trinh sát vượt trội.

Lúc này John đề xuất những địa điểm mà mọi người cần đặc biệt chú ý.

"Theo tin tức chúng ta nghe lén có được, vài phút trước có một tên bắt cóc kèm hai con tin nữ trẻ tuổi, đi vào phòng học này."

Đôi mắt của Tả Luân trở nên âm u, âm thanh lạnh lùng nói: "Tên bắt cóc này là Richard, xuất thân từ quân xuất ngũ Mỹ, từng có tiền án là tội phạm gϊếŧ người biếи ŧɦái, thủ đoạn đối phó với phụ nữ cực kỳ thàn nhẫn."

Điều tra viên bắt đầu làm việc, loại trừ những người không phù hợp với điều kiện: "Chúng ta đã hỏi nhân viên nhà trường, tóc dài màu đen, phụ nữ châu Á còn trẻ, dáng người xinh xắn, muốn đồng thời phù hợp với những điều kiện kể trên, còn là con tin đang bị bắt giữ, bọn họ cho đáp án......... cũng chỉ có hai người."

Cù Thừa Sâm liếc mắt dò xét cậu ta một cái, trong lòng hiểu rõ, gằn từng chữ: "Hẳn là con gái của bộ trưởng bộ giáo dục Thi Thiến Nhu, cùng với, vợ của tôi, Ôn Miên."

Sắc mặt các quan lớn càng trở nên khó coi, nhìn nhau một cái, đây đều là những nhân vật quan trọng không thể để xảy ra chuyện!

Phó đại đội trưởng Hoa Dao chỉ vào bản đồ, "Vị trí này do chúng ta phụ trách."

"Nơi này có thể để một lính bắn tỉa ẩn nấp." Cù Thừa Sâm chỉ lên một mái nhà trên lầu: "Tôi đi."

"Tôi phản đối." Tả Luân không mang theo chút cảm tình chất vấn: " Con tin là người nhà của anh, lúc này sẽ làm ảnh hưởng đến sự phán đoán, và cả tầm ngắm của anh."

"Tôi hoàn toàn có thể làm được." Cù Thừa Sâm quét mắt một vòng nhìn những điều tra viên không nên ở chỗ này nhúng tay vào chuyện của bọn họ: "Nghi ngờ của anh là làm nhục tôi."

"Anh không thể phụ trách khu vực khác sao? Không nhất thiết phải đứng trên họng súng."

Đề nghị của Tả Luân về tình có thể tha thứ, người nào cũng không thể đoán trước được trong phòng học đó sẽ xảy ra cảnh tượng khủng khϊếp gì, bọn họ chỉ muốn đề phòng những tình huống xấu nhất.

Ngón tay của Cù Thừa Sâm khẽ chạm vào bản vẽ: "Chính bởi vì trong đó là vợ của tôi, tôi mới hi vọng sẽ dùng tay súng bắn tỉa giỏi nhất."

"Vậy thì, để tôi đi. Anh có thể đến chỗ cấp trên của tôi để xác minh khả năng bắn tỉa của tôi, huống chi, tôi có kinh nghiệm đối phó với những tên bắt cóc này."

"Không tự mình nhìn thấy, tôi không tin."

Sắc mặt Tả Luân không tốt, hai người tranh chấp không ngừng.

"Anh vì cái gì mà có thể tin tưởng bản thân mình vậy chứ?"

"Moses đã từng nói: Tin tiên tri, tin hậu thế, tin tôi." Cù Thừa Sâm vừa nghiên cứu địa hình, vừa trả lời nghi ngờ của người nào đó: "Lời này anh chắc chắn đã từng nghe qua, Điều tra viên Tả, xét về kinh nghiệp đối địch tôi không thua anh."

Phó đại đội trưởng phát hiện ra bọn họ đang ngầm giao chiến, liền thấy kỳ quái, cậu áo đen kia không lo đi nhìn nhóm tiên phong của bọn họ, vì cái gì mà cứ thích nhắm vào cái cửa sổ này?

"Các người có thời gian đi cãi cọ những thứ này, sao không trực tiếp xông vào xử lý kẻ địch? Đều chỉ biết nói thôi sao? Gai bạc (Viết ngắn gọn của biệt hiệu Bụi gai màu bạc được khắc trên cây súng của Cù Thừa Sâm), tôi ra lệnh cho cậu lập tức đi vào vị trí!" Ông lại chuyển hướng đi giải quyết người kia: "Điều tra viên Tả Luân, xin hỏi còn có ý kiến gì không? Bất quá có khả năng tôi sẽ bảo lưu ý kiến của anh!"

Tả Luân không cần nghĩ cũng biết mình đã đi quá giới hạn, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào người nào đó trong một giây, sau đó xoay người rời đi.

Phó đại đội trưởng chỉ vào ót trung tá Cù, dạy bảo: "Tôi nói cậu này, có phải cậu còn quên chuyện gì đó chưa xin phép không?"

Cù Thừa Sâm sờ sờ mũi, tương đối bình tĩnh vô tội.

"Cả vợ, bạn gái cũ đều hỗn loạn như vậy, cậu cũng được thật đấy!"

"......"

Đối vặt mới phó đại đội trưởng của đội Hoa Dao đã quen biết nhiều năm, chuyện trung tá Cù có suy nghĩ không công chính, liền lộ rõ.

Thừa dịp chuyên gia đàm phán dùng loa phóng thanh trao đổi với nhóm tội phạm, một tổ nhân viên dùng tia hồng ngoại và thiết bị thăm dò hiện trường.

Nhóm bắt cóc đã chờ đến hết kiên nhẫn, chỉ thấy một thi thể đàn ông bị bắn thủng mi tâm, bị ném ra ngoài một cách tàn nhẫn, tên cầm đầu ra thông điệp với cảnh sát:

"Nói cho chúng bây biết, bọn tao không sợ gì hết! Đám cảnh sát chúng bây nếu dám có hành động gì, cùng lắm thì đồng quy vu tận! Hiện tiện bắt đầu chuẩn bị tiền mặt và xe mà bọn tao yêu cầu đi! Cứ cách mười phút, tao sẽ gϊếŧ một con tin!"

Cùng lúc đó, cảnh sát đã phân công xong các nhóm đột kích, cứu viện, bắn tỉa, phá bom, nhóm người FBI, đặc công vác súng lên vai, lên đạn, chuẩn bị sắp xếp, lập tức phân tán đến địa điểm đã chỉ định.

Bọn họ chỉ giờ súng nhắm mục tiêu, hai bên đều đang tìm cơ hội có lợi nhất.

*****

Tiếng thét chói tai đã bị tiếng nổ của súng tự động ngăn chặn, chỉ còn tiếng khóc thút thít nghẹn ngào, khói thuốc súng tràn ngập.

Mọi người bị nhóm bắt cóc áp giải đến phòng âm nhạc, bọn họ ôm đầu ngồi xổm xuống đất, bất luận là đứa nhỏ khóc đến khàn giọng, hay là người lớn cảm xúc không ổn định, đều có vẻ chật vật không chịu nổi.

"Don"t move!"

Từ ngoài cửa sổ truyền đến những tiếng la khóc không rõ ràng, Ôn Miên nhìn sắc mặt trắng bệch và dáng vẻ mọi mệt của Thi Thiến Nhu bên cạnh, tên ngoại quốc biếи ŧɦái không để ý đến sự phản bối của đồng bọn bên cạnh, nhốt riêng hai người vào phòng mỹ thuật.

Cù Thừa Sâm và bộ đội đặc chủng Hoa Dao sẽ phái người tới đây cứu viện sao, nếu để cho người đàn ông kia nhìn thấy vẻ bất lực này của Thi tiểu thư, sẽ có cảm tưởng thế nào?

"Tôi còn nhớ rõ cô, bảo bối, chúng ta lại thấy mặt." Lý Tra Đức cầm một cây súng lục Walter của Đức trong tay, họng súng đem ngòm lành lạnh, một viên đạn bắn vào cạnh chân Ôn Miên: "Đi kéo rèm che lại."

Ôn Miên từ từ đi đến cửa sổ, kéo màn che lại, bên trong trở nên u ám, hoàn cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ này càng kích phát tính tàn bạo trong nội tâm Lý Tra Đức, muốn hành hạ người đến chết.

Lý Tra Đức nắm chặt cổ Thi Thiến Nhu, đè chặt cô ta xuống đất, ngẩng đầu cảnh cáo cô gái đứng bên cạnh: "Nếu mày dám động đậy, tao gϊếŧ cả hai người!"

Hắn ta thật sự có thể làm như vậy, Ôn Miên và Thi Thiến Nhu chỉ là hai trong số rất nhiều con tin, cho dù chết cũng sẽ không có ai đặt vào mắt.

Nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mình, làm thế nào để tự cứu liền trở thành vấn đề nan giải nhất.

Thi Thiến Nhu cố chết phản kháng, cô ta bị người đàn ông xé áo khoác ngoài ra, tiện tay quơ lấy một cái ghế nhỏ muốn đập bể đầu hắn, Lý Tra Đức thở hổn hển, giơ tay lền cho cô ta mấy bạt tay, khuôn mặt trắng nõn liền sưng đỏ lên, năm dấu tay rõ ràng khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Ôn Miên nhìn theo Lý Tra Đức liền biết đại sự không ổn, cô vẫn để ý đến nhất cử nhất động của hắn, lúc đầu bắn mấy phát để uy hϊếp, thêm nữa vừa rồi......... dung lượng 8 phát, hẳn là hắn ta chỉ còn một viên đạn.

Váy dài của Thi Thiến Nhu bị xé rách, thân thể mềm mại bị phơi bày ra ngoài, Lý Tra Đức trời sanh tính tình vặn vẹo, thích ngược đãi đàn bà đến chết, hắn nhìn vẻ mặt hít thở không thông của cô, nơi đó cứng đến không thể nhịn được nữa, một tay mở quần, đồng thời nắm bộ ngực no đủ trước mặt, dùng móng tay vẽ mấy vết máu lên da thịt trắng mịn, sau đó xé rách cái qυầи ɭóŧ còn xót lại của cô gái.

Ôn Miên như đang trở lại hiện trường của vụ cường bạo mấy năm trước.

Cô từng hỏi, nếu thời gian quay ngược, gỗ chưa thành thuyền, thay vì chỉ biết lo sợ bị liên lụy, có thể cứu được cô gái bị hại đó hay không.

Hiện tại rốt cuộc cô cũng đã tìm được đáp án, cứu cô ấy, cũng là tự cứu mình.

Ôn Miên bức bách chính mình phải chiến thắng được nội tâm yếu đuối, căn chặt khớp hàm đang run rẩy, dù cô làm không được, chỉ còn tay không, cũng không thể trơ mắt nhìn Thi Thiến Nhu bị người khác lăng nhục.

Thừa lúc hắn phân tâm, Ôn Miên cầm lấy cái bàn tứ giác của con nít, "Biếи ŧɦái! Mẹ nó cho dù có chết tao cũng cần mày chôn cùng!"

Lý Tra Đức bóp cò súng, động tác của cô nhanh đến mức khiến bản thân phải kinh ngạc, một cước đá bay cây súng trong tay người đàn ông, biết rõ căn bản không phải đối thủ của hắn, nhưng giống như bị kích phát ý chí cầu sinh, cảm giác cận kề cái chết đã làm bùng phát cảm xúc bạo phát mãnh liệt trong cô.

Ánh mắt, yết hầu, hạ thân, Ôn Miên cùng công kích của mình để phát tiết tất cả sợ hãi và phẫn nộ, vừa xé vừa cắn, cô biết tài nghệ của mình không bằng người, tố chất của hai bên cách nhau quá lớn, mà khi bạn đối mặt với một đối thủ có ý chí kiên định, đem sinh tử ra để chiến đấu, bạn phải hiểu thời gian đọ sức sẽ không dài.

"Bức màn!"

Thi Thiến Nhu vốn nghĩ muốn giúp cô đánh vừa nghe thấy lời này, lập tức hiểu rõ, muốn cho cảnh sát nhìn thấy được tình huống của bọn họ!

Cô cũng bất chấp bản thân đang chật vật, bò trên mặt đất đứng lên, kéo màn che, để cho một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào tội ác biến chất.

"Con tin và tên bắt cóc xảy ra xung đột!"

Viên quan sát bỏ ống nhòm hồng ngoại trong tay xuống, chỉ thấy họng súng đã sớm nhắm vào người đàn ông này.

Đang đấu với Lý Tra Đức đích thực là Ôn Miên, cô bị ăn vô số đòn, phản ứng quá chậm, bị chân người đàn ông giẫm lên, cả cơ thể bị đập vào vách tường, mà Thi Thiến Nhu bị Lý Tra Đức bắt lấy, làm tấp chắn, súng bắn tỉa không thể tìm được vị trí để bắn hạ.

Nhưng đối với trung tá Cù mà nói, anh chỉ cần đối phương buông lỏng ba giây, đã đủ vừa lòng.

Mặc dù mục tiêu của anh đang di động, bị chắn.

Lâm nguy không sự, tay súng bắn tỉa cho dù có ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể dao động.

Người đàn ông báo cáo hành động, "Súng bắn tỉa số một có tầm nhìn, yêu cầu tùy thời tiến hành bắn hạ, hết!"

Ôn Miên tỉnh lại từ trong cơn hoa mắt, nhìn thấy cây súng của người đàn ông rơi xuống cách mình không xa, nhất thời mừng rỡ!

Lý Tra Đức cũng muốn ngồi dậy đi nhặt, nhưng Thi Thiến Nhu lại ngoan độc cắn lên tay hắn, thừa dịp hắn dời tầm mắt đi, ôn Miên nhặt súng lục lên, một mảng máu tươi mơ hồ hiện lên trong tầm mắt, muốn dùng hết sức nhắm vào Lý Tra Đức.

Thân hình người đàn ông mới hơi lệch đi một tí, một viên đạn từ ngoài cửa số chiếu vào, viên đạn sắc nhọn lạnh lẽo, xuyên thẳng vào đầu hắn, cả thân hình đổ ập xuống nền đất.

Thi Thiến Nhu ra sức kêu một tiếng, cảm xúc vỡ òa trong chốc lát, trái ngược hoàn toàn với hình tượng hoàn mỹ thường ngày, đầu tóc cô ta hỗn độn, ngồi dưới đất gào khóc.

Toàn thân Ôn Miên cũng hết sức lực, nằm trên sàn không thể động đậy, chân mày cô nhíu chặt lại, đau như vậy có lẽ là xương sườn bị gãy rồi.

Tiếng súng vang lên bốn phía, giống như có tiếng cọ xát của áo chống đạn ngay bên tai, còn có tiếng vang của súng ngắm, cả trái tim đều rơi xuống, cô biết, một phát vừa rồi là của Cù Thừa Sâm.

Chỉ có thể là anh, mới có thể có được khí phách 800m không còn một bóng người như vậy.

Ánh nắng vừa chíu vào viên đạn của anh.

Vừa chiếu vào người vừa bị anh gϊếŧ.

Cù Thừa Sâm vẫn im lặng nhìn chằm chằm kính ngắm, phát hiện ngón tay có hơi chút buông lỏng, nghĩ xong, tâm trạng của anh liền chìm trong tiếng thở dài.

Tới cùng vẫn khẩn trương sao.

Thanh trừ đám bắt cóc xong.

Cảnh sát giúp người bị nạn rút lui khỏi hiện trường, nằm dài trên đất, Ôn Miên được người ta nâng lên cáng, cô thấy cảnh sát lấy tay che từng đôi mắt ngây thơ lại, không lưu lại bóng mờ trong tâm lý bọn nhỏ.

"Từ từ...." Cô nói xong, ra ngoài liền khom người "ọe" một tiếng, nôn ra đầy đất.

Nhớ tới hình ảnh người nọ bị bắn nát sọ, óc bắn ra, Ôn Miên tin tưởng, cô cần dùng chút thời gian để thích ứng.

Người áo đen vươn cổ tay áo của mình ra, giúp cô lau đi những thứ không sạch sẽ bên miệng.

Ôn Miên ngửa đầu, thấy một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, dường như mỗi lần gặp mặt gương mặt anh ta đều cứng như sàn nhà,... Ừm, cánh tay của người đàn ông này còn đang chảy máu.

Tả Luân, anh ta thật sự là FBI?

".......... Anh trúng đạn hả?"

"Cô bị thương, ngậm miệng, không được nhúch nhích, đừng nói chuyện."

"......"