Chương 4
“Ân… Ân… Phốc! Ha ha ha Nhột quá ha ha ha ” Kim Hành nhịn lại nhịn, cuối cùng không thể chịu nổi phải bật cười.Lý Dục Hàm thấy y cười, bất mãn cắn nhẹ lên cái quả nho nhỏ nhô lên trên ngực y.
“Ô!” Kim Hành từ cười biến thành một tiếng kêu đau đớn.
Thấy có hiệu quả, Lý Dục Hàm càng thêm ra sức mà gặm mà cắn, lực độ khi thì nặng khi thì nhẹ, thỏa đáng.
“Ân…” Cảm giác chỉ có một bên chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Kim Hành rất không thoải mái, y không nhịn được phải vươn tay sờ một bên ngực của mình. Lý Dục Hàm thấy thế, giật tay y lại, dùng ngón tay vân vê lôi kéo một bên núʍ ѵú.
“Ân a!” Kim Hành như bị điện giật mà nảy người lên.
Lý Dục Hàm hôn y, hai tay nhéo nhéo trước ngực càng thêm cố gắng, hạ thân hắn không ngừng đυ.ng đυ.ng vào hậu huyệt Kim Hành, dịch nhầy làm xung quanh cũng phải dính dấp.
“Ân… Ân… Lý đại ca…” Giữa những nụ hôn, Kim Hành nhẹ nhàng rêи ɾỉ.
“Hửm?” Lý Dục Hàm tiếp tục say mê mυ'ŧ đôi môi ngọt ngào.
“Ân…” Kim Hành khép chặt hai chân, Lý Dục Hàm lập tức xoay mông tách y ra. Nơi chưa trải sự đời của Kim dần dần thức tỉnh, ngẩng đầu dậy.
“Ô… Lý đại ca…” Kim Hành ngượng ngùng xoay mông, quay mặt qua một bên, “Ân… Nơi đó của ta… Kì lạ quá…”
“Bảo bối ngoan, chỗ nào lạ? Hửm?” Đầu lưỡi Lý Dục Hàm quấn lấy vành tai nhỏ tinh xảo của y.
“Phía dưới…” Kim Hành không ngừng giãy dụa, giọng như sắp khóc, “Phía dưới tức quá…”
“Nga nga… Tức đến khó chịu à?” Bàn tay Lý Dục Hàm to lớn, bao quanh lấy vật nho nhỏ đang gắng gượng của y, “Nào, để tôi yêu tí nào…”
“Ân ——” Kim Hành thoải mái thở dốc, phân thân được bàn tay ấm nóng bao lấy, loại cảm giác này thật sự quá sung sướиɠ.
Lý Dục Hàm vừa xoa bóp vừa dán sát vào tai y, hỏi, “Bảo bối ngoan… Thoải mái không?”
“Thật thoải mái…” Kim Hành nhắm mắt lại, ngượng ngùng ôm lấy bả vai rộng của hắn.
“Vậy là tốt rồi rồi…” Lý Dục Hàm khẽ hôn lên tai y, Kim Hành càng thêm rêи ɾỉ mất hồn.
Động tác trên tay Lý Dục Hàm càng lúc càng nhanh hơn, Kim Hành thở dốc cũng nhanh hơn. Y khẽ kêu một tiếng “Ô!”, toàn thân co rút, nhanh chóng tiết ra trong tay đối phương.
“Hô… Hô… Hô…” Kim Hành được thỏa mãn, vẻ mặt có chút hoảng hốt, khép hờ mắt, nằm trên đất thở hào hển.
Lý Dục Hàm lại dính sát vào hôn y, y cũng theo phản xạ, đưa đầu lưỡi ra quấn lấy hắn. Lý Dục Hàm đem ngón tay chứa đầy dương tinh tiến vào trong hậu đình Kim Hành, Kim Hành ân ân kêu khẽ, cái mông nhỏ không thích ứng, liên tục lùi ra sau.
Lý Dục Hàm vươn một tay, giữ lại mông y, ngón tay đã đâm vào càng xâm nhập sâu thêm.
“Ai nha… Ân ân…” Kim Hành phát ra tiếng kêu rên kiều mị, Lý Dục Hàm nghe được mà khớp xương như nhũn cả ra.
“Đau không?” Hắn thấp thở gấp hỏi.
“Không đến nỗi quá đau…” Kim Hành thấp giọng trả lời.
Lý Dục Hàm được cổ vũ, lại tiến thêm một ngón tay vào. Bên trong hậu huyệt Kim Hành vừa lại chặt lại vừa mềm, co dãn mười phần, bao chặt lấy ngón tay hắn.
Lý Dục Hàm di chuyển bên trong y vài lần, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, rút tay ra. Hắn bóp hai cánh mông mượt mà bóng loáng của Kim Hành, để cho chân y mở ra đến góc độ lớn nhất.
Thằng em của Lý Dục Hàm bừng bừng phấn chấn để ngay lối vào, hắn dùng chút sức, để đầu đỉnh đâm vào trong.
“Ô ô…” Kim Hành cau mày khẽ kêu.
Lý Dục Hàm thương tiếc y, lập tức ngừng lại. Đợi một hồi, thấy mày y dần dãn ra, mới tiếp tục thẳng tiến.
Bởi vì thân thể Kim Hành cứng ngắc, Lý Dục Hàm vào được một nửa thì bị kẹp chặt, khó có thể tiến vào được nữa. Hắn mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, như sắp không chịu nổi nữa.
“Kim Hành… Ngoan… Buông lỏng chút đi…” Hắn cố nén kích động muốn bắn tinh, cố gắng để mình có thể vào được toàn bộ.
“Ân… Ân…” Kim Hành ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt chôn trong hõm vai hắn.
Phốc phập… Vài lần khó khăn, thằng em to xác cuối cũng vào được hết.
“Hô…” Lý Dục Hàm thở phào, điều chỉnh tư thế rồi bắt đầu thong thả tiến tiến lùi lùi.
Thằng em to xác thô đen di chuyển trong ngọc huyệt ẩm ướt, phát ra âm thanh phốc phốc tuyệt vời.
“Ân, ân, ân…” Kim Hành nương theo tiết tấu hắn tiến vào, cái miệng nhỏ phát ra tiếng rêи ɾỉ mất hồn, y cũng không biết tại sao mình lại phát ra thanh âm dụ hoặc thế này, nhưng y thực sự không thể khống chế.
Lý Dục Hàm bắt đầu động nhanh hơn, chốc chốc còn đổi góc độ tiến vào, trái đâm phải nhún, thỉnh thoảng còn xoay tròn vài cái bên trong. Lực đàn hồi ở hậu huyệt Kim Hànhcũng thuộc hạng nhất, vô luận hắn di chuyển thế nào cũng có thể kẹp chặt lấy hắn, hơn nữa bên trong còn tự động phân bố dịch trơn, *** thủy nóng bỏng thấm ướt thằng em lớn cứng chắc, làm cho Lý Dục Hàm thân kinh bách chiến có thể thể nghiệm đến kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ thử qua.
Hắn từ từ mất đi lý trí, nâng hai chân Kim Hành lên, để mình có thể đâm vào nơi sâu nhất, như hóa điên mà lay động thân thể.
“A ân, a, a, a…” Kim Hành cảm giác hậu huyệt bị mãnh liệt ra vào, một điểm mẫn cảm nào đó trong cơ thể không ngừng bị đâm vào, phân thân đã tiết một lần lại cứng thêm lần nữa, y bất giác kêu khẽ, “Nhanh lên một chút… Nhanh… Ân…”
Lý Dục Hàm di chuyển nhanh hơn, Kim Hành rốt cục đã lên đến đỉnh điểm, lần thứ hai phóng ra hạt giống. Không hề giống với kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần đầu, y cảm thấy trước mắt hiện lên màu trắng xóa, cả thân thể như bay bổng trên không trung.
Lý Dục Hàm vẫn còn đâm chọc trong người y đến hơn mười lần nữa, phân thân mới co rút phóng ra.
Kim Hành thở gấp ngồi dậy, lập tức cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp từ hậu huyệt của mình chảy ra. Y đưa tay quệt lấy, kết quả là cả tay dính dấp dương tinh.
“Cậu chờ một chút…” Lý Dục Hàm vội vàng tìm khăn tay, kéo bàn tay nhỏ của y qua, lau đi.
“Lý đại ca, bệnh của huynh đã chữa hết chưa?” Kim Hành hồn nhiên hỏi.
“Ách…” Lý Dục Hàm bỗng nhiên nảy sinh cảm giác có tội, lắp bắp nói, “Cám ơn Kim Hành… Nhờ có cậu, đã chữa hết…”
“Vậy là tốt rồi!” Kim Hành chân thành nói, trong lòng Lý Dục Hàm nóng lên, ôm y vào lòng, thì thầm vào tai y, “Kim Hành, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu!”
“Hả? nga…” Kim Hành không hiểu, nhu thuận rúc vào lòng hắn.
*****
Các loại xe hơi đủ loại dừng dưới ánh đèn neon bên ngoài night club, đàn ông phụ nữ với những bộ trang phục rực rỡ tới tới lui lui, làm cho night club này càng tăng thêm nhiều sắc thái.
Lý Dục Hàm ngồi trong xe con, một tay cầm điếu thuốc lá, một tay kia tựa vào cửa sổ xe đã mở, ngón tay gõ theo tiết tấu vào mép cửa. Kim Hành bên cạnh hắn chăm chú nhìn người đi ngoài đường, không dám buông lỏng một khắc.
Bóng đêm dần dày hơn, thời gian qua đi từng giây từng phút, ánh đèn yếu dần, dòng người bên ngoài cũng bắt đầu giảm bớt.
Trước cửa kính xe là một màn sương mù mờ, Lý Dục Hàm kéo cổ tay áo vest xem đồng hồ, thấy đã là 1h45’ sáng, bọn họ ở đây đã bốn tiếng đồng hồ.
“Kim Hành, có cảm giác gì không?”
“Không có…” Kim Hành cũng có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vậy ở lại xem thêm chút nữa đi.” Lý Dục Hàm cổ vũ, “Đừng sốt ruột, dù sao không phải lúc nào cũng gặp được yêu hồ, đêm nay không tìm được thì vẫn có thể chờ đến đêm mai, thời gian còn nhiều mà.”
“Ân… Nhưng mà Lý đại ca không cần trở về ngủ sao?” Kim Hành quan tâm hỏi.
“Bây giờ còn chưa tới một giờ, không cần vội. Trước kia tôi là cú đêm, không tới một rưỡi là không ngủ được.” Lý Dục Hàm khoe khoang.
“Lý đại ca, cái gì là cú đêm thế?”
“Là chỉ người tới khuya mới ngủ được ấy.”
“Nga… Vậy mọi người ở đây đều là cú đêm sao?” Kim Hành chỉ vào mấy người vãng lai.
“Đúng vậy, cậu thật thông minh.” Lý Dục Hàm bật cười khen ngợi.
“Đâu có…” Kim Hành được hắn khen, mặt bỗng đỏ lên. Bộ dáng y thế này thật sự quá đáng yêu, Lý Dục Hàm không nhịn được ấn cửa kính xe lên, cúi người hôn sâu lên môi y.
Kim Hành ngượng ngùng lùi lại trên ghế, hai mắt nhắm nghiền.
Lý Dục Hàm mυ'ŧ đôi môi mềm như cánh hoa, cảm thấy mình lại sắp sửa kích động, vội vàng rời khỏi.
…
Bọn họ lại ngồi đợi thêm nửa tiếng nữa, xe ở gần đó cũnglục tục rời đi, thình thoảng có người ra khỏi cửa night club, nhưng không hề có khách nào mới vào.
Lý Dục Hàm nhìn đồng hồ nói, “Kim Hành, chi bằng chúng ta đi về trước đi?”
“Ân, được a.”
Từ chỗ này về nhà cần hai mươi phút lái xe, Lý Dục Hàm ngồi cả đêm chưa vào toilet lần nào, không nhịn được nữa. Hắn xấu hổ nói, “Ân… Tôi muốn đi xử lý một chút.”
“Ân, huynh cứ đi đi.”
Lý Dục Hàm vừa xuống xe vừa dặn dò, “Cậu ở trong xe chờ tôi, ngàn vạn lần đừng chạy loạn đó.”
“Biết rồi!” Kim Hành nhu thuận xua xua tay với hắn.
Lý Dục Hàm xuống xe, lập tức chạy vội đến một hẻm nhỏ tối thui gần đó giải quyết nhu cầu.
“Hô…” Rốt cục đã thoải mái, Lý Dục Hàm thở phào một hơi như vừa trút được gánh nặng.
Hắn kéo quần xong, vẩy vẩy tay vội vã trở về. Chỉ còn mười bước nữa là đến xe thì bỗng nhiên có một cô gái mặc bộ đồ đen bó sát người, lộ ra vóc dáng nóng bỏng chặn trước người hắn.
“Anh đẹp trai, một mình à? Có muốn tìm bạn không?” Cô gái chớp chớp mắt đánh mascara lấp lánh, đôi môi đỏ tươi khép mở nói.
“Xin lỗi, tôi có bạn rồi.” Lý Dục Hàm tránh khỏi cô nàng, khi tới trước xe, bất ngờ phát hiện Kim Hành lại không thấy đâu!
Lý Dục Hàm cực kỳ hoảng sợ, cô gái kia vẫn đứng sau lưng hắn, lên tiếng, “Rõ ràng chỉ có một mình thôi mà, sao lại không thừa nhận chứ?”
Lý Dục Hàm không có tâm trạng phản bác, hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng Kim Hành đâu.
“Kim Hành! Kim Hành!” Lý Dục Hàm không để ý tới hình tượng, hét váng lên ngay trên đường.
Mình chỉ rời khỏi có một lát, cậu ta chạy đi đâu được chứ? Không phải đã dặn cậu ta không được rời khỏi sao? Chẳng lẽ cậu ta đã tìm được đồng loại rồi? Lý Dục Hàm ảo não nghĩ đến mấy khả năng, hắn không thời gian ngẫm nghĩ, chạy nhanh đi tìm.
Lý Dục Hàm vừa tìm vừa gọi gọi tên Kim Hành, người trên đường càng ngày càng ít, Lý Dục Hàm thấy một đôi nam nữ còn trẻ, lập tức hỏi thăm, “Xin lỗi, xin hỏi có thấy một cậu bé khoảng mười mấy tuổi không?”
“Cậu bé? Không thấy a…”
Lúc này, một ông già nhặt rác ở bên kia đường tốt bụng chỉ, “Cậu bé thì không thấy, nhưng mà ở bên kia có một cô bé bị mấy tên lưu manh vây quanh đó.”
“Cô bé?” Vất vả lắm mới tìm được đầu mối, Lý Dục Hàm vội vàng hỏi lại, “Xin hỏi, bộ dáng cô bé đó thế nào?”
“Không nhìn ra bộ dáng, nhưng hình như là người ngoại quốc, tóc dài lắm…”
Người ngoại quốc, tóc dài, nói vậy chính là Kim Hành rồi! Kim Hành xinh đẹp như vậy, bị nhầm thành cô bé ngoại quốc cũng không lạ!
“Xin hỏi cô ấy ở đâu?
“Ở ngay bên kia kìa, chỗ thùng rác ấy.”
“Cám ơn ông!” Lý Dục Hàm nói lời cám ơn rồi lập tức chạy như điên đến đó.
Còn chưa đến được chỗ ông già chỉ cho, từ xa xa đã thấy mấy tên đàn ông ăn mặc diêm dúa, bộ dáng như lưu manh, vây quanh một chỗ ——
Đôi mắt màu lam xinh đẹp của Kim Hành mơ màng trước mắt một đám người.
“Hello? How are you? Baby? Yêu nhu yêu nhu *?”
(*phát âm: [mexū mexū], kiểu tiếng anh bồi, chắc là ‘money, you see’)
Tên tóc đỏ đeo khoen mũi xổ ra mấy cậu tiếng Anh quái dị, bị một tên đầu trọc trong đám gõ một cái.
“Mày nói nhăng nói cuội cái gì đấy hả?”
“Tao đang giao tiếp với con bé, không thấy hả?”
Một tên tóc dài khác đến hơn nửa đêm còn mang kính đen chủ động lên tiếng.
“Để tao.” Một tay hắn chống lên vách tường phía sau Kim Hành, tới gần y, xoa xoa tay, nói, “Hello, Lit-the Girl? Give me money. Money, you see?”
Gã vừa nói xong, đám bên cạnh lập tức ồn ào tán dương.
“Khá lắm, tiếng Anh nói không sai nha.”
“Ít nhất cũng học qua mấy năm nha.” Tên đen kính đen đắc ý, bên này Kim Hành vẫn mở to đôi mắt vô tội nhìn chúng.
“Này, hình như con bé không phản ứng gì cả, có phải là không biết gì không?” Tên đầutrọc hỏi.
“Không chừng con bé không hiểu tiếng Anh đâu.” Tên tóc đỏ gãi đầu nói.
“Vậy chứ phải nói tiếng gì? Tao không biết đâu à nha.”
“Lên!” Tên đầu trọc phỉ nhổ, “Bất kể con bé có hiểu hay không, cứ lục soát trên người nó xem có gì đáng giá không là được!”
Bọn chúng đang muốn vươn tay, một giọng nam trầm thấp mang theo tức giận từ sau lưng truyền đến, “Tụi mày muốn làm gì?!”
Đám lưu manh nhìn lại, Lý Dục Hàm quần áo chỉnh tề gọn gàng đi tới phía chúng.
“Lý đại ca!” Kim Hành vui vẻ kêu lên, ôm một cục đen sì gì đó vọt qua bên cạnh hắn.
“Này! Hóa ra con nhãi này biết nói tiếng Trung!” Tên tóc đỏ ấm ức nói.
“Còn quan tâm đến nó làm gì!” Tên đầu trọc mắng, thái độ cà lơ phất phơ vừa rồi đối với Kim Hành đã biến mất. Gã nháy mắt với đồng bọn, vài tên lập tức vây quanh Lý Dục Hàm.
Kim Hành cảm thấy bầu không khí khác lạ, nép sát vào người Lý Dục Hàm.
“Tụi mày muốn gì?” Lý Dục Hàm vẫn cứ ung dung mà khoanh tay ngang ngực, không thèm để mắt đến bọn chúng.
“Không có gì, bố mày thiếu tiền xài, muốn hỏi mượn mày chút ít thôi…” Tên đầu troc lộ ra vẻ mặt âm tàn, móc con dao được chế tác tinh xảo từ trong người ra.
Mắt Lý Dục Hàm lóe lên, không chờ gã vung dao đã đá bay con dao trong tay gã.
“Oái!” Tên đầu trọc kêu sợ hãi, đồng bọn của gã lập tức nhào vào.
Lý Dục Hàm xuất thân từ hắc đạo, từ nhỏ đã luyện võ, mấy tên cướp con con này sao có thể là đối thủ của hắn được. Chỉ thấy hắn đá bên phải lại đạp bên trái; sau lưng có kẻ đâm dao tới, lại bị hắn vặn cổ tay, quăng qua vai ngã rầm xuống đất. Vừa lúc đó lại có tên đâm đầu đánh tới, hắn phi người lên, dùng một chiêu thái sơn áp đỉnh, tên nọ chảy đầy máu mũi rồi cũng gục xuống.
Lý Dục Hàm phủi phủi bụi trên tay, vô cùng sất khí mà miệt thị một đám bại tướng lăn lộn dưới đất.
“Lý đại ca! Huynh thật là lợi hại nga ——!” Kim Hành nhảy lên, vỗ tayhoan hô hắn.
“Quá khen quá khen.” Lý Dục Hàm học theo đại hiệp trong mấy phim cổ trang, chắp tay cúi đầu.
“Mày… Mày nhớ kĩ cho tao!” Tên đầu trọc ném lại câu chó nhà có tang thường dùng, cùng đồng bọn lồm cồm bò dậy chạy mất.
“Có câu nào mới hơn không hả?” Lý Dục Hàm không chút thú vị quăng lại một câu.
Sau khi đánh lui kẻ địch, hắn mới bắt đầu chuyên tâm trấn an Kim Hành, “Cậu không sao chứ?”
“Không có!” Kim Hành nhảy đến trước mặt hắn.
“Không phải đã bảo cậu là đừng chạy sao…” Lý Dục Hàm hỏi một nửa, đến lúc đó mới phát hiện Kim Hành đang ôm một cục tròn tròn trong lòng. “Cái gì thế?”
Kim Hành đưa cục tròn tròn đó ra, Lý Dục Hàm dí sát vào nhìn, hóa ra là một con chó bẩn thỉu!
“Ô oa!” Lý Dục Hàm lập tức chán ghét né xa, “Cậu mò được từ đâu đấy hả?”
“Nhặt được trong thùng đấy.” Kim Hành chỉ vào thùng rác bên cạnh.
“Ô ách… Cậu vì nó mới chạy xuống à?”
“Đúng vậy… Nó nằm trong thùng gọi, lạnh lắm, cũng đói quá…”
“Sao chó nói được chứ?”
“Nhưng mà nó đang nói mà…”
“Ách… Quên mất cậu là yêu hồ, nghe hiểu được cũng không có gì là lạ…”
“Ân?”
“Được rồi, kệ đi, con chó này bẩn quá mau vứt đi.”
“Nhưng mà nó rất đáng thương a…” Kim Hành ôm cún con, đáng thương nói.
“Loại chó hoang này ở đâu chả có, sao có thể thương cảm nhiều vậy chứ.” Lý Dục Hàm vô tình nói. “Đừng quan tâm nữa, vứt đi.”
Kim Hành nhìn chú cún nhỏ, đối phương cũng nhìn y bằng con ngươi đen láy. Kim Hành bĩu môi, ôm chặt chú cún con, giọng nói nghẹn ngào, “Nhưng mà nó thực sự rất đáng thương…”
Cún con như đồng tình với y, lại ô ô kêu lên vài tiếng.
“Huynh nghe đi mà… Nó lại vừa nói đó… Lạnh quá, đói quá, khát quá…” Kim Hành khụt khịt mũi.
Lý Dục Hàm vừa nghe thấy giọng điệu ngọt ngào nhẹ nhàng này là đã giơ cờ trắng đầu hàng rồi. Hắn vô lực vỗ vỗ trán, “Được rồi được rồi… Coi như tôi bại dưới tay cậu rồi, đưa nó đi thôi.”
Kim Hành vừa nghe, hai mắt lập tức tỏa sáng, vội vàng ca ngợi, “Lý đại ca, huynh tốt thật a! Đúng là người tốt nhất!”
“Được rồi, đừng nịnh tôi nữa, đã khuya lắm rồi, về nhà thôi.” Lý Dục Hàm cười khổ lắc đầu, ôm y đi về phía xe hơi.
Dù sao cũng đã nuôi một nhóc hồ ly tinh rồi, có thêm một cún con nữa cũng chẳng có gì. Lý Dục Hàm tự an ủi mình.
Có trời mới biết tại sao hắn chẳng phải kẻ có lòng tốt gì cho cam, lại đi nuôi đến hai ‘sủng vật’.
*****
Ào ào… Nước nóng xả lên bộ lông dơ bẩn của cún con.
“Này, xoa dầu gội lên đi.” Lý Dục Hàm vừa giúp cún con vẩy nước, vừa chỉ dẫn Kim Hành.
“Nga…” Kim Hành bóp ít dầu gội, cẩn thận xoa lên người cún con.
“Có thể dùng thêm chút sức nữa, dùng tay cào nhẹ.”
“Ân…”
Cún con vẫn không nhúc nhích, trái lại cứ đứng yên mặc bọn họ thao túng. Lý Dục Hàm cười nói, “Cún con này nghe lời hơn cậu lúc ấy nhiều.”
“Hì hì…” Kim Hành xấu hổ cười cười, Lý Dục Hàm chỉ thấy trong lòng rục rịch, dán sát lại hôn y một cái. Kim Hành ngượng ngùng xoay mặt qua một bên, lại bị hắn bắt lấy cằm kéo lại.
Đầu lưỡi Lý Dục Hàm linh hoạt tách hàm răng Kim Hành đang cắn chặt, luồn vào miệng y, tận tình quấy tới quấy lui. Kim Hành rêи ɾỉ, bàn tay đang cào người cho cún con cũng bất giác dừng lại.
Khi đang hôn đến thiên lôi câu địa hỏa, như sắp nổ tung đến nơi, thân thể cún con bỗng nhiên lắc mạnh, làm bọt xà phòng bắn hết lên người Kim Hành cùng Lý Dục Hàm.
“Ô oa!”
Lý Dục Hàm hét lên, rời khỏi môi Kim Hành, vừa mắng cún con vừa lau nước trên mặt mình cùng Kim Hành, “Tên nhãi thúi này, vẩy nước khắp nơi thế à!”
“Đừng mắng nó mà…” Kim Hành đau lòng dùng hai tay che chở cún con.
“Được rồi được rồi… Chỉ là mắng vài câu thôi, còn chưa làm gì nó mà.” Thấy y bảo vệ cún con như vậy, Lý Dục Hàm bỗng sinh ghen tuông.
Không ngờ có ngày mình còn ghen với cả một con chó con… Thật đúng là không có tiền đồ. Lý Dục Hàm âm thầm giễu cợt chính mình.
Tắm cho cún con xong, sấy khô lông, đồng hồ đã chỉ ba giờ sáng.
“Kim Hành, không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.” Lý Dục Hàm thúc giục Kim Hành đang ngồi xổm một bên xem cún con ăn bánh kem.
Kim Hành lắc đầu, “Nhưng mà ta không muốn ngủ a.”
“Trẻ con không được thức đêm, nhanh đi ngủ đi.”
“Lý đại ca, chúng ta không cần ngủ hàng ngày đâu.”
“Ách… Đúng a, thiếu chút nữa quên mất cậu là yêu hồ…”
Kim Hành nhếch miệng cười, tiếp tục ngồi xổm đó chơi đùa với cún con. Bởi vì bộ dáng y luôn là một cậu bé ngây thơ, Lý Dục Hàm mới có thể quên mất thân phận yêu hồ của y.
Lý Dục Hàm sủng nịch nhìn y một lát, vào phòng mang laptop ra, ngồi trên ghế salon cạnh Kim Hành.
“Lý đại ca, huynh không đi ngủ sao?” Kim Hành quan tâm hỏi hắn.
“Tôi còn phải làm ít chuyện.” Lý Dục Hàm cười với y, mở laptop lên, ngón tay thuần thục gõ chữ.
Kim Hành tò mò đến gần xem, trên màn hình laptop chi chít những tài liệu là tài liệu.
“Lý đại ca, đây là cái gì a?”
“Giá trị cổ phiếu của công ty tôi, tôi còn phải thương lượng vài chuyện với mấy cổ đông.”
“Cổ đông?”
“Là mấy người hợp tác kinh doanh với tôi.”
“Nga…” Kim Hành dừng một chút, hỏi, “Lý đại ca, thì ra huynh là thương nhân a?”
“Đúng vậy.”
“Huynh làm sinh ý (buôn bán) gì thế?”
“Chủ yếu là xuất khẩu và vận chuyển hàng hóa.”
“Vậy sao huynh không đi làm việc a?”
“Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển lắm, không cần ngày nào cũng phải đi làm, chỉ cần ở nhà dùng máy tính là có thể kinh doanh rồi.”
“Nga nga… Cái này chính là máy tính sao?”
“Ừ, cái này gọi là laptop, có thể mang theo bên người.”
“Phápbảo này thật là lợi hại a.”
“Đúng vậy, đây chính là pháp bảo của loài người bọn tôi đó.” Lý Dục Hàm không ngại y ngốc hảo tâm nhiệt tình trò chuyện với y.
Lúc bọn họ nói chuyện, cún con đã nằm sấp trên thảm trải bên chân bọn mà ngủ thϊếp đi.
Kim Hành nhìn thấy, lập tức muốn ôm lấy cún con, lại bị Lý Dục Hàm nhắc nhở, “Cứ để cho nó ngủ đi, đừng làm nó tỉnh giấc.”
“Nhưng mà… Ngủ trên đất sẽ lạnh a…”
“Có thảm trải rồi, hẳn là không lạnh đâu.”
“Nga…” Kim Hành không muốn mà ngồi trở lại bên cạnh hắn.
Lý Dục Hàm thấy y thích cún con như vậy, an ủi, “Như vậy đi, ngày mai chúng ta đến cửa hành thú cưng tìm mua giường ngủ cho nó, cho nó ngủ ngon hơn.”
“Hay quá! Còn có loại giường này sao?”
“Có chứ, ở đó còn có rất nhiều đồ cho cún con dùng, đến lúc đó sẽ mua hết về.”
“Ân ân!” Kim Hành hưng phấn không thôi gật đầu. “Vậy thì bao giờ mới đi được?”
“Ngày mai tôi phải đến công ty xem một chút, mấy ngày nay có thể không rảnh, chờ cuối tuần thì đi.”
Từ lúc có Kim Hành ở bên, Lý Dục Hàm đã hơn một tháng không đến công ty xem xét, tuy nói không cần mình phải có mặt cũng có thể kinh doanh được, nhưng nếu đại boss lâu quá không rình diện thì cũng không ổn. Trước đó hắn không đi là vì sợ Kim Hành ở nhà một mình, không có ai bầu bạn sẽ buồn. Bây giờ đã có thêm một nhóc cún con, Kim Hành sẽ không cô đơn nữa, hắn cũng có thể yên tâm đến công ty.
Xử lý công sự xong hết, Lý Dục Hàm đóng laptop lại, vươn vai một cái.
“Được rồi, chúng ta cũng ngủ đi.”
“Nga… Nhưng mà ta không buồn ngủ a. Lý đại ca, huynh cứ tự đi ngủ đi.” Kim Hành đề nghị.
“Không được, muốn ngủ thì phải ngủ với nhau.” Lòng Lý Dục Hàm âm thầm suy nghĩ, cười đến ái muội, “Cậu còn chưa muốn ngủ thì chúng ta có thể làm vài chuyện khác…”
“Ân? Cái gì khác?” Kim Hành ngơ ngác, bị Lý Dục Hàm nắm tay kéo vào phòng.
Không lâu sau khi cửa phòng đóng lại, trận trận thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng truyền ra. Cún con nằm trên thảm trải run run lỗ tai, tiếp tục ngủ yên.