Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 20

Quyển 1 - Chương 20: Canh
Một chiếc lá rụng từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi xuống mặt bàn của Mặc Phi.

Hóa ra bất giác đã là cuối thu rồi, không biết thầy của nàng có khỏe không? Nàng đột nhiên mất tích như vậy, chắc chắn sẽ khiến cho thầy lo lắng. Nhưng mà nàng không tìm thấy đường về nhà, có lẽ cả đời cũng chỉ có thể sống ở thời đại xa lạ này.

Mặc Phi bàng hoàng nhìn về phía màn đêm tối đen ngoài cửa sổ, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.

“Đại nhân, Vân cơ và Ly cơ cầu kiến.” Bên ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của Tích Chi.

Mặc Phi khôi phục lại nói: “Vào đi.”

Chẳng mấy chốc, hai nữ tử có dung mạo tú lệ thành thực đi vào, quỳ một lễ với Mặc Phi.

“Hai vị mỹ cơ tìm ta có chuyện gì?”

Vân cơ trả lời: “Trời đã gần chuyển lạnh rồi, thϊếp và Ly cơ khâu riêng mấy bộ y phục mùa đông cho ngài.”

Lúc này Mặc Phi mới chú ý tới trong tay hai nàng đang cầm y phục, nàng nghĩ quả là đã lâu không mua thêm bộ đồ mới, vải vóc, tơ tằm Vu Việt ban cho lần trước nàng đã thưởng một nửa cho những mỹ nữ thu vào, Vân cơ và Ly cơ trước mắt này là hai người trong đó.

Xem ra các nàng đã dùng vải này làm y phục cho nàng, muốn làm nàng vui lòng, đáng tiếc, giả nam nhân như nàng sao có thể vui vẻ với nữ nhân, nhiều nhất chỉ có thể khiến các nàng sống thoải mái một chút, đợi về sau có cơ hội sẽ kết duyên các nàng cho những người thích hợp.

Nhưng các nàng đã đưa y phục đến rồi, Mặc Phi cũng không muốn cự tuyệt.

“Lấy lại đây ta thử xem.” Mặc Phi vừa nói vừa đứng dậy.

Trong mắt hai mỹ cơ hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng đứng dậy đi tới.

Ly cơ cởϊ áσ cho nàng, Vân cơ lần lượt giở ra từng bộ y phục một.

Cũng may y phục hiện tại tương đối dày, chỉ phải cởi hai lớp, Mặc Phi không lo lắng bị phát hiện ra cái gì.

“Thời tiết lạnh, sẽ không cởϊ áσ trong.” Mặc Phi ngăn cản động tác của Ly cơ.

Vì thế hai nàng cầm lấy bộ đồ mới, mỗi người đứng một bên Mặc Phi, giúp nàng mặc y phục.

Mặc Phi dang hai tay ra, thầm nghĩ khó trách các nam nhân đều thích trái ôm phải ấp, cảm giác có mỹ nữ hầu hạ như thế quả là khác biệt, ngay cả nàng giả nam cũng cảm thấy mình hơi rung động.

Y phục mùa đông của thời đại này gồm ba lớp hoặc nhiều hơn, áo trong bằng tơ lụa, ở giữa là gấm vóc, áo khoác là cẩm y. Y phục mùa đông của nhóm quý tộc giàu có rất tinh tế, chất liệu may mặc rất được xem trọng, trường bào rộng, tay áo dài, mang theo vẻ phú quý, mặc dù kỹ thuật thêu còn chưa phát triển, nhưng kỹ xảo sử dụng trên y phục vô cùng tuyệt vời, tầng tầng lớp lớp hiển lộ sự đẹp đẽ quý giá.

Ly cơ đang thắt đai lưng cho Mặc Phi, giọng nói của Tích Chi bên ngoài cửa vội vàng truyền đến: “Đại nhân, điện hạ giá lâm…”

Mặc Phi sửng sốt, còn chưa kịp cho hai nàng thối lui sang một bên đã thấy Vu Việt mặc một thân hoa phục cất bước vào.

Khi hắn nhìn thấy tình huống trong phòng, bước chân thoáng dừng lại, sau đó mới tiến vào.

Hai nàng cuống quít quỳ gối, vừa rồi các nàng đều cảm giác được một luồng sát khí, như thể các nàng sẽ bị xử tử hình ngay lúc này vậy.

Mặc Phi cầm lấy đai lưng mà Ly cơ vừa đặt xuống, chậm rãi hành lễ với Vu Việt.

“Không biết Chủ công đến, Phù Đồ thất lễ.”

Vu Việt nhìn hai nàng đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói: “Xem ra những mỹ cơ mà bổn vương thưởng này rất hợp ý của Phù Đồ.”

Mặc Phi gật đầu: “Các nàng thông minh khéo tay, hiền lành hiểu ý, quả thực rất tốt, Phù Đồ phải đa tạ Chủ công ban cho.”

Vu Việt mím chặt môi, trong lòng xuất hiện cảm giác tự làm tự chịu?

“Chủ công, xin mời ngồi.” Mặc Phi vừa tiếp đón Vu Việt, vừa quay đầu nói với hai nàng, “Hai người lui xuống trước đi, gọi Tích Chi dâng trà.”

Hai nàng như được đại xá, lên tiếng đáp lời rồi thối lui.

Vu Việt ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt lại vẫn nhìn Mặc Phi, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi mặc y phục này rất đẹp.” Từ trước tới giờ hắn đều thấy Mặc Phi ăn mặc mộc mạc, đột nhiên hôm nay thay vào cẩm bào lộng lẫy này, lịch sự, tao nhã, sáng sủa, càng lộ vẻ khôi ngô.

“Đa tạ Chủ công đã khen.” Mặc Phi nhìn đai lưng trong tay, có chút ngượng ngùng nói,” Y phục của Phù Đồ không chỉnh tề, xin cho phép Phù Đồ vào trong mặc lại.”

Vu Việt khẽ gật đầu.

Vì vậy Mặc Phi đi tới phía sau bình phong chỉnh lại đai lưng.

Bình phong bán trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người chớp hiện ở bên kia, bên tai nghe được âm thanh ma sát của vải, ánh mắt lại dời về phía đống y phục tán loạn mà Mặc Phi vừa thay, điều này làm cho Vu Việt có một loại ảo giác, rằng kì thực người nọ đang cởi y phục, đai lưng vì hắn. Loại ý tưởng này vừa xuất hiện, trong lòng hắn như có một con dã thú muốn thoát ra ngoài.

Không bao lâu Mặc Phi đi ra, vừa vặn gặp Tích Chi bưng trà vào.

“Tích Chi, thu dọn y phục trên bàn đi.” Phân phó xong Mặc Phi lại nói với Vu Việt, “Bừa bãi như thế, thực sự thất lễ.”

“Không sao, lại đây ngồi đi.” Vu Việt cụp mắt xuống, giấu đi tâm tư không thể nói ra.

Sau khi ngồi xuống, Mặc Phi hỏi: “Không biết đêm khuya Chủ công đến thăm có gì chuyện quan trọng không?”

Đây là lần đầu tiên Vu Việt tiến vào viện của nàng, mặc dù nơi ở của nàng cách phòng ngủ của hắn không xa, nhưng cho tới giờ Vu Việt cũng chưa từng tới.

“Cũng không có việc gì, chỉ là đêm khuya yên tĩnh khó ngủ, đột nhiên muốn tìm Phù Đồ uống rượu một lát.” Vu Việt uống ngụm trà, thản nhiên trả lời.

Uống rượu? Kỳ thực, tửu lượng của Mặc Phi không tệ lắm, nhưng nàng chưa bao giờ uống rượu tùy tiện trước mặt người khác, đây là một loại bảo vệ bản thân, cũng là một loại cẩn thận.

Nàng suy nghĩ nói: “Uống rượu sẽ tổn hại đến sức khoẻ, nếu như Chủ công không ngại thì ăn chút canh với Phù Đồ được không?”

“Ăn canh?”

Mặc Phi gật đầu: “Phù Đồ thích nấu canh, đặc biệt là khi thời tiết từ từ rét lạnh, ăn canh có thể ấm bụng, vì thế mỗi đêm Phù Đồ đều đến phòng bếp nấu một chén canh.”

“Phù Đồ tự mình nấu canh?” Vu Việt rất có hứng thú, ở thời đại này, tuy rằng không có kiểu quân tử xa nhà bếp, nhưng nam tử bình thường sẽ khinh thường những việc như thế, đương nhiên, phần lớn dân chúng nghèo khó sẽ không nói như vậy.

“Đúng vậy.” Mặc Phi hỏi, “Thế nào? Chủ công có vui lòng nếm thử không?”

“Đương nhiên.”

Lúc này Mặc Phi mới phân phó Tích Chi dâng canh lên.

Đêm nay làm canh hạt sen xương sườn, nấu đơn giản nhưng mùi vị rất ngon. Thời gian trước, nàng đặc biệt tìm người chế tác công cụ tinh luyện muối tinh, tuy rằng không thể tinh luyện ra số lượng lớn, nhưng chỉ chế ra phần bản thân muốn dùng là đủ rồi. Cho nên dù Mặc Phi không có tay nghề cao nhưng canh dùng muối tinh làm ra vẫn có mùi vị vẫn ngon lành.

Một ngụm canh xuống bụng, cả người lập tức có cảm giác ấm áp, Vu Việt có chút bất ngờ với hương vị này, tâm tình vốn hơi xao động của hắn, nhờ một chén canh đã chậm rãi bình thản trở lại.

“Không thể tin được tài nấu nướng của Phù Đồ lại cao đến thế.” Vu Việt khen ngợi nói. Hắn đã từng ăn bao nhiêu món ngon, bao nhiêu mỹ vị nhưng chưa bao giờ cảm thấy sung sướиɠ giống như hôm nay.

“Chủ công quá khen. Phù Đồ cũng chỉ vì thỏa mãn sở thích ăn uống mà thôi, ngoại trừ nấu canh, những món còn lại đều không am hiểu.”

Vu Việt nói: “Vừa rồi Phù Đồ nói mỗi đêm đều nấu canh?”

“Vâng.”

“Vậy Phù Đồ có để ý nhiều hơn một người hay không?”

“Ý của Chủ công là…” Không phải đâu? Không phải đâu? Ngài muốn đến đây mỗi ngày sao?

“Phù Đồ nấu canh rất hợp với khẩu vị của bổn vương, mỗi đêm, sau khi bổn vương xử lý xong công sự sẽ thường có cảm giác đói bụng, mà những món trong phòng bếp thì bổn vương đều đã ăn ngấy rồi.”

“Vậy… Phù Đồ có thể giao cách nấu cho đầu bếp của Chủ công.” Trọng điểm cũng chỉ là do muối thôi…

Vu Việt lẫm liệt nói: “Phù Đồ đang từ chối sao?”

Mặc Phi yên lặng một lúc mới nói: “Nếu Chủ công không chê, Phù Đồ tất sẽ chuẩn bị.” Nét mặt thì bình tĩnh không gợn sóng, đáy lòng thì lại đấm ngực giậm chân, vừa rồi uống rượu với hắn không phải là được rồi sao, ăn canh cái gì chứ!

“Vậy thì tốt lắm.” Lúc này Vu Việt mới vừa lòng gật đầu.

Ngày hôm sau, Vu Việt sai tặng không ít nguyên liệu nấu ăn, còn cho người tới thông báo, nếu thiếu cái gì thì mang đến trực tiếp là được. Đồng thời hắn còn tìm thợ may tốt nhất Nhung Trăn làm y phục cho Mặc Phi, chọn vải dệt tốt nhất, dùng hương liệu quý nhất. Tuy không gọi là xa hoa nhưng tuyệt đối là đãi ngộ đặc thù mà người khác không có.

Thượng khanh Phù Đồ này được sủng ái, phải gọi là độc nhất vô nhị.

Nếu như Mặc Phi biết một chén canh sẽ dẫn đến hậu quả như vậy, thế thì đánh chết nàng cũng sẽ không khuyến khích Vu Việt ăn canh một lần nữa! Sau này Vu Việt cho nàng uống rượu, nàng sẽ tuyệt đối không ăn canh!

Hiện tại, mỗi đêm Vu Việt đến đều hỏi một câu giống nhau: “Đêm nay ăn canh gì?”

Mặc Phi biết làm mấy chục loại canh, bình thường sẽ chuyển đổi đa dạng, cho nên Vu Việt cũng trở nên kén chọn.

Đương nhiên, ngoại trừ ăn canh, Vu Việt còn có thể tìm Mặc Phi chơi cờ phẩm trà, hoặc là nghiên cứu thư pháp, hoặc là thảo luận thời cuộc. Cuộc “Sống về đêm” của hai người cứ triển khai hài hòa như thế, Vu Việt vô cùng hưởng thụ loại thoải mái này, mỗi lần trở về từ nơi này của Mặc Phi, hắn đều có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Mà Mặc Phi lúc đầu thì miễn cưỡng, sau đó lại là thản nhiên.

Trên thực tế, ở chung với Vu Việt cũng không khó khăn giống như trong tưởng tượng, sau khi từ từ hiểu biết nhau, thậm chí có khi ngay lễ tiết Mặc Phi cũng bỏ qua, thường xuyên coi nam nhân nắm quyền lớn này như người thường.

Mặc kệ những người khác nhìn có thấy kinh thế hãi tục hay không, nhưng ít nhất Vu Việt rất vừa lòng gần gũi với Mặc Phi. Hai người cũng chưa phát hiện trạng thái này đã sớm vượt qua khoảng cách quân thần bình thường, Vu Việt thì không thèm để ý, Mặc Phi thì đã tập mãi thành thói quen, kết quả là xem nhẹ.

Người hiểu biết tình huống chung của Vu Việt và Mặc Phi nhất chính là hai nô bộc bên người, bọn họ vô cùng nhạy cảm với phương diện này, hai người kia càng lúc càng ái muội, thực sự quá rõ ràng. Ánh mắt nóng cháy của Vu Việt khi không có ai thì không thèm che giấu nữa, mà Mặc Phi thì lại vẫn không hề hay biết gì, bất kể lúc trước hay là bây giờ, nàng đều không có kinh nghiệm về điều này. Nàng lớn lên trong sự giáo dục nghiêm khắc của thầy nàng, ngoại trừ học tập cũng chỉ có học tập, bình thường hầu như không có thừa thời gian để mà nói chuyện yêu đương.

Tích Chi và Duyệt Chi đã nhìn ra, thỉnh thoảng bọn họ lại dùng ánh mắt không hiểu nhìn nàng, nhưng lại không có ai bóc trần.

“Mùa đông sắp tới các quốc gia sẽ bắt đầu hưu binh, Nhung Trăn cũng tiến vào thời kỳ khôi phục, Phù Đồ cho rằng trước mắt có thể phát triển cái gì?” Vu Việt vừa phẩm trà vừa hỏi.

Mặc Phi dùng tay áo che ngáp ngủ, trả lời: “Chủ công, không bằng xây dựng thư xá đi.”

“Xây dựng thư xá?”

“Trong các môn hạ tài sĩ đông đảo của Chủ công, phần lớn đều không có việc gì làm, không bằng xây dựng một khu dạy học công, thu hút đông đảo trẻ em đến học, lấy tài sĩ làm thầy, truyền đạo thụ nghiệp. Hiện giờ tạo giấy đã có quy mô nhất định, biên soạn tài liệu giáo trình sẽ càng đơn giản thuận tiện hơn. Bồi dưỡng nhân tài là trọng điểm trong tương lai, thế thì sao Chủ công không đi trước một bước?”

“Ý kiến hay.” Vu Việt vỗ nhẹ mặt bàn, lại hỏi, “Phù Đồ đã có kế hoạch cụ thể chưa?”

“Ừm… tuyển sinh trường học, chọn lựa thầy giáo, chiêu mộ đệ tử, điều kiện chiêu mộ, biên soạn giáo trình, cách thức thi cử…” Mặc Phi ngồi quỳ ở trên gối nệm, thân mình dựa vào bệ cửa sổ, một tay đặt trên cạnh cửa, dáng vẻ buồn ngủ, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.

“Phù Đồ?” Vu Việt nhẹ giọng gọi một tiếng.

Mặc Phi nỉ non vài tiếng, nhắm hai mắt lại, dường như đã không ngăn được cơn buồn ngủ.

Thời gian gần đây Vu Việt rời đi ngày càng trễ, vì vậy khiến cho nàng thường xuyên không ngủ đủ giấc, sau này lại không phòng bị nữa, cho nên nàng cũng không chống cự cơn buồn ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy mình được ôm, sau đó mang tới trên chiếc giường quen thuộc.

Mặc Phi ôm lấy chăn nệm theo bản năng, khóe miệng hơi cong lên.

Loại biểu cảm thỏa mãn này rất khó gặp, bởi vì mặt than, trên mặt Mặc Phi chưa bao giờ xuất hiện biểu cảm khoa trương quá mức thế này, ngay cả mỉm cười cũng rất hiếm có. Nhưng mà lúc này nụ cười lại xuất hiện, mang theo một cảm giác không nói nên lời, làm cho tâm tình người ta cũng nhu hòa trở lại.

Vu Việt nhìn mê mẩn, mi kia, mắt kia, môi kia, hắn đều bị hấp dẫn.

Hắn cúi người tới gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khát vọng đã lâu, tinh tế thưởng thức, răng lưỡi chạm nhẹ.

Theo sự xâm nhập từ từ, hơi thở của Vu Việt càng thêm nặng nề. Môi hắn dọc theo hai má, chậm rãi hướng ra phia cổ, một bàn tay to cũng xoa cánh tay, khửu tay trong tay áo “Hắn”…

“Ưm…” Đột nhiên Mặc Phi rêи ɾỉ một tiếng, vô thức kéo chăn nệm, chùm đầu vào trong đó, thành công ngăn trở công kích của Vu Việt.

Động tác của Vu Việt dừng lại, thân thể của thiếu niên này giống như cây thuốc phiện, khiến cho du͙© vọиɠ trong lòng hắn trở nên điên cuồng. Nhưng khi nhìn đến trang phục nam tử trên người “Hắn”, trong mắt hắn hiện lên sự đấu tranh. Lấy thân phận, địa vị của hắn, không ai có thể cự tuyệt sự sủng ái của hắn, nhưng nếu như hắn cứ cương quyết giữ lấy thiếu niên tài hoa xuất chúng này, rất có khả năng sẽ phá hủy “Hắn” mất. Tài năng của “Hắn”, hắn muốn, con người của “Hắn”, hắn cũng muốn. Thực sự khó mà có được cả hai.

“Phù Đồ, bổn vương nên làm sao với ngươi đây?” Vu Việt nằm nghiêng bên người Mặc Phi, nhẹ nhàng tự nói.

Lần này hắn dừng lại, nhưng hắn còn có thể nhẫn nại được bao lâu nữa? Lần đầu tiên hắn sinh ra hoài nghi với khả năng kiềm chế của chính mình.

Phù Đồ, đừng phản bội hắn, cũng đừng rời khỏi hắn, nếu không…