Ánh mặt trời ban trưa dễ làm cho người ta buồn ngủ, Chu Du híp mắt nhìn thầy giáo dạy môn Hóa trên bục giảng, sau đó giả vờ mở sách giáo khoa ra, đặt ở trước mặt một chồng sách ngụy trang, tiếp theo đó đổ người về trước, hơi nghiêng đầu, dùng tay trái chống lên huyệt Thái Dương, lặng lẽ đánh một giấc.
Cái tư thế ngủ này là kết quả quá trình nghiên cứu thật lâu của hắn, bởi vì ngồi đến là thẳng thớm, cho nên thầy cô đều sẽ không mảy may nghi ngờ, hơn nữa phía trước có bạn học thoáng che chắn, bên cạnh có Lý Phục nhiệt tình canh gác, thi thoảng hắn giật mình tỉnh lại, còn sẽ phản xạ có điều kiện mà thuận theo bầu không khí trong lớp học làm một ít động tác giả, hoặc rung đùi đắc ý hoặc ra vẻ đang suy ngẫm điều gì, bởi vậy mà vẫn chưa từng bị thầy cô phát hiện.
Dĩ nhiên cũng có điểm bất lợi —— Chu Du vẫn luôn là một đứa con ngoan trò giỏi tiêu chuẩn, chính vì thế loại hành động vi phạm kỷ luật này làm cho hắn cực kỳ chột dạ. Nếu không phải gần đây tình trạng buồn ngủ thật sự nghiêm trọng, cà phê không có tác dụng, Bò húc (Red bull) cũng chẳng được việc, hắn cũng sẽ không kinh hồn bạt vía mà ngủ gật kiểu này.
Chu Du ngáp không thành tiếng, nghĩ một lúc lại duỗi cánh tay ra, định bụng vỗ lên người Lý Phục, nhắc nhở y khi nào thầy giáo đi xuống dưới tuần tra đừng quên nói cho mình biết. Ai ngờ hắn vừa mới giơ tay, còn chưa kịp làm gì, trên lưng đã bị người chọc hai cái.
Hai cú chọc này vừa gấp lại vừa nặng, cảm giác như là ngòi bút máy. Lưng Chu Du ăn đau, tức khắc giật bắn mình như một con tôm luộc.
Hắn không nhịn được bực bội, quay đầu lại trừng mắt nhìn người ở đằng sau đầy hung dữ.
Dè đâu người ngồi sau còn không vừa ý, nhướng mày lên nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
"Cậu có bệnh đấy à! Chọc chọc chọc chọc không chịu để yên đúng không!" Chu Du vươn tay sờ sờ phía sau lưng mình, lại nhìn chòng chọc trong tay Lục Viễn, quả thật nhìn thấy có một cây bút máy. Hắn tức khắc nổi giận, vội quay đầu lại liếc nhìn thầy giáo một cái thật nhanh, thấy thầy lúc này đang viết bảng, lập tức quay xuống bàn Lục Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu lại chọc mực nước lên quần áo của tôi, buổi tối tôi phải bắt cậu liếʍ cho bằng sạch!"
"Ái chà, trâu bò quá ta," Lục Viễn nhìn hắn, há miệng như là muốn nói cái gì, cuối cùng lại chỉ bĩu môi cười, chìa bút ra nói, "Bút máy mới, còn chưa bơm mực đâu."
Chu Du lại cẩn thận nhìn săm soi, quả nhiên ngòi bút máy là mới tinh.
Lục Viễn thò tay đẩy đến một tờ giấy nhắn, lại đột nhiên cúi đầu lật sách giáo khoa, thấp giọng nói: "Cho bạn cùng bàn của cậu."
"Ai thèm hầu hạ cậu," Chu Du quay đầu lại, "Tự mình đưa đi."
Hắn nói xong lời này xoay người, vừa ngẩng đầu liền thấy thầy giáo môn Hóa sắc mặt âm u đang nhìn mình chằm chằm.
Trong lòng Chu Du run lên một cái, nhịn không được thầm mắng cái cậu Lục Viễn này thật là xấu tính, có điều nhặng xị một hồi, cơn buồn ngủ lúc đầu của hắn trái lại đã tiêu tan sạch sẽ.
Lục Viễn cũng cảm thấy chính mình rất có công, thầy giáo vừa quay đầu đi cậu liền chọc Chu Du một lần nữa.
Chu Du đành phải nghiêng người đi, phiền nhiễu nói: "Cậu lại làm gì thế?"
"Tri ân báo đáp đi." Lục Viễn nói, "Tôi xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo giúp cậu có việc để làm không ngủ gật nữa, cậu phải chuyền giúp tôi giấy nhắn, báo đáp cho tôi."
"Cậu bị dở hơi à?" Chu Du quả thực sắp tức chết rồi, phẫn nộ nói, "Cánh tay cậu lệch sang bên kia là có thể kêu hắn, cứ chọc tôi làm gì? Có bệnh hả!"
"Có cậu mới dở hơi đấy," Lục Viễn xoay tròn cây bút máy trong tay, trong giây lát đột ngột ngừng lại, chỉ cho Chu Du ngòi bút, nói, "Cái thứ này chọc người quá đau."
"..."
Chu Du đương nhiên biết cái thứ kia chọc người rất đau, đặc biệt là hắn bởi vì đẹp nên chỉ mặc một chiếc áo len đan sợi thô, Lục Viễn mỗi lần đưa ngòi bút đến đều trực tiếp xuyên qua lỗ đan chọc thẳng vào......
Trong lòng hắn bực bội lại chẳng biết cách nào, bởi vì chỉ cần hắn không đáp ứng, ai biết được đến lúc nào Lục Viễn sẽ giở trò này thêm vài lần nữa.
Chu Du bỗng nhiên lỗi thời mà nhớ đến bạn nữ bị túm bím tóc thời còn đi học nhà trẻ, người khác đều nói ai mà túm bím tóc bạn học nữ chính là thích người ta, giờ phút này Chu Du lại cảm thấy hành động đó đại khái cũng có thể lý giải bằng cách khác, chẳng hạn như cái bạn nữ kia chỉ là bẩm sinh phong thủy kém, xui xẻo bị xếp ngồi ở bàn trước, mà người ngồi đằng sau cô vừa khéo lại là một người xấu giống như Lục Viễn mà thôi.
Chu Du biết rõ không thể giảng đạo lý với người xấu, gặp tình huống đối kháng thế này phải chú ý sách lược, biến đổi linh hoạt tùy từng người, đặc biệt là đối với loại vô sỉ như Lục Viễn, chỉ có thể dùng biện pháp càng vô sỉ hơn.
Lục Viễn được như ý nguyện mà chuyền tờ giấy qua.
Chỉ là trên tờ giấy của cậu ban đầu viết: Hôm nay sinh nhật tớ, hai tiết cuối tự học muốn rủ cậu đi xem phim, đi không? Không xem phim thì chúng ta đi tắm biển hoặc đi hồ bơi cũng được, lần trước tớ từng bảo muốn dạy cậu học bơi."
Tuy vậy đến lúc qua tay Chu Du, mặt sau tờ giấy lại nhiều thêm một câu: Nhưng mà cảm giác như không dễ dạy cho lắm, nửa người trên của cậu quá ngắn......
Lý Phục vẫn luôn canh cánh trong lòng vấn đề nửa người trên bị ngắn, bởi vì nửa người trên của y không chỉ ngắn, mà còn không đủ rắn chắc. Gặp phải loại sự tình tương tự như được người khen từ cổ trở xuống toàn là chân này, hầu hết những người khác đều sẽ phấn khởi, Lý Phục lại sẽ buồn bực. Thế nhưng con người y không thích chưng diện, cho nên số người biết đến điểm kiêng kị này của y cũng không nhiều lắm.
Chu Du sửa tờ giấy của người ta thành như vậy, quả thật tâm địa hiểm ác. Lục Viễn muốn củng cố quan hệ tốt với Lý Phục, hắn lại cố ý ở giữa phá đám. Có điều nét chữ của hắn và Lục Viễn không quá giống nhau, Lý Phục xem xong dường như phát hiện ra điều gì, quẳng cho hắn một ánh nhìn khó giải thích.
Chu Du cho rằng sự tình đã bại lộ, tuy vậy chờ đến lúc tiết tự học bắt đầu, hắn lại thay đổi ý nghĩ.
Lục Viễn đã lẻn đi từ lúc còn trong tiết rồi, thế nhưng Lý Phục bên này vẫn không hề có ý định ra ngoài. Chu Du mới đầu còn rất có cảm giác đắc ý vì gian kế đã thực hiện thành công, ấy vậy mà chờ đến khi tiếng chuông hết tiết reo vang, Lý Phục bắt đầu lật từng tờ một giúp thầy giáo chấm bài thi, hắn lại có chút đứng ngồi không yên.
Vui đùa thì vui đùa thế thôi, quá trớn dường như cũng không tốt.
Vì thế Chu Du liền ra tay, Lý Phục đang ở kia thoăn thoắt chấm điểm, hắn ở bên cạnh hỗ trợ sắp xếp phân loại bài thi, đồng thời nhỏ giọng nói: "Hôm nay Lục Viễn ăn sinh nhật đấy."
Lý Phục ừ một tiếng, không buồn ngẩng đầu lên.
Chu Du nhìn trộm sắc mặt của y, ho khan một chút lại nói: "Câu cuối cùng trên tờ giấy kia...... Là tớ thêm vào."
"Tớ biết," Lý Phục nói, "Hai cậu dùng bút không giống nhau."
Chu Du: "......" Hắn hít thở không thông một hơi, bị sặc.
Chu Du ho khù khụ đến tối tăm trời đất, mặt đỏ tai hồng.
Lý Phục tạm dừng một chút, lại nói: "Lục Viễn dùng bút máy ngòi thô, cậu dùng ngòi mảnh, đặt cạnh nhau đối lập rất rõ ràng."
"...... Vậy cậu còn đi hay không?" Chu Du vội lái sang chuyện khác, "Không phải cậu ấy còn nói muốn dạy cậu học bơi sao?"
"Không đi." Tay cầm bút đỏ chấm bài của Lý Phục khựng lại một chút, trên bài thi đột ngột bị ấn lên một điểm đỏ chói.
"Hôm nay tớ phải giúp thầy Vật lý chấm xong bài thi, lại nói..." Lý Phục bảo, "Tự dưng không muốn học nữa."
Chu Du hiểu chỗ được chỗ không, chỉ có thể từ trong ngữ điệu của Lý Phục mà cảm giác được y cũng không phải rất vui vẻ, hơn nữa cái kiểu nói "tự dưng không muốn học nữa", ngụ ý chính là ban đầu vốn dĩ muốn học...... Hắn cảm thấy việc này hẳn là không liên quan gì đến mình, xét cho cùng Lý Phục ngay từ đầu đã nhìn ra tờ giấy nhắn có vấn đề, vậy mà chờ đến lúc tiết tự học đầu tiên kết thúc, tiết tự học thứ hai chuẩn bị bắt đầu, Chu Du lại nhịn không được bắt đầu suy nghĩ đến Lục Viễn.
Sinh nhật theo quan niệm của hắn là một dịp rất quan trọng, hơn nữa mâu thuẫn giữa hắn và Lục Viễn đã bắt nguồn từ rất lâu, giải quyết cũng không phải chỉ trong một hai ngày, nếu hôm nay sinh nhật còn tiếp tục gây sự với người ta, có vẻ là không được ổn cho lắm.
Chu Du không đợi cho tiết học thứ hai bắt đầu, liền trộm gập sách giáo khoa lại, lén lút chuồn ra ngoài. Hắn còn mượn xe của bạn học cho tiện di chuyển, bởi vì hắn không biết hiện tại Lục Viễn đang ở đâu, nếu dựa theo trình tự đi tìm rạp chiếu phim —— sân vận động —— bãi biển, khoảng cách giữa ba địa điểm này không xa không gần, gọi xe thì tiếc tiền, đi bộ quá mệt mỏi, đạp xe là tốt nhất.
Chu Du trước tiên đi đến nơi có khả năng cao nhất là rạp chiếu phim, tìm một vòng, không có ai. Lại đi sân vận động tìm một vòng, ngay cả phòng thay đồ cùng toilet đều soát một phen, cũng không thấy bóng dáng.
Chờ hắn từ trong sân vận động ra tới, bên ngoài trời đã tối om. Chu Du vốn dĩ ăn mặc phong phanh, lúc này mặt trời lặn xuống sau rặng núi, ngọn gió Bắc như mang theo vụn băng giá xuyên thấu qua các lỗ đan trên áo len, lạnh lẽo tức khắc bao bọc thân thể khiến hắn run lên lập cập.
May mắn làm sao lúc hắn đạp xe ngược gió đi đến bãi biển, rốt cuộc cũng tìm được người —— Buổi tối mùa đông, người trên bãi biển thật sự vắng đến đáng thương, tính cả mấy người mở hàng quán buôn bán, tổng cộng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mà Lục Viễn vừa vặn xen lẫn trong đoàn người mở hàng quán đó, đôi tay ôm một túi khoai lang nướng, ăn đến là ngon lành.
Chu Du còn tưởng rằng cậu sẽ thê thê thảm thảm mà ngồi một mình trên bờ cát gặm nhấm nỗi buồn, sau đó sự xuất hiện của mình sẽ hệt như một thiên sứ mang tới ấm áp, nói cho người rõ ngọn nguồn, giải trừ hiểu lầm, kết quả thấy được cảnh tượng này liền nhất thời bực bội.
Cố tình Lục Viễn còn ăn vô cùng ngon lành, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn liền vui vẻ hô to: "Ê, cậu ăn khoai lang nướng không?"
Chu Du bị đông lạnh đến chóp mũi xanh tím, đôi mắt đẫm lệ, quả thật không muốn phản ứng lại.
Lục Viễn lại nói: "Cậu ăn thì nói, tôi mời mà, ông chú kia còn có hai khối là bán hết rồi."
Chu Du xoay người lại nhìn, quả nhiên đằng sau hắn có một ông chú đẩy xe bán khoai lang, lúc này đang mặc một chiếc áo lính mới toanh, khoanh tay đứng dựa người vào chiếc xe đẩy.
Hắn nhất thời mềm lòng, lại cảm thấy chẳng mấy khi Lục Viễn mời khách, xoa xoa cái mũi nói: "Được, vậy cho xin hai củ đi."
Lục Viễn ừ một tiếng.
Chu Du đợi một lát, thấy cậu chỉ tiếp lời xong lại bất động, kinh ngạc nói: "Sao thế?"
"Trên người tôi không có tiền," Lục Viễn ho nhẹ một chút, "Cậu trả trước đi."
Chu Du hỏi: "Không phải cậu nói mời tôi sao?"
"Đúng vậy, tôi mời cậu," Lục Viễn nói, "Nhưng là trước tiên tạm dùng tiền của cậu."
Cậu nói xong thấy Chu Du vẫn tỏ vẻ bàng hoàng khó tin, nhíu mày nói: "Có phải mượn xong không trả luôn đâu, xem cậu sợ chưa kìa."
Chu Du cạn lời, móc ra hai mươi đồng từ trong túi đưa qua cho cậu.
Lục Viễn nói: "Không đủ."
"Hả?" Chu Du thoáng sửng sốt, "Còn thừa hai củ to hay nhỏ? Hiện giờ khoai lang nướng không phải bốn đồng một lạng sao? Hai củ nặng tới năm lạng à?"
"Không phải bốn đồng một lạng, là mười đồng." Lục Viễn giơ túi khoai trong tay lên, "Ước chừng bằng hai củ này, hai củ này hết ba mươi."
"..."
——
Qua một lúc sau hai người mỗi người ôm một túi khoai lang nướng đi về hướng quảng trường bên ngoài.
Chu Du vừa đi vừa càu nhàu: "Cậu cho dù là nổi hứng ban phát tình thương cũng nên có chút thường thức đời sống đi được không, bên ngoài bán khoai lang nướng loại này giá chung là bốn đồng một lạng, gã mà có muốn ở bờ biển phát tài cũng không thể lừa đảo cắt cổ như vậy chứ! Lại còn cân thiếu! Chính cậu cũng ước lượng không ra sao?"
"Tôi lại không phải dân bán khoai, làm sao biết được hết bao nhiêu tiền." Lục Viễn bị hắn lải nhải mãi có chút phiền, ngắt lời, "Cậu đủ chưa, còn về trường hay không đây?"
"Về chứ, tối nay là tiết của thầy chủ nhiệm," Chu Du lẳng lặng trợn trắng mắt, thương lượng với cậu: "Cơ mà về thế nào đây? Cái xe đạp này chắc taxi không chở được đâu?" Hắn xem xét yên sau xe đạp, do dự một chút, "Bằng không tôi chở cậu?"
"Cậu đạp xe được không?" Lục Viễn cau mày, ra vẻ không yên tâm nói, "Yên sau xe này có vẻ là tự gắn thêm vào, có vững chắc không đấy?"
"Vững chắc mà."
"Được," Lục Viễn nói, "Cậu đạp xe lên trước, tôi nhảy lên ghế sau là được."
Chu Du đáp một tiếng, sau đó co chân lên bàn đạp, dùng sức đạp về phía trước.
Lục Viễn chạy chầm chậm vài bước theo sau, thoắt một cái nhảy lên.
Chỉ là cậu vừa nhảy lên, giây tiếp theo liền nghe yên sau "vững chắc" răng rắc một tiếng. Chu Du phản ứng không kịp, chỉ cảm thấy đầu xe của chính mình rung rinh, tiếp theo đó liền nghe được Lục Viễn ở phía sau kêu thảm thiết một tiếng, cất giọng mắng: "Đù móa!"
=========================================