Chương 11
Hai người lên lầu từ lúc nào không biết.Nụ hôn vừa chấm dứt, hai chân Phương Thụy nhũn ra, cả người mềm mại dựa vào lòng nam nhân.
“Đưa chìa khóa cho tôi.” Giọng Lôi Khiếu khàn khàn, nụ hôn vừa nãy như mồi lửa thổi bùng lên du͙© vọиɠ chiếm hữu trong mắt anh.
Phương Thụy mơ mơ màng màng lấy chìa khóa trong túi đưa cho nam nhân, trong đầu cậu trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng tự suy xét. Chỉ biết người hôn cậu là Lôi Khiếu, người hôn cậu đến thiên toàn địa chuyển vừa rồi chính là Lôi Khiếu.
“Tiểu Thụy…” Cửa nhà vừa đóng lại, Lôi Khiếu lập tức áp Phương Thụy vào cánh cửa, hơi thở cầu hoan mãnh liệt bao vây lấy cậu. Phương Thụy mờ mịt đáp lại, tay vẫn đặt trên vai Lôi Khiếu chưa từng rời ra.
“Tiểu Thụy, tôi yêu em!” Khi hai đôi môi rời ra một chút, nam nhân thở hổn hển, trán kề trán, môi dán môi. “Thật muốn ăn em sạch sẽ, để em trở thành người của tôi!”
“A? Ăn?” Phương Thụy còn chưa hiểu rõ, đã thấy một trận thiên toàn địa chuyển, Lôi Khiếu liền vòng tay qua hai chân Phương Thụy, bế bổng cậu lên.
“Lôi Khiếu!” Phương Thụy cả kinh hét lên, hai tay ôm chặt cổ anh.
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em.”
“Tôi… tôi…” Thanh âm Phương Thụy hơi run rẩy, dường như đã biết trước chuyện gì sắp xảy ra.
Lôi Khiếu không chút thương tiếc quăng Phương Thụy lên giường, không đợi cậu hoàn hồn, thân ảnh cao lớn đã đè lên trên.
“Lôi, Lôi Khiếu…”
“Gọi tôi Khiếu!” Ánh mắt nóng rực của anh gắt gao bao vây Phương Thụy, khát khao chiếm hữu tràn ngập. Chinh phục cùng bị chinh phục, phục tùng và bị phục tùng.
Là em cam tâm tình nguyện, đi theo anh.
“Khiếu…” Như bị mê hoặc, Phương Thụy ngẩng đầu, vươn tay xoa nhẹ mặt Lôi Khiếu.
Lôi Khiếu nhìn cậu thật sâu, nhấn mạnh từng chữ. “Nói, em là của tôi!”
“Em là của anh…” Nỉ non từng tiếng ngọt ngào.
Rẹt — Áo sơ mi bị ai đó dùng sức xé toạc, khuôn ngực trắng ngần nháy mắt liền phơi bày trước mắt Lôi Khiếu. Đơn bạc mà tuyệt đẹp, trắng nõn lại cân xứng, hai nhũ thủ phấn hồng nổi bật như hai ngọn lửa tiên diễm kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ của nam nhân.
“Tiểu Thụy, em thật đẹp!” Những chiếc hôn cuồng phong bão táp hạ xuống, Phương Thụy ngẩng đầu lên, nghênh đón đôi môi cùng đầu lưỡi nóng như lửa của nam nhân.
Đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi, trong khoang miệng ai đó dây dưa triền miên, Phương Thụy hoàn toàn trầm mê trong cái hôn của anh, để mặc anh khám phá không giữ lại chút gì.
Chỉ cần có em.Chỉ cần có anh.
“Ưm…” Những chiếc hôn theo cổ Phương Thụy đi xuống, liếʍ mυ'ŧ, khẽ cắn, lưu lại trên ngực cậu hàng loạt hôn ngân.
“A! Đừng sờ chỗ đó…” Nhũ thủ trước ngực bị anh cố ý xoa niết, đau đớn bén nhọn cùng kɧoáı ©ảʍ vô tận làm Phương Thụy nức nở. “Đau…”
“Như thế này?” Đầu lưỡi thay thế đầu ngón tay, đem một hồng anh tiến vào trong miệng.
“Đừng…” Vừa đau đớn vừa thoải mái từ trước ngực lan ra toàn thân, Phương Thụy vặn vẹo thân thể, dường như muốn tránh né môi lưỡi của anh, lại giống như muốn anh dùng sức hơn nữa.
Từng cái hôn nóng bỏng dọc theo ngực và bụng đi xuống dưới, một tay anh vẫn xoa nắn một bên nhũ thủ của cậu, đau khiến Phương Thụy nức nở xin tha. “Nhẹ, nhẹ một chút!”
Đầu lưỡi đảo quanh rốn, dần dần đi xuống bụi cỏ bên dưới. Phương Thụy hít một hơi, nơi đó… A! Không đợi cậu kêu lên, dây lưng đã bị anh cởi bỏ.
Nội y màu trắng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ánh mắt Lôi Khiếu càng tối lại, nhìn chăm chú vào hạ thân của cậu, rồi như chợt phát hỏa. “Tôi chờ không được nữa!”
Dùng sức một cái, quần dài của cậu bị quăng vào góc tường, nội y nho nhỏ bị anh xé rách, thân thể trần trụi như cá nằm trên thớt mặc anh hưởng dụng.
Phương Thụy xấu hổ, lấy tay che đi hạ thân. “Đừng nhìn nữa…”
Lôi Khiếu cúi xuống, không ngừng hôn lên thân thể cậu, một tay anh cầm lấy phân thân của cậu, chậm rãinhu lộng.
“A!…” Bàn tay to lớn của nam nhân nắm lấy phân thân màu phấn hồng. Phương Thụy kích động kêu lên. “Khiếu…”
“Có cảm giác sao?” Con ngươi đen sẫm của Lôi Khiếu chăm chú nhìn cậu. Phương Thụy bị du͙© vọиɠ tấn công khiến hai gò má nhuốm màu hồng diễm lệ, càng làm người ta mê luyến không thôi. “Tiểu Thụy, cởϊ qυầи áo cho tôi…”
Phương Thụy vừa ngẩng đầu, anh liền hôn cậu như cổ vũ.
Vừa chịu đựng tiết tấu nhu lộng ngày càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ phía bên dưới, cậu vừa vươn tay, run rẩy cởi bỏ áo sơ mi của anh. Khuôn ngực mạnh mẽ dần lộ ra, làn da Lôi Khiếu vừa trơn nhẵn lại ẩm ướt, sờ một hồi, hình như là mồ hôi. “Anh đổ mồ hôi kìa…”
Lôi Khiếu hôn nhẹ môi cậu, động tác dưới tay càng nhanh hơn. “Tiếp tục!”
“A!” Phương Thụy cong lưng, bàn tay anh thật đáng ghét, đúng lúc cậu sắp lên tới thì lại nới lỏng lực đạo, làm cậu không thể đạt được cao trào. Cậu quay sang khẽ cắn cằm anh, ngược lại bị anh bắt được đôi môi hung hăn hôn một trận. “A…” Khóe mắt Phương Thụy đã ươn ướt, tay cậu nắm lấy áo sơ mi của anh, dùng sức kéo ra ngoài.
“Quần…” Một bàn tay anh kéo tay cậu đến chỗ dây lưng. “Nhanh lên!”
“Ngô…” Hôn xong, hai người thở dốc, bốn phiến môi luyến tiếc rời nhau một chút. Lôi Khiếu không ngừng xoa nắn phân thân của Phương Thụy, cậu từ từ nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác để cởi bỏ thắt lưng của anh…
“A!” Phân thân to lớn bật ra, Lôi Khiếu không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.
Phương Thụy còn trầm mê trong từng động chạm của hai người, ngón tay Lôi Khiếu dường như có ma lực, khiến cậu cảm nhận được thứ kɧoáı ©ảʍ chưa từng có. Cậu từ từ nhắn hai mắt rêи ɾỉ. Bỗng nhiên một phân thân to lớn cường ngạnh khác chạm vào phân thân của cậu. Hai phân thân mạnh mẽ cọ xát, kɧoáı ©ảʍ liền tăng gấp bội. Phương Thụy thở dốc, gắt gao ôm chặt lấy Lôi Khiếu, thân thể không ngừng vặn vẹo. “Mau, mau một chút…”
Hai phân thân mãnh liệt ma sát, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu ập đến.
“Không được!… A!…” Phương Thụy thét lên một tiếng, mũi chân co cứng, một dòng dịch thể trắng đυ.c xuất ra.
Lôi Khiếu vẫn cầm phân thân của cậu, đem tình dịch thu vào lòng bàn tay.
“Thoải mái không?” Thấy Phương Thụy vô lực ngã xuống giường, tê liệt thở dốc, Lôi Khiếu dịu dàng hỏi.
“Ưm…” Giống như vẫn đang bồng bềnh trên mây, Phương Thụy vô ý thức rêи ɾỉ đáp lại.
Lôi Khiếu cười nhẹ, bàn tay ướŧ áŧ đầy tình dịch hướng tới u huyệt của cậu tìm kiếm.
“A!” Phương Thụy vẫn đang hưởng thụ dư vị sau cao trào, đột nhiên bị đau đớn làm bừng tỉnh. Cậu mở mắt ra, nhìn thấy ngón tay Lôi Khiếu đang ở cửa huyệt phía sau thăm dò. “Đừng… Nơi đó không được…”
Không để ý lời cầu xin của cậu, ngón tay Lôi Khiếu vẫn cường ngạnh xâm nhập. “Thả lỏng!”
Phương Thụy thở sâu, cố gắng thích ứng với cảm giác thân thể bị dị vật xâm nhập.
Ngón tay dính đầy tình dịch của Lôi Khiếu tại nơi đó ra ra vào vào, dần dần trong u huyệt đã đưa vào hai ngón tay.
“Đau…”
Lôi Khiếu cầm tay Phương Thụy nắm lấy phân thân của chính mình. “Xoa nó…”
“Đừng… Không cần tiến vào!” Phân thân lớn như vậy, tiểu huyệt kia nhất định không chứa nổi!
“Có thể!” Ba ngón tay đã xâm nhập vào trong.
Phương Thụy rêи ɾỉ, cắn răng chịu đựng xâm nhập của anh.
Một lát sau, u huyệt nho nhỏ dường như đã quen với ngón tay Lôi Khiếu. Anh thở gấp, rút ngón tay ra, cử động một chút, phân thân cực đại lập tức đặt trước cửa huyệt.
“A…” Cửa huyệt nho nhỏ vừa bị tiến vào liền cảm thấy đau đớn, Phương Thụy kêu lên một tiếng, nước mắt cũng chảy ra. “Đau quá…”
Lôi Khiếu không để ý đến tiếng khóc của cậu, hai tay nắm chặt thắt lưng cậu, chậm rãi xâm nhập. Dũng đạo mềm mại ẩm ướt bao chặt lấy anh, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt làm anh ngay lập tức muốn tiến xuất.
“Chậm một chút…” Phương Thụy nức nở, ngón tay bám chặt vào cánh tay Lôi Khiếu.
Anh kiên trì, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.
Phương Thụy hơi di chuyển, phân thân của Lôi Khiếu liền tiến vào một chút.
“A!” Dường như vừa chạm đến nơi nào đó trong cơ thể, Phương Thụy rêи ɾỉ, trên mặt hiện ra một chút sảng khoái.
“Thế nào? Là chỗ đó?” Lôi Khiếu nhẹ nhàng chuyển động phần eo.
“Ưm!…” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trào dâng từ phía sau, Phương Thụy nhìn không được rêи ɾỉ ngâm nga. “Chuyển động đi…”
Lôi Khiếu bắt đầu chậm rãi ra vào, Phương Thụy cắn răng chịu đựng sự đau đớn như lưỡi dao sắc bén xoẹt qua. Kɧoáı ©ảʍ như phù dung sớm nở tối tàn (ý là qua mau, không tồn tại lâu dài), làm cậu cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Nhưng dần dần, theo nhịp động của Lôi Khiếu, nơi huyền bí kia lần thứ hai bị va chạm. “A…” Phương Thụy cố gắng ngẩng đầu lên. “Chính là nơi đó, nhanh lên!”
Lôi Khiếu đưa tay ấn cậu xuống, bàn tay to lớn nắm lấy mông cậu ra vào. “Nơi này?”
U huyệt nho nhỏ hút lấy phân thân to lớn, hai người mặt đối mặt, thân thể mập hợp không có lấy một khe hở. Đau đớn ban đầu dần qua đi, Phương Thụy dần có cảm giác, Lôi Khiếu đột nhiên dừng lại, cậu liền cắn anh một cái.
“A! Mau chuyển động!” Phương Thụy lắc người thúc giục.
Lôi Khiếu lần thứ hai tiến nhập. Phương Thụy đã thích ứng với phân thân to lớn cường ngạnh kia, tiểu huyệt thậm chí còn tiết ra mật dịchgiúp Lôi Khiếu thuận tiện ra vào.
“A a! Dùng sức!” Giường ngủ đung đưa kẽo kẹt, thân thể hai người hòa hợp đến không ngờ, tiểu huyệt mẫn cảm của Phương Thụy bị phân thân to lớn của Lôi Khiếu mãnh liệt va chạm, kɧoáı ©ảʍ dồn dập đánh úp lại, cậu rêи ɾỉ, theo tiết tấu luật động của Lôi Khiếu kẹp chặt rồi thả lỏng. “Thật thích… A!”
Lôi Khiếu được Phương Thụy bao chặt lấy đến sắp phát điên, sự kiềm chế ẩn nhẫn lúc trước nháy mắt đã không thấy, chỉ biết điên cuồng mà giữ lấy, mãnh liệt va chạm ra vào trong cơ thể người kia.
“Nói, em là của tôi!”
“Em là của anh!”
“Em yêu anh, Lôi Khiếu!”
“Em yêu anh, Lôi Khiếu!”
Hai người giống như dã thú không biết thỏa mãn mà triền miên một chỗ, Phương Thụy quên mất toàn bộ những ngượng ngùng rụt rè lúc trước, phóng đãng mà rêи ɾỉ, nức nở không ngừng. Hai người quấn lấy nhau giao triền, giống như muốn đem người kia nuốt vào, trở thành một phần của mình.
“A a… Sắp tới rồi!” Phân thân to lớn liên tục va chạm vào nơi mẫn cảm kia, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dồn dập ập tới, Phương Thụy không kiềm chế được kẹp chặt u huyệt, ngã vào lòng Lôi Khiếu.
“A…” Không chịu nổi Phương Thụy đột nhiên thít chặt, Lôi Khiếu gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ tình dịch của mình chôn sâu vào bên trong cậu.