“Lão ba của tôi thật ngu ngốc, nuôi con giùm người ta nhiều năm như vậy, hừ! Tôi nghĩ dù sao Từng Khải Ninh cũng giả bộ ngoan hiền trước mặt lão ba tôi lâu như thế, mẹ con họ lừa ba tôi cũng không ít, tôi cũng chả muốn vạch trần chuyện này làm gì! Nhưng mà, các người đi quá xa rồi!” Uông Phong Lân nheo mắt lại, vẻ mặt nguy hiểm làm cho Tỉnh Thượng Đan đóng băng tại chỗ “Cô đừng nghĩ sửa chữa được sai lầm này! Tôi sẽ an bài cho cô và Từng Khải Ninh kết hôn, các người sẽ rất hạnh phúc!”
Hai chữ “Hạnh phúc” này được Uông Phong Lân phun ra một cách xa xỉ, Tỉnh Thượng Đan nghe thấy không khỏi run lên.
“Tu, Tỉnh Thượng Đan và Từng Khải Ninh sau khi kết hôn sẽ đi Brazil, thay tôi đi làm đi!” Uông Phong Lân phân phó, đây mới là con người thật của Uông Phong Lân trên thương trường, không khác gì ác ma.
“Biết rồi!” Tu gật đầu, nhìn A Kha, hoàn toàn không có gì gọi là thương hương tiếc ngọc xách tay Tỉnh Thượng Đan lôi đi “Đi thôi!”
Nhìn Tu và A Kha mang Tỉnh Thượng Đan đi, Lâm và Phan Già quay đầu lại nhìn Uông Phong Lân cùng Tư Nam.
“Cái kia” Phan già chỉ chỉ Tư Nam “Tư Nam, cậu tốt nhất vẫn là nên đi rửa mặt đi a!”
“Hả?” Tư Nam không hiểu được ý tứ của cô.
“Ha ha, mặt hoa da phấn!” Uông Phong Lân sủng nịch xoa xoa tóc Tư Nam “Mặt toàn là máu đây này, người khác không biết nhìn còn tưởng em là kẻ cuồng gϊếŧ người đó!”
Tư Nam dùng tay lau đi vết máu trên mặt, kết quả máu tươi trên mặt lan ra càng ngày càng rộng.
Uông Phong Lân kéo tay cậu xuống: “Ngoan, anh ôm A Kim, em đi tắm rửa sạch sẽ được chứ?”
Tư Nam mặc dù vẫn khóc như hoa lê trong mưa, nhưng khóe miệng lại hiện lên ý cười: “Còn nói em, không lẽ bộ dáng hiện tại của anh tốt hơn em chắc?”
Uông Phong Lân cúi đầu xuống nhìn, cả người mình cũng đều toàn là máu.
“Đi thôi, đừng nhìn!” Lâm giật nhẹ góc áo Phan Già, hai người lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tư Nam thấy hai người kia đã ra khỏi phòng, cúi đầu nhìn A Kim trong lòng: “Anh thật khờ mà, nhảy lên làm gì chứ? Em có thể né mà.”
“Vạn nhất em không né kịp thì sao?” Uông Phong Lân dùng tay lau vết máu trên mặt Tư Nam “Ít ra, A Kim rời đi như vậy mới thuyết phục được người khác.”
Tư Nam gật đầu: “Nhưng mà anh có biết, khi em nhìn thấy A Kim như vậy, trong lòng em rất đau hay không?”
“Nếu đổi lại người bị thương là em, anh sẽ càng đau lòng, đau lòng đến chết!” Uông Phong Lân đỡ gáy Tư Nam, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Nụ hôn dài vừa dứt, khoảng cách kéo giãn ra, hai người nhìn nhau cười to, mặt cả hai đều lem nhem.
Tư Nam ôm lấy thân thể A Kim: “Chờ em!” Nói xong đứng dậy, đem A Kim ôm vào toilet, lại xoay người đi ra ngoài, dìu Uông Phong Lân xuống giường “Đi thôi, chúng ta cùng tắm với nhau.”
“Rốt cục có thể chân chính cùng em tắm rửa rồi!” Uông Phong Lân dựa đầu lên vai Tư Nam “Sau này, mỗi ngày đều phải cùng nhau tắm nha.”
“Ân.” Tư Nam gật gật đầu “Muốn anh tắm cho em!”
“Tốt!” Uông Phong Lân ghé vào tai Tư Nam thổi khí “Chồng em sẽ vì em mà phục vụ một cách tốt nhất!”
“Đáng ghét, cái gì mà chồng chứ?” Tư Nam vỗ vỗ mặt Uông Phong Lân “Anh chỉ là vợ nhỏ thôi!”
“Vậy là anh được sủng ái nhất sao?” Uông Phong Lân ôm lấy eo Tư Nam “Vậy là em phải thương anh thật nhiều đó!”
Gần hai tháng trôi qua, Tư Nam cùng Uông Phong Lân ở bệnh viện, mỗi ngày đều bồi Uông Phong Lân đi dạo, làm trị liệu. Bình thường vẫn đến Uông thị làm việc, mang theo văn kiện để Uông Phong Lân xem xét, ký duyệt. Có điều, Uông Phong Lân vẫn như trước, ngày nào cũng nói chân không có sức, mỗi bước đi đều dán nửa thân trên lên người Tư Nam.
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ, gió nhẹ lay động rèm cửa.
“Nhiều ngày như vậy rồi, sao anh vẫn còn chưa tiến bộ vậy hả!” Tư Nam thầm ai oán cái tên lúc nào cũng đè lên người mình, Uông Phong Lân.
“Tại chân của anh không có sức chứ bộ!” Giọng điệu làm nũng của Uông Phong Lân làm cho Tư Nam vô cùng bất đắc dĩ.
“Tại sao lại không có lực? Lâm nói là anh hoàn toàn khôi phục rồi mà.” Tư Nam dìu Uông Phong Lân ngồi xuống giường, ngồi xổm xuống, ôn nhu bóp chân cho hắn.
“Anh cũng không biết nữa!” Uông Phong Lân vẻ mặt ủy khuất, cảm thụ hai tay Tư Nam đang nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân mình, giống như có một dòng điện tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng bộ phận trên cơ thể, không khỏi phát ra một tiếng rêи ɾỉ “Ân.”
“Làm sao vậy?” Tư Nam giương mắt nhìn hắn “Không thoải mái sao?”
Uông Phong Lân kéo tay Tư Nam, âm thanh có chút khàn khàn: “Không phải là không thoải mái.”
“Vậy anh……” Ánh mắt Tư Nam vô tình liếc qua nơi nào đó đã dựng thành cái lều nhỏ, cố gắng nhịn cười, ở trên đùi Uông Phong Lân vỗ nhẹ một cái “Lại nghĩ bậy rồi chứ gì! Anh vẫn còn chưa khỏe đó!”
“Vậy sau khi anh tốt lại, có phải muốn gì cũng được không?” Uông Phong Lân cười hỏi.
“Chờ tới lúc đó rồi tính!” Tư Nam bĩu môi.
“Bảo bối, ngày mai là sinh nhật của em! Em muốn quà gi?” Uông Phong Lân hỏi.
“Có phải muốn gì cũng được?” Tư Nam hỏi.
Uông Phong Lân còn thật sự gật đầu: “Chỉ cần là thứ bảo bối muốn, anh đều có thể tặng em!”
“Em chỉ muốn anh khỏe lại!” Tư Nam thở dài “Ai, anh làm có được không?”
“Anh đã tận lực rồi!” Uông Phong Lân nhìn Tư Nam “Bảo bối, em thật tốt với anh!”
“Ngu ngốc!” Tư Nam vỗ mặt hắn “Ban ngày anh hảo hảo đi theo Phiên Gia muội muội làm trị liệu đi, em đến công ty trước.”
Uông Phong Lân giữ lấy tay Tư Nam, hôn cậu một cái thực sâu, sau đó bật cười: “Mỗi ngày trước khi em đi làm, anh đều sẽ cho em một cái goodbye-kiss, như vậy anh sẽ rất giống cô vợ nhỏ đúng không?”
“Ha ha, đúng vậy! Cô vợ bé nhỏ của em.” Tư Nam cũng bật cười “Anh đó, phải nhanh chóng khỏe lại!”
“Hừ, em chờ anh khỏe lại đi!” Uông Phong Lân lại hôn cậu “Anh nhất định sẽ cho em thấy ai mới thực sự là chồng!”
“Em thật mong chờ nha!” Tư Nam đẩy hắn ra “Sáng hôm nay sẽ có đối tác bên Mỹ qua, em không thể đến muộn! Làm tổng gám đốc như anh, đúng là rất sướиɠ!”
“Với lại, làm gì có ai có vợ tài sắc vẹn toàn như anh chứ!” Uông Phong Lân nắm tay Tư Nam.
“Buông ra đi! Thật là!” Tư Nam vuốt tay hắn “Em phải đi rồi!”
“Ân, buổi tối gặp.” Uông Phong Lân nhìn bóng dáng Tư Nam đi ra ngoài, ngồi trên giường vài phút, sau đó đứng lên, nhúc nhích hai chân, bước đến cửa sổ, đứng sau rèm cửa nhìn xuống lầu, nhìn xe Tư Nam chạy ra đường lớn, khóe miệng nở nụ cười “Bảo bối ngốc!”
Phòng họp của Uông thị, sau khi hai bên gặp gỡ, bàn bạc kí kết hợp đồng, trao đổi thông tin, trình tự đến đây coi như đã xong.
“Thật không nghĩ tới, đối tác người Mỹ hôm nay lại là anh nha.” Tư Nam nhìn người đàn ông ở đối diện, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn nhưng lại lộ ra khí tức nguy hiểm khó nói.
“Ha ha, nếu không biết cậu là đối tượng Châu Á hợp tác lần này, tôi còn rất lo lắng đó!” Người đối diện giơ lên khóe miệng, cười cười.
“Ngoại trừ Uông thị, anh còn có thể tìm được đối tác nào tốt hơn để hợp tác sao?” Tư Nam tươi cười “Bất quá, chuyện sửa xe lần trước, thật đúng là phải cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí như vậy chứ!? So với lần trước cậu cứu tôi ở Mỹ, thì lần này có là cái gì.” Người đàn ông đối diện cười cười, hướng nam nhân da trắng bên cạnh giới thiệu: “Joe, Đường tiên sinh, trợ lý riêng của Uông tổng. Lúc tước ở Mỹ, có một lần tôi bị đuổi gϊếŧ, vừa vặn đi nhầm vào phòng ngủ của cậu ấy, được cậu ấy giấu dưới gầm giường, mới thoát được một kiếp, cho nên, cậu ấy chính là ân nhân cứu mạng của tôi!”
“Nga, Đường tiên sinh thực dũng cảm!” Nam nhân da trắng cúi người, đối Tư Nam tỏ vẻ khâm phục.
“Mike, đừng nói chuyện đó nữa!” Tư Nam gật đầu với nam nhân da trắng “Cũng đã qua vài năm! Anh còn hoài niệm cuộc sống bị đuổi gϊếŧ à?”
“No, tôi không hề hoài niệm! Tôi vất vả lắm mới dem công ty trở về quỹ đạo, cũng không muốn trở về cái khoảng thời gian máu me kia.” Mike khoát tay.
“Anh đứng đầu giới đua xe ngầm mà không chịu tham gia đua xe, quả là đáng tiếc!” Tu một bên chen vào nói.
“Ha ha, Tu, đừng đùa tôi!” Mike nở nụ cười “Anh không biết là tôi từng bại dưới tay A Kha sao?”
“Hả?” Tu kinh ngạc nhìn Mike.
“Thì ra anh ta không biết! ”Mike chỉ vào Tu hỏi Tư Nam.
Tư Nam gật gật đầu:“Tôi nghĩ anh ta thực sự không biết.”
Mike cười ha hả: “Tu, anh và A Kha…… Các người không phải chỉ là bạn giường thôi đó chứ?”
“Uy, đừng chọc tôi?” Tu bất đắc dĩ phiên xem thường “Nhóc con kia có nhiều chuyện không thèm nói cho tôi biết! Khó trách lần trước tôi đua xe cùng em ấy xém chút nữa bị lọt cống.”
“Ha ha ha.” Tư Nam và Mike đều cười ha hả
Di động trong túi Tư Nam vang lên: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại một chút.” Nói xong đứng dậy đi ra hành lang nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia là âm thanh lo lắng của Phan Già: “Tư Nam, không, không ổn rồi!”
“Làm sao vậy?” Tư Nam vội hỏi.
“Phong Lân, bị, bị người ta bắt cóc đi rồi!” Phan Già vừa nói vừa vù vù thở gấp.
“Tại sao lại có thể như vậy? Ở bệnh viện còn……”
“Không phải ở bệnh viện! Phong Lân muốn tôi bồi anh ta đi mua quà sinh nhật cho cậu, không nói cho bất luận người nào hết.” Phan Già hô hấp dồn dập “Anh ta nói muốn, muốn mua nhẫn tặng cậu, vừa mới đến cửa hàng trang sức, có, có một kẻ tự nhiên lao tới, mạnh mẽ lôi anh ta vào một chiếc xe.”
“Có biết là ai làm không?” Tư Nam vội vã hỏi.
“Không, không biết!” Âm thanh Phan Già vội đến mức sắp khóc.
“Cô đừng lo, về nghỉ trước đi!” Tư Nam an ủi, sau đó cúp máy, cân nhắc một chút về tình huống Phong Lân bị bắt cóc.
“Xảy ra chuyện gì?” Tu nghe thấy âm thanh lo lắng của Tư Nam, đi ra.
“Phong Lân bị bắt cóc!” Tư Nam nhíu mày “Rốt cuộc là ai làm đây?”
“Chẳng lẽ lại là Trịnh……” Tu chưa kịp nói xong, quay đầu nhìn về phía Mike cũng đang đi ra.
“Nếu lại là em ấy, tôi tình nguyện giúp các người.” Mike thở dài một hơi.
“Mike, anh cùng y……” Tư Nam nghi vấn.
“Có một số việc, chắc là do định mệnh đi! Tôi nghĩ là mình nên bắt em ấy quay về Mỹ, nhốt lại trong phòng hảo hảo dạy dỗ mới được!” Mike lại thở dài.
“Ngoại trừ y thì chẳng ai có khả năng làm việc này cả.” Tu cau mày.
“Cho dù biết được là Trịnh Thụ Thần làm, nhưng là sao biết Phong Lân bị trói đem đi đâu?” Tư Nam nhíu chặt mày “Mấy tháng nay, y chưa hề lộ diện.”
“Để tôi gọi điện cho A Kha kiểm tra một chút.” Tu cầm lấy điện thoại.
“Anh trước gọi cho A Kha” Mike suy nghĩ, nhìn Tư Nam “Tôi nghĩ, tôi biết em ấy bắt Uông Phong Lân đem đi đâu rồi.”
“Vậy chúng ta mau chóng tới đó!” Tư Nam cũng bất chấp nhiều “Tu, anh liên lạc A Kha, tìm được nơi nào thì liên lạc cho tôi. Tôi liên hệ với Đặng Tấn, để anh ta cùng tra. Hiện tại tôi và Mike đến chỗ kia xem thử.”
“Hảo!” Tu gật đầu, một mặt phân phó Thước Nhã sắp xếp chỗ ở cho Joe, một mặt gọi cho A Kha.
Tư Nam vội vàng theo Mike xuống lầu, đồng thời gọi cho Đặng Tấn: “Đặng Tấn, Phong Lân bị bắt cóc.” Đem quá trình mình biết thuật lại một lần.
“Tôi nghĩ nếu là Trịnh Thụ Thần làm, Phong Lân chắc sẽ bị đem tới kho hàng của Tông Tư đó!” Đặng Tấn trả lời “Cậu đi trước đi, tôi lập tức đến ngay!”
“Hảo!” Tư Nam nhìn về phía Mike.
“Anh ta cũng nói là kho hàng?” Mike đã khởi động xe.