Chương 3
Buổi tối, tắm rửa xong, sấy khô tóc, tôi nhào lên giường, lấy nhật ký dưới gối ra viết.Nằm sấp xuống, một tay lấy hộp nhạc trước giường ra, nhét tai nghe vào rồi ấn chốt, tay kia thì viết ra chữ uốn éo trên nhật ký.
"Ngày 12 tháng 10, thứ Hai, trời trong. Tâm tình không tệ. Tối nay bà làm cá hấp và tôm nõn, không thêm rau thơm, chỉ xào hành và tỏi...... Khi nhìn thấy anh từ cửa sổ, mặc đồng phục thể thao, đội mũ nâu mà trước chưa thấy bao giờ......"
Thời gian hai bài hát, viết xong nhật kí, cất về góc, ôm chàng gấu lăn một vòng, nâng hai chân nặng nề mà nện lên chăn bông. Ừ — ổ của mình vẫn là thoải mái nhất!
Lại xoay người, ách xì 1 cái, nửa nheo mắt lại, nghe giọng hoạt bát của Trứ Từ Hoài, lại nghĩ đến anh.
Bắt đầu thích anh là hồi học lớp mười nhỉ? Đến bây giờ cũng chưa đến một năm. Lúc ấy đang cùng Phái Nhã và Hương Hương tập xà ở bãi tập, lơ đãng thấy anh chơi bóng rổ, oa, một cảm giác rất là – giật nảy mình (yomost)!
Sau đó khi tôi phát hiện mình càng ngày càng chú ý đến anh, liền nghĩ đến: Hay đây là động lòng?
Loại tình huống này thật bình thường nhỉ? Hướng đến tình yêu là một trong những đặc tính của thời kỳ trưởng thành.
Cũng từng nghi ngờ, rốt cuộc tôi là vì thích mà thích, hay là vì muốn thích mà đi thích? Có lẽ là như theo lời cuốn sách, thời kỳ trưởng thành ý thức mông lung chiết xạ tạo thành phản ứng trong lòng? Hì, ai quản nó, tôi chẳng cần tìm rõ ngọn nguồn đâu. Tóm lại, tôi cảm thấy thích anh, chỉ đơn giản như vậy thôi!
Nhưng mà, hắc hắc, phải rõ là: Tôi còn chưa yêu anh nhé, chỉ là thích mà thôi. Tuổi như tôi, tình yêu còn quá sớm, mức "thích" là tốt rồi.
Huống chi, tôi cũng không phải không biết, ít nhất hiểu được ranh giới của ảo và thật. Khoảng cách giữa anh và tôi rất xa, muốn vượt qua quá khó khăn.
Quá khó khăn mà – tôi hít vào, lật người, giờ phút này trong máy ghi âm truyền ra bản tình ca buồn. Tôi lẳng lặng nghe, bất giác bị phần sầu bi kia cuốn hút...... Ai, xem ra tình yêu đúng là làm hao tổn tâm trí mà.
Nhiều lần, tiếng ca kết thúc, băng cũng chạy đến cuối, tôi chuyển nó lại, ấn nút, giai điệu nhẹ nhàng lại vang lên.
Tâm tình của tôi lập tức tốt theo, lại lật người, tung tung chú gấu. Đi, sao lại nhớ đến nó? Tôi còn chưa biết yêu mà! Yêu là phải từ hai phía, cho nên chuyện cần lo nhiều lắm, đối tượng lựa chọn, hai người ở chung, nhân nhượng, thay lòng đổi dạ, vĩnh hằng...... Tình yêu đơn phương là chắc rồi, chuyện của mình mình, tự do hơn yêu đương nhiều nhỉ!
Tôi còn chưa chuẩn bị để yêu đâu, chỉ thầm mến thôi, là lúc này.
Dùng sức ném chú gấu lên trên, tôi cười vui vẻ. Như vậy mới không uổng phí thanh xuân của tôi!
Kỳ thật, tôi cũng không hiểu anh. Ngoài việc quan sát vẻ ngoài từ xa, thứ khác, ví dụ như quan niệm, phẩm hạnh, thói quen của anh, tôi cũng không biết. Cứ thích như vậy — thích như vậy, là quá nông cạn hả?
Nông cạn thì nông cạn đi, dù sao, tôi cũng chẳng cho là mình cao thâm!
Lại xoay người lần nữa, nhìn đồng hồ, tắt nhạc đi, tắt đèn, mỉm cười đi vào giấc ngủ.