Chương 1
Tiếng nhạc jazz du dương mang theo chút gì đó ngả ngớn phiêu tán trong quán bar với ánh đèn mờ ảo, nữ ca sĩ trung niên vóc dáng đẫy đà cất lên giọng ca trầm thấp biếng nhác. Bartender khôi ngô tuấn tú đứng sau quầy bar, thủ pháp thuần thục điều phối ly cocktail màu sắc diễm lệ.Ngoài cửa sổ, trời đổ mưa nhỏ, ánh đèn neon chớp tắt sau màn mưa. Trong quán bar được trang trí theo phong cách thời trung cổ này, có lác đác vài người khách đang ngồi.
Bên cạnh một chiếc bàn gỗ tròn là năm thanh niên, tuổi khoảng trên dưới ba mươi, trên người mặc quần áo kiểu hưu nhàn (dạng quần áo kiểu đi chơi ấy, không phải loại âu phục). Năm người này đang chơi bài pocker, ngoại hình người nào người nấy đầy mị lực, nhất cử nhất động cũng ưu nhã vô cùng, toàn thân như tản ra khí tức ‘ta là người thuộc giới thượng lưu’, xem ra chính là loại nhân vật thanh niên tài tuấn.
[2: Bài Pocker hay còn gọi là bài xì tố. Ai thích thì vào đây tìm hiểu thêm.]
Chu Triết mang mắt kính vàng mảnh như sợi tơ, tướng mạo tuấn tú, bỗng dưng bỏ mấy lá pocker trong tay xuống, oán giận, “Ngày nào cũng chơi cái này, chán chết, không có trò gì thú vị hơn sao?”
Đỗ Hải ngồi ở đối diện anh hỏi, “Đánh cược cái gì? Cược xem ai có thể theo đuổi được nữ minh tinh trẻ tuổi nào đó ấy hả?”
“Cái này đã sớm chơi chán rồi, còn gì khác nữa không?”
Hoa hoa công tử Hà Tuấn Ngạn với mái tóc dài ngang vai hưng phấn đề nghị, “Vậy thì cược xem ai có thể theo đuổi được nam minh tinh đi!”
Bốn người còn lại không hẹn mà cùng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn anh, nhìn cho anh phải đổ mồ hôi lạnh.
“Tôi chỉ đùa thôi…”
Anh đang muốn giải thích, không ngờ mấy người bên cạnh lại thì thầm thảo luận.
“Cái này được đấy…”
“Ân… Các loại hình phụ nữ tôi đã thử qua hết rồi, thỉnh thoảng đổi chút khẩu vị cũng tốt.”
“Ừ ừ, tôi đã muốn thử qua từ lâu rồi, chẳng qua là chưa tìm được cơ hội thôi.”
Hà Tuấn Ngạn vừa nghe mọi người đồng ý, lập tức bỏ qua xấu hổ vừa nãy, khấp khởi mừng rỡ mở miệng, “Đề nghị của tôi được đấy chứ? Vả lại gần đây có một cậu trai trẻ mới nổi, bộ dạng đáng yêu lắm, tôi định xuống tay với cậu ta đây.”
“Thằng nhãi nhà cậu, thì ra là có ý này.”
“Đúng vậy đấy, muốn theo đuổi thì cứ làm đi, còn bày đặt lý do lý trấu.” Mấy người bên cạnh giễu cợt anh.
“Này, rốt cuộc là ai hả?”
“Bí mật, chờ tôi theo đuổi được rồi…” Hà Tuấn Ngạn cười ha ha.
“Giả bộ thần bí cái gì hả? Nói mau.”
Mọi người cười thành nghiêng ngả, duy nhất là một người ngoại hình tuấn nhã là không gia nhập vào. Người đàn ông này xem ra là con lai, mái tóc màu nâu sẫm cùng màu mắt cực kì đặc biệt. Gương mặt góc cạnh cùng thân hình cứng cỏi, ngay cả một số ít người mẫu nam cũng không bằng. Người này thờ ơ cầm ly whiskey mà hớp nhẹ một hơi, hoàn toàn là bộ dáng sự việc không liên quan đến mình.
“Này, Jerome, sao không lên tiếng thế?” Chu Triết phát hiện thái độ hờ hững của hắn, tích cực lôi kéo hắn vào đề tài, “Lần cược này thú vị lắm đó, cậu có hứng thú tham gia không?”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Lý Dục Hàm khẽ mỉm cười, cự tuyệt.
“Tại sao?” Mọi người phát ra thanh âm thất vọng.
Lý Dục Hàm xoa xoa cằm, nghiêm trang nói, “Muốn tôi theo mấy cô nàng vừa thơm mát lại vừa mềm mại thì cũng được đi, nhưng mà chạy đi ôm ấp đồng tính thân thể rắn chắc, lông lá đầy mình, tôi không có cái hứng đó.”
Đám người lập tức nhao nhao phản bác:
“Không đâu nha, có mấy cậu trai vừa thơm mát lại vừa mềm mại đó.”
“Ân, mấy đứa nhóc bây giờ cũng chú ý chăm sóc lắm, làn da bóng loáng cũng so với được với phụ nữ ấy chứ.”
“Jerome, cậu đừng có thành kiến thế, cậu chưa từng nhìn thấy thiếu niên vừa ý nên mới nói vậy…”
Lý Dục Hàm cười mị mị mà nói, “Thằng em trai tôi cũng là thiếu niên vừa ý so được với phụ nữ trong miệng mấy người đó, nhưng tôi không hứng thú với đàn ông.”
“Em trai cậu thì tôi đã gặp rồi, đúng là đẹp lắm, nhưng mà tính tình ấy hả… Có chút khó tiếp nhận nha…” Một trong số mấy người bạn – Âu Dương Thăng – lên tiếng.
Lý Dục Hàm ha ha cười, “Tính tình thằng em tôi đúng là không tốt, cậu không cần phải nói khéo như vậy.”
Mọi người tiếp tục cố gắng thuyết phục hắn nhập cuộc, nhưng Lý Dục Hàm khoát tay nói, “Tôi thật sự không có hứng thú, xin mọi người buông tha cho tôi đi, bốn người các cậu cứ cược với nhau là được.”
“Cậu không gia nhập, trò chơi này sẽgiảm bớt nhiều phấn khích a… Nếu không thì cược cái khác đi?” Đỗ Hải đề nghị.
“Vậy chứ đổi thành cái gì?” Hà Tuấn Ngạn vì đề nghị của mình không được chọn mà có vẻ thiếu hăng hái.
Chu Triết nhìn chằm chằm bartender thanh tú phía sau quầy bar, khuôn mặt người kia trắng nõn, dưới ánh đèn càng có vẻ trong suốt đến long lanh, rất là mê người. Một tia sáng lóe lên trong đầu, “Tôi nghĩ, cược xem làn da người nào trắng hơn đi!”
“Gì?” Những người khác cũng ngạc nhiên.
“Là cược xem người nào tìm được tiểu mỹ nhân có làn da trắng nhất.”
“Cậu nói rõ hơn chút đi.” Có mấy người người thấy hăng hái rồi.
“Ví dụ như nói thế này: cho thời gian hai tháng, chúng ta chia nhau tìm một cô gái hoặc cậu trai xinh đẹp, nghĩ cách nuôi cho trắng trẻo, đến lúc đó mang ra so một lần, cậu nhóc cô nhóc của người nào có làn da trắng nhất thì người đó thắng.”
“Không phải chứ? Cách này mất công quá đó.”
“Hở? Tôi thấy cái này được đó…”
Mọi người nghe xong, ý kiến không đồng nhất.
Chu Triết nói, “Có chút phiền thoái, cho nên tiền cược cũng nhiều chút đi, người thua trả ba nghìn vạn (300.000.000 tệ 1.033.863.033.206 VNĐ – số liệu theo https://vi.coinmill.com – ngày 29.1.2014), thế nào?”
Một người ba nghìn vạn, bốn người là một triệu hai nghìn vạn (1.200.000.000 tệ 4.135.452.132.824 VNĐ – số liệu theo https://vi.coinmill.com – ngày 29.1.2014), số tiền này đúng là mê người, lúc này ngay cả Lý Dục Hàm cũng không bỏ qua được, mọi người nhất trí thông qua.
“Nhân tiện xác định luôn đi, ba tháng sau quyết thắng bại.” Chu Triết mặt mày hớn hở kết luận.
*****
Rời khỏi quán bar đã là một giờ sáng, mưa đột nhiên lớn hơn, Lý Dục Hàm lái xe về nhà.
“Thằng nhãi Chu Triết kia cũng thật đúng là có đủ kiểu chơi đùa, không ngờ còn nghĩ ra cái trò đánh cược làn da trắng…” Lý Dục Hàm oán giận, “Theo mình thì cứ tìm cô nàng so ngực bự có phải là thú vị hơn không…”
Đối với ý nghĩ tự nhiên nảy ra trong đầu, Lý Dục Hàm cảm thấy cực kì thú vị, hắn lẩm bẩm, “Đúng vậy… Không bằng nhân tiện đề nghị với Chu Triết, đổi thành cược bộ ngực hay hơn…”
Xe chạy nhanh trên xa lộ vắng vẻ, nước mưa bắn lên tung tóe, cần gạt nước đung đưa trên kính chắn gió. Mưa gió ảnh hưởng đến tầm nhìn, hơn nữa trời tối đường trơn, tình hình giao thông phía trước cũng không tốt. Lý Dục Hàm không dám phân tâm nghĩ đến chuyện khác nữa, cẩn thận lái xe. Nhưng đúng lúc đó, một vật tròn tròn đột nhiên nhảy vọt ra từ bên đường——
“Ách!” Lý Dục Hàm cả kinh dậm mạnh phanh xe. Két! —— Xe dừng sát 1m ngay trước vật thể kia. Lý Dục Hàm ngã dập người về phía trước theo quán tính, trán suýt chút nữa là đập vào vô lăng. Hắn khẽ rủa một tiếng, ngẩng đầu lên, ánh đèn pha chiếu lên cái cục tròn tròn phía đầu xe mơ hồ nhìn thấy nó run nhè nhẹ dưới trời mưa.
Hình như là một con vật nhỏ gì đó… Lý Dục Hàm tò mò, mở ô xuống xe. Hắn đến gần vật thể đó, ngồi xổm xuống nhìn cho kĩ.
Cái lỗ tai to to vểnh thẳng, đôi mắt tròn tròn trơn nhẵn, cái đuôi vừa dài vừa xù, là một nhóc cún con sao? Lý Dục Hàm kéo lớp lông sau cổ nó, nhấc cả người nhóc con lên.
‘Nhóc cún con’ kia chắc chỉ khoảng ba, bốn kg, xách nó trên tay, nó lại dùng một đôi mắt to tròn rưng rưng nước nhìn hắn, bộ dáng lã chã như chực khóc đến nơi. Lý Dục Hàm cau mày nhìn bộ lông ướt nhẹp và bộ dáng ngượng ngùng của nó, còn cả cái bụng dơ bẩn phía dưới.
Chắc là chó hoang rồi… Lý Dục Hàm cũng không có lòng tốt đi thu nhận mấy loài vật, hắn đặt lại nó sau lan can ven đường, đang định rời đi.
“Ô chi… Chi…” Cún con phát ra tiếng kêu bi thảm. Lý Dục Hàm ngừng bước, chậm chạp xoay người lại.
“Ô chi… Ô… Ô…” Cún con dựa vào lan can, đáng thương nhìn hắn với vẻ mong chờ.
Tiếng kêu thê thảm đó bỗng dưng đánh thức lương tâm Lý Dục Hàm, hắn nhìn bầu trời đêm vẫn đổ mưa to tầm tã, lại nhìn chú cún nho nhỏ. Gần đó ngay cả một bóng người cũng chẳng đó, cún con lại dầm mưa ướt đẫm thế này, nếu không cứu bây giờ thì e là sẽ chết mất… Hắn do dự một lát, cuối cùng thở dài một hơi, thò tay ôm lấy nó.
***
Hai cánh cửa tự động dạt sang hai bên, Lý Dục Hàm bước dài đi vào đại sảnh ngập ánh đèn.
“Lý tiên sinh, chào buổi tối.” Nhân viên bảo vệ phía sau quầy cung kính chào hỏi hắn.
“Chào buổi tối.” Lý Dục Hàm gật đầu, đi qua trước mặt ông.
Người bảo vệ không khỏi tò mò, hỏi, “Tiên sinh, trên tay ngài là…”
“Trên đường nhặt được.” Lý Dục Hàm nâng tay xách nhóc con kia lên, để ông nhìn cho rõ. Người bảo vệ cẩn thận nhìn nhìn, hô nhỏ, “Đây không phải là hồ ly sao?”
“Hồ ly?” Lý Dục Hàm sửng sốt, xách nhóc con kia lên quan sát lại.
“Đúng là hồ ly rồi, ngài nhìn cái mũi với cái đuôi nó đi. Ở quê tôi có người nuôi hồ ly, cho nên tôi thấy rồi.” Bảo vệ khẳng định chắc chắn, không quên bổ sung, “Nhưng nhóc con này chỉ là con non thôi, không lớn hơn cún con bình thường, cho nên khó nhận ra được.”
“Hồ ly sao…” Lý Dục Hàm thấp giọng nói. Nhóc hồ ly nho nhỏ ngây ngốc nhìn hắn, bỗng chốc hắt hơi một cái. Lý Dục Hàm lập tức tạm biệt người bảo vệ, xách nó vào thang máy.
…
Trở lại phòng ở, Lý Dục Hàm xách nhóc hồ ly vào thẳng phòng tắm, tiện tay đặt nó lên bồn cầu.
“Mày đợi ở đây, đừng có chạy loạn đấy.” Hắn nghiêm túc nói với nhóc hồ ly, rồi đi ra ngoài. Nhóc hồ ly người đầy bùn đất ngồi trên bồn cầu, đôi mắt to ngập tràn bất an mà ngó nghiêng xung quanh.
Một lát sau, Lý Dục Hàm đi dép lê, xắn ống tay áo lên. Hắn mở vòi sen, một tay tóm lấy nhóc hồ ly, vụng về xả nước nóng lên người nó.
“Chi chi chi!!!” Nhóc hồ ly thảm thiết giãy dụa.
Lý Dục Hàm đè lại nó, giận dữ, “Đừng hòng trốn! Ngoan ngoãn cho ta!”
“Chi ô… Ô ô… Ô ô…” Nhóc hồ ly bị đè lên sàn gạch men, không thể động đậy, cuối cũng tiếng kêu như tiếng trẻ con khóc nức nở nghẹn ngào.
“Được rồi được rồi, khóc lóc cái gì hả?” Lý Dục Hàm không nhịn được mà nói, “Đại gia ta đây lần đầu tiên tắm rửa cho kẻ khác đấy, mày phải thấy vinh hạnh mới đúng… Nhưng mà mày cũng chẳng phải người, bỏ đi…”
Chiến đấu hơn mười phút, Lý Dục Hàm mới gội sạch toàn bộ bùn đất bẩn thỉu trên người nó, hắn tùy tiện xịt ít dầu gội lên người nó. Nhóc hồ ly bị lăn qua lăn lại một hồi, cũng ngoan hẳn ra, dùng bốn chân cứng ngắc đứng im, để người kia nhào nặn xoa nắn trên người mình.
Xả sạch bọt, lại dùng khăn bông sạch lau lau vài lần, cuối cùng còn dùng máy sấy hong khô lông cho nó. Đến lúc sấy lông, Lý Dục Hàm mới phát hiện hóa ra nhóc hồ ly này có lông màu bạch kim, nhạt hơn một chút so với màu vàng óng, là màu lông rất hiếm thấy; hơn nữa hai tròng mắt nó lại có màu xanh lam như biển cả, cực kì xinh đẹp. Xem ra nhóc hồ lynày khá quý, không phải từ đâu đó trốn ra đấy chứ? Hắn nhớ rõ gần đó cũng không có sở thú nào mà… Lý Dục Hàm hoang mang nghĩ.
Cẩn thận sấy khô lông từ đầu đến đuôi, rốt cuộc nhóc hồ ly cũng đã khô ráo sạch sẽ.
“Được rồi.” Lý Dục Hàm đặt nhóc hồ ly xuống, nhóc con run lên mấy bận, bỏ được bộ dạng bẩn thỉu uể oải khi trước, thần khí mười phần chạy loạn trong phòng khách mà chui chui trốn trốn. Lý Dục Hàm quát, “Này, đừng chạy loạn.”
Nhóc hồ ly như nghe hiểu, lập tức ngừng lại, ngơ ngác nhìn hắn. Nhóc con này nghe hiểu được tiếng người sao? Lý Dục Hàm buồn bực.
Hắn rót ra một chén sữa, đặt trước mặt nó. “Ăn đi.”
Nhóc hồ ly dí sát mũi vào, hít hít ngửi ngửi một chút, sau đó lui lại mấy bước, tựa như chẳng hề có hứng thú nào.
“Sao không ăn? Không thích?” Lý Dục Hàm không nhịn được mà vò loạn mái tóc mềm mại của mình, thầm thì, “Ta không biết hồ ly ăn cái gì, mày không thích thì ta cũng hết cách a.”
Nhóc hồ ly ngẩng cái đầu nho nhỏ, đuôi lắc lắc hệt như cún con mà nhìn Lý Dục Hàm.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, Lý Dục Hàm cũng mệt mỏi, hắn chẳng muốn để ý tới nhóc hồ ly này nữa, lớn tiếng uy hϊếp, “Ta muốn tắm rửa, mày ngoan ngoãn đợi ở đây cho ta, không được cắn đồ đạc, nếu không ta quẳng mày ra ngoài đường đấy.”
Hắn nói xong, tự đi vào phòng tắm. Nhóc hồ ly ngồi chồm hổm trên thảm trải, ngây ngốc quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng tắm.
…
“Hô…” Lý Dục Hàm nằm trong bồn tắm nước nóng lớn, xoa xoa bả vai, thoải mái thở dài một tiếng.
Ngâm được một lát, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang kì quái bên ngoài—— Bịch bịch, bịch bịch… Như là tiếng động do có người đi lại trên sàn.
“Hở?” Lý Dục Hàm cảnh giác ngồi dậy, tĩnh tâm lắng nghe, nhưng âm thanh kia lại biến mất như chưa hề có. Chẳng lẽ là mình nghe nhầm? Lý Dục Hàm nghĩ thầm, bên ngoài cũng chỉ có một nhóc hồ ly, sao có thể có người nào khác chứ…
Hắn vừa lại thả lỏng, nằm xuống, nhưng nằm chưa được hai giây, bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
“Cái gì vậy?” Lý Dục Hàm cả kinh nhảy dựng lên, nhưng vẫn không quên chà lau thân thể, phủ thêm áo choàng tắm rồi mới bước ra ngoài.
Cạch! Tiếng mở cửa vang lên, nhóc hồ ly ngồi trước TV giật mình quay đầu nhìn lại.
Lý Dục Hàm kinh ngạc nhìn TV đã được mở lên, đang phát chương trình phim truyện đêm khuya. Hắn nhìn quanh quất, trong phòng khách cũng chẳng còn ai khác.
“Là mày mở TV?” Lý Dục Hàm phát hiện remote ở ngay trước mặt nhóc hồ ly, hai chân nhóc con này còn đang đặt trên đó.
Nhóc hồ ly như cậu nhóc làm sai bị phát hiện, vội vàng chạy biến, trốn dưới bàn trà.
Lý Dục Hàm cầm remote lên, hồ nghi nhìn chằm chằm nhóc hồ ly kia. Hắn nhớ không lầm thì remote vốn đặt trên ghế salon, không lẽ nó nhảy được lên salon lấy cái remote này? Cái này cũng có thể… Nhưng mà…
Hồ ly mà có thể lấy remote mở TV, có phải là thông minh quá mức rồi không nhỉ? Lý Dục Hàm nghĩ tới, đáy lòng bỗng chốc rùng mình.
Nhóc hồ ly tiếp tục trốn dưới bàn trà, như sợ hắn trách cứ, không dám ra đây. Lý Dục Hàm thấy bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu của nó, không khỏi bật cười.
Vậy là cậu nhỏ này chắc cũng sẽ không hại người đâu nhỉ? Lý Dục Hàm yên lòng, ngoắc ngoắc tay với nó, khẽ gọi, “Này, ra đi, ta không mắng mày đâu.”
Lỗ tai nhóc hồ ly run lên mấy cái, tựa như nghe đã hiểu, nhưng không lập tức chạy đến. Lý Dục Hàm lại gọi thêm lần nữa, lúc này nó mới lúc lắc cái mông nhỏ, xoay xoay chui ra. Lý Dục Hàm thả lại remote xuống đất, nói với nó, “Mày muốn xem TV thì xem đi, nhưng đừng có mở âm thanh lớn như vậy.”
Nhóc hồ ly hình như hiểu rồi, vui vẻ vẫy vẫy đuôi, ngồi lại vị trí cũ. Lý Dục Hàm cười, lần nữa đi vào phòng tắm.
…
Lý Dục Hàm tắm rửa xong đi ra, đã là hai giờ sáng. Hắn tắt TV, ôm nhóc hồ ly vào phòng, đặt nó bên cái gối ôm trên giường.
“Mày ngủ ở đây đi, ngoan ngoãn cho ta nhá.” Hắn sờ sờ đầu nó, tắt đèn trên giường.
Tí tách… Tí tách… Hạt mưa trượt từ trên lá xuống, vài ánh sao lấp ló hiện ra sau màn mây mỏng, mưa đã tạnh, trong phòng ngoài phòng đều tĩnh lặng.
Lý Dục Hàm ngủ mê man, còn chưa bắt đầu giấc mơ đầu tiên thì tiếng ồn ào đã đánh thức hắn. Lý Dục Hàm cảnh giác mở mắt ra, ý thức đã thanh tỉnh chỉ trong vòng vài giây. Hắn bất động thanh sắc nằm im trên giường, cẩn thận nghe thanh âm.
Tựa hồ là từ vị trí phòng bếp truyền đến —— Là chuột à? Hay là trộm? Lý Dục Hàm tiếp tục lắng nghe, mơ hồ nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, không khác gì lúc hắn nghe được trong phòng tắm.
Không lẽ có tên nào lẻn vào đây được? Lý Dục Hàm đề phòng, toàn thân căng cứng cả lên. Hắn xuất thân từ thế gia trong giới xã hội đen, nay cũng thuộc dạng có tiền có của, hoàn toàn có khả năng có kẻ lẻn vào phòng gây bất lợi cho hắn.
Lý Dục Hàm nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, lôi ra khẩu súng M459 bán tự động. Hắn lật chăn mền lên, nhẹ chân bước xuống giường, lúc này mới phát hiện nhóc hồ ly vốn đang ngủ bên giường giờ chả thấy đâu, nhưng lúc này Lý Dục Hàm cũng không bận tâm được đến nó.
Lý Dục Hàm nép người vào tường, rón ra rón rén ra ngoài. Hắn vô thanh vô tức tới cửa phòng bếp, thăm dò nhìn vào trong. Dưới ánh sáng yếu ớt, hắn thấy một bóng dáng nho nhỏ tròn tròn. Đối phương ngồi trên sàn nhà, cầm trong tay bao plastic không ngừng phát ra tiếng động.
Tên trộm này cũng nhỏ nhắn quá mức à nha! Lý Dục Hàm buồn bực, nhưng hắn không thể buông lỏng đề phòng chỉ vì thế.
Nhắm chuẩn vị trí đối phương, Lý Dục Hàm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lắc mình đi vào, một tay cầm súng nhắm ngay cái gáy tên kia——
“Không được nhúc nhích!”
Thân thể đối phương rõ ràng khẽ run lên. Lý Dục Hàm một tay cầm súng, một tay sờ soạng công tắc đèn.
Cạch! Một tiếng, đèn tường màu cam mở lên, trong phòng sáng ngời. Lý Dục Hàmhíp mắt quan sát, một lúc sau mới thích ứng được sự thay đổi ánh sáng. ‘Tên trộm’ bị hắn dí súng vào chậm rãi quay đầy lại; Lý Dục Hàm tập trung nhìn, cả kinh đến mức cằm muốn rớt luôn xuống ——
Ở trước mặt hắn, là một cậu nhỏ cả người trần trụi! Nhưng làm Lý Dục Hàm kinh ngạc nhất không phải là thân thể lõα ɭồ của cậu ta, mà là đối phương xinh đẹp đến mức kẻ đã gặp qua vô số mỹ nhân như hắn cũng phải giật mình! Đứa nhỏ này chỉ khoảng mười ba tuổi, mặt mày như tranh vẽ, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan như lai đặc điểm của của tất cả các chủng tộc, làm người ta hoàn toàn không thể nhận ra huyết thống. Đôi mắt to màu thủy lam của cậu nhóc sáng trong rực rỡ, chóp mũi vểnh vểnh, rất là đáng yêu, đặc biệt nhất là mái tóc dài đến thắt lưng màu bạch kim.
Vậy mà ngay lúc đó, cậu nhóc xinh trai lại đang cầm bánh quy trong tay, cái miệng phấn nộn hồng hồng dính đầy vụn bánh.
“Cậu…” Lý Dục Hàm bất tri bất giác buông súng, hoang mang nhìn bánh quy trong tay cậu ta. Đó là thứ hắn dự trữ trong tủ âm tường ở bếp.
Cậu trai lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, thân thể cậu bé đột nhiên sáng lên một vòng bạch quang. Lý Dục Hàm khϊếp sợ nhìn thân hình cậu ta thu nhỏ lại, từ một cậu bé xinh trai biến thành nhóc hồ ly lông mao lù xù tròn vo—— Đúng là nhóc con được hắn nhặt về kia!
“Ô oa!” Lý Dục Hàm không có cách ào trấn định được nữa, hắn nắm chặt súng, kinh hoàng kêu lên một tiếng, ngã ngồi xuống.
Nhóc hồ ly giương cái chân ngắn cũn, nhanh như chớp phóng thẳng ra ngoài, bộ dáng đúng là sợ tội bỏ trốn.
Lý Dục Hàm ngồi dưới đất, thừ người ra đến tận hơn ba mươi phút, cái đầu hỗn loạn mới bắt đầu từ từ vận hành lại được. nhưng bởi vì chuyện đã chứng kiến vô cùng quỷ dị, hắn cũng không dám nói mình có thể giữ được tỉnh táo nữa hay không.
Lý Dục Hàm ngơ người không dám chấp nhận sự thật, vô thức vươn tay, dùng sức nhéo đùi mình một cái.
“Ách…” Trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn rõ ràng, chứng minh vừa rồi đúng là không phải hắn nằm mơ.
Nếu không phải mơ… Như vậy chứng tỏ, hắn thật sự gặp một con hồ ly có thể biến thành hình người rồi?! Lý Dục Hàm vừa lẩm bẩm, “Không phải đâu…”, vừa chậm rãi đứng lên.
Mặc dù rất muốn nói đây không phải sự thật, nhưng sự thật lại rành rành ngay trước mắt, làm hắn không tin cũng không được. Có lẽ là cảm thấy nhóc con kia sẽ chẳng tạo ra được uy hϊếp gì với mình, đáng lý hắn cũng chẳng thấy sợ hãi bao nhiêu, chỉ là ngạc nhiên và có chút khó tin mà thôi.
Hắn thu lại súng, nhìn bánh quy còn vương vãi trên đất, cuối cùng lại cúi người nhặt lên. Lý Dục Hàm chậm rãi đi ra ngoài, trong phòng tối như mực, không biết nhóc con kia đã chạy đi đâu mất. Hắn tìm kiếm trong phòng khách, gọi, “Này… Ra đi, ta sẽ không mắng mày…” Lý Dục Hàm cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, không để mình hù dọa đứa nhỏ nhát gan kia.
Đôi mắt màu lam lóe ra trong một góc tối, Lý Dục Hàm nhanh chóng phát hiện mục tiêu. Hắn mở đèn áp tường lên, bước nhẹ qua đó. Nhóc hồ ly đang cuộn tròn người dưới ghế, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi làm người ta phải thương cảm.
Lý Dục Hàm lôi bánh quy ra dụ nó, “Đến đây… Mày muốn ăn không?”
Nhóc hồ ly không thắng nổi hấp dẫn, duỗi dài cổ ra, cái mũi nhỏ run run ngửi ngửi. Lý Dục Hàm híp mắt tươi cười, chìa bánh quy ra gần thêm một chút, nói, “Đến ăn đi này… Đừng sợ, ta sẽ không mắng mày.”
Nhóc con kia thật sự là chả có chút cảnh giác nào, xoay người một cái đã chui ra ngoài, há miệng cắn miếng bánh trong tay Lý Dục Hàm.
Lý Dục Hàm nhìn nó rộp rộp rạo rạo ăn xong bánh quy, lại chui về chỗ cũ mà liếʍ liếʍ mép, hắn cười nhẹ, lôi từ trong túi ra một cái bánh khác.
“Còn muốn nữa không?”
Nhóc hồ ly vươn bàn chân nho nhỏ ra vồ lấy, Lý Dục Hàm bỗng dưng giật bánh lại, lừa gạt, “Mày biến thành hình người được không?”
Hắn chỉ muốn nhìn lại bộ dáng con người xinh đẹp do nhóc con này biến thành. Nhóc hồ ly nghiêng nghiêng đầu, nghểnh nghểnh cổ nhìn đối phương, trên người nó lại lần nữa xuất hiện luồng sáng, thân mình lớn dần lên.
Một thiếu niên trần trụi với mái tóc dài màu bạch kim lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Dục Hàm, Lý Dục Hàm không kìm lòng nổi mà chăm chú nhìn khuôn mặt tráng nõn và thân thể cậu, tầm mắt nóng rực cuối cùng rơi xuống khuôn ngực bằng phẳng, không cách nào dời khỏi —— Cả đời này hắn còn chưa thấy qua núʍ ѵú non mềm hồng hồng như vậy.
Nhóc hồ ly không hề phát hiện ra ánh mắt của hắn, chỉlo cầm bánh quy trong tay hắn mà vui vẻ gặm gặm.
Lý Dục Hàm cố gắng buộc mình phải tỉnh táo lại: Lý Dục Hàm, mày đúng là đồ háo sắc! Đối phương chỉ là một đứa bé thôi đấy, lại là con trai! Hơn nữa lại do hồ ly biến thành! Mày có điên mới có thể có ý nghĩ sai lệch với một cậu nhóc hồ ly thế này!
Hắn ra vẻ trấn tĩnh, cất tiếng rõ ràng, “Được rồi, bây giờ cậu trả lời mấy vấn đề của tôi…”
Xác định nhóc hồ ly có nghe hắn nói, Lý Dục Hàm tiếp tục hỏi, “Cậu… Tên gì?”
Nhóc hồ ly liếʍ liếʍ vụn bánh trong tay, ngây ngốc nhìn hắn.
Lý Dục Hàm hoang mang hỏi, “Sao vậy? Cậu không biết tiếng người à?”
Nhóc hồ ly cất tiếng nhẹ như lông chim, “Ta có…”
Lý Dục Hàm mừng rỡ, lại hỏi, “Vậy cậu tên gì? Cậu vốn từ đâu tới đây? Đừng sợ, cứ nói cho tôi biết đi.”
“Ta… Tên Kim Hành…”
“Ân, tên là Kim Hành?”
“Ta từ Phù U giới tới.”
“Phù U giới? Là chỗ nào?” Lý Dục Hàm lần đầu tiên nghe được địa danh này.
“Chính là… Là nơi yêu hồ bọn ta ở, cách nơi này một tầng mây.” Kim Hành hàm hàm hồ hồ nói, chính mình cũng không biết phải diễn tả thế nào.
“Yêu hồ? Thì ra cậu là yêu hồ?”
“Ân.”
“Vậy… Cậu sẽ hấp thụ dương khí, hay đại loạn vậy hả?” Lý Dục Hàm nghe một chữ ‘yêu’, chung quy vẫn có cảm giác tà ác thế nào ấy.
Kim Hành lắc đầu, nói rõ ràng, “Ta không hút dương khí. Ta thuộc về Đạo Huyền Hồ tiên (cáo đen đã tu thành tiên), chỉ cần hấp thụ tinh hoa của trời đất là có thể giữ được sức mạnh. Hút dương khí là Bích Động yêu hồ, nhưng mà ca ca ta nói, Bích Động yêu hồ bây giờ chỉ còn lại rất ít.”
Cái gì mà Đạo Huyền Hồ tiên với Bích Động yêu hồ, Lý Dục Hàm nghe được một đống tên kỳ quái thì như lọt vào sương mù; nhưng tính cách cậu nhóc này đúng là đơn thuần hơn nhiều so với loài người, cho nên Lý Dục Hàm không hề đề phòng nữa, tiếp tục lừa y nói ra nhiều chuyện hơn, “Vậy cao cậu lại từ cái giới Phù gì đó đi tới đây?”
“Ca ca nói Hồ vương là đồ bại hoại, sẽ làm ta bị thương, làm hại ta, cho nên mới mang ta trốn ra đây.”
“Ách? Ca ca cậu… Cùng Hồ vương? Là chuyện gì vậy?”
“Ca ca là ca ca, Hồ vương là vương của chúng ta.”
Y nói thế chẳng khác nào chưa nói, nhưng Lý Dục Hàm cũng hiểu được vài điều từ lời y. Cậu nhóc này cùng ca ca tới Nhân Gian giới.
“Vậy tại sao bây giờ chỉ còn có ột mình cậu? Ca ca cậu đâu?”
“Không biết.” Kim Hành mơ hồ lắc lắc đầu, “Ta theo ca ca bay bay, bị sét đánh trúng, ta cảm thấy rất đau, không mở mắt nổi. Sau đó không thấy ca ca đâu nữa, còn ta thì rơi xuống đất.”
Xem ra nhóc hồ ly này là mơ hồ theo người thân lạc đến nơi này rồi… Lý Dục Hàm vô hạn đồng tình mà nghĩ thế. Nếu như đối phương là cậu bé loài người thì mình còn có thể dẫn đến cục cảnh sát báo án, nếu đối phương là hồ ly bình thường, vậy thì mình vẫn có thể hảo tâm mà nuôi như nuôi sủng vât, nhưng đối phương lại là một con hồ ly thành tinh a!
Cái này phải làm sao đây? Lý Dục Hàm nhức đầu a. Hắn không ôm hy vọng hỏi, “Vậy cậu có thể tìm ca ca của cậu không?”
Không ngoài sở liệu, nhóc hồ ly nào đó ngây ngốc lắc đầu như trống bỏi. “Gần đây không có khí tức của ca ca…”
“Vậy… Các cậu ở chỗ này không có người thân hoặc bạn bè gì sao?” Lý Dục Hàm chỉ có thể hy vọng tộc nhân trong hồ ly tộc có thể dẫn cậu ta trở về.
Kim Hành suy nghĩ một chút, nói, “Ca ca nói ca có bằng hữu ở Nhân Gian giới, nhưng ta không biết bọn họ ở đâu hết…”
Vậy cũng coi như không! Lý Dục Hàm thở dài.
Nhưng nếu nhóc quỷ này đã rơi vào hoàn cảnh thế này, chỉ có thể tạm thời chăm sóc cậu ta thôi… Hắn cam chịu nghĩ, ít nhất cậu ta cũng rất đáng yêu, đuổi cậu ta đi thì mình cũng thật sự không đành lòng, cứ nuôi ở nhà, để thưởng thức cũng không tồi.
Lý Dục Hàm nghĩ thông suốt rồi, vỗ vỗ đầu Kim Hành, tuyên bố quyết định của hắn, “Được rồi, Kim Hành, bây giờ cậu không có chỗ về, vậy cậu cứ ở lại chỗ của tôi đi, chờ ca ca cậu tìm được cậu rồi lại tính.”
“A… Cám ơn huynh đã để ta ở lại, thì ra huynh là người tốt a.” Hai mắt Kim Hành sáng rỡ như ánh sao, nói ra một câu rất đả kích người.
“Ách… Tôi vốn chính là người tốt a, nếu không sao lại nhặt cậu về chứ…” Lý Dục Hàm bất mãnnói thầm.
“Thật sự rất cám ơn huynh!” Kim Hành đột nhiên nhào qua ôm lấy hắn, cả thân thể trần trụi cũng rơi luôn vào lòng Lý Dục Hàm.
“Ô…” Lý Dục Hàm vốn đã nén tà niệm xuống, vậy mà giờ khi hắn không chút đề phòng, lại bị thân thể ấm áp mềm mại ôm lấy, khí huyết toàn thân xông thẳng lên đầu.
Hắn chỉ thấy lỗ mũi nóng lên, chất gì đó lỏng lỏng tong tỏng nhỏ xuống…
Kim Hành buông hắn ra, hoang mang nhìn hắn.
“Đại ca, cái mũi của huynh sao lại chảy máu thế?” Kim Hành khờ dại hỏi.
Cái mũi chảy máu?? Lý Dục Hàm cực kỳ hoảng sợ, đẩy mạnh y ra, bịt mũi vọt vào phòng tắm.
Kim Hành nghe bên trong truyền đến tiếng nước, ngồi ở tại chỗ cảm thán, “Hóa ra loài người lại dễ dàng chảy máu như thế, ca ca nói đúng là không sai chút nào…”