Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 54: Leo

Phải mất vài phút mọi người mới hiểu được mọi chuyện. Rồi các trại viên khác của nhà thần Hephaestus bắt đầu cùng lúc đặt ra các câu hỏi. Bốn á thần còn lại là ai? Mất bao lâu để tạo ra con thuyền này? Sao tất cả mọi người đều không cùng đi đến Hy Lạp?

"Các anh hùng!" Chiron gõ móng guốc lên sàn. "Cụ thể ra sao vẫn chưa rõ ràng, nhưng Leo nói đúng. Cậu ấy sẽ cần mọi người giúp tạo ra con thuyền Argo II. Đây có lẽ là dự án lớn nhất mà Nhà số Chín đảm nhận, thậm chí còn lớn hơn cả dự án con rồng bằng đồng."

"Nó sẽ phải mất ít nhất một năm," Nyssa đoán. "Chúng ta có nhiều thời gian đến thế không?"

"Các cháu chỉ có nhiều nhất sáu tháng," Chiron nói. "Các cháu nên khởi hành vào thời điểm hạ chí, khi sức mạnh của các vị thần mạnh mẽ nhất. Ngoài ra, rõ ràng rằng chúng ta không thể tin vào các thần gió, và các ngọn gió mùa hè thì ít sức mạnh và dễ chịu cho việc lái tàu nhất. Các cháu không được khởi hành trễ hơn, nếu không sẽ quá muộn để ngăn cản lũ khổng lồ. Các cháu phải tránh việc di chuyển trên mặt đất, chỉ đi trên trời và biển cả, vì thế phương tiện này vô cùng thích hợp. Jason là con trai của thần bầu trời..."

Giọng ông ấy nhỏ dần, nhưng Leo đoán là bác Chiron đang nghĩ về người học trò đang mất tích của mình, Percy Jackson, con trai của thần Poisedon. Anh ta ắt cũng sẽ thích hợp cho chuyến hành trình này.

Jake Mason quay lại nhìn Leo. "Ừm, có một điều chắc chắn là, giờ cậu sẽ là người đứng đầu của nhà chúng ta. Đây là vinh dự lớn nhất mà nhà chúng ta từng có. Có ai phản đối không?"

Không ai lên tiếng. Tất cả anh chị em cùng nhà đều mỉm cười với cậu, và Leo gần như cảm nhận được lời nguyền của nhà họ đã bị phá vỡ, sự tuyệt vọng của họ đang dần tan biến đi.

"Vậy thì, chính thức nhé," Jake nói. "Cậu là người đứng đầu nhà của chúng ta."

Lần này Leo không thể nói nên lời. Kể từ khi mẹ mất, cậu đã dành phần lớn thời gian trong cuộc đời mình để chạy trốn. Giờ cậu đã tìm thấy tổ ấm và một gia đình. Cậu tìm được một công việc để làm. Và cũng đầy sợ hãi như nó vốn như thế, Leo không hề có ý định chạy trốn – cho dù là một tẻo tẹo teo nào.

"Ừm," cuối cùng cậu cất tiếng, "nếu các cậu chọn tớ làm người đứng đầu, các cậu ắt phải điên khùng hơn tớ nhiều. Vì thế hãy cùng nhau tạo ra một cỗ máy chiến tranh thật oách nhé!"