Tiết Văn Minh đang ở nhà vui mừng hét lớn, lần trước gã giúp Chu Du cắt ghép một video cũ làm bánh trung thu, hôm nay vừa định đăng lên, làm thế nào cũng không nghĩ tới vừa đăng nhập liền có người ước pháo.
Tài khoản này gã một năm cũng chỉ đăng nhập một hai lần, thời gian còn lại cơ bản đều là Chu Du tự mình quản lý, Tiết Văn Minh vốn dĩ cảm thấy Chu Du không giống như là người sẽ ước pháo, chỉ là trước khi đóng cửa sổ trò chuyện ngứa tay một chút, nhìn đến ảnh đại diện của người kia, lúc này mới không cẩn thận phát hiện ra bí mật ——vị fan chỉ có 15 người theo dõi này, Chu Du thế mà cũng lặng lẽ theo dõi lại!
Tiết Văn Minh ngay lập tức chấn kinh rồi, lại một lần nữa xem tin nhắn kia bèn nhịn không được phảng phất do dự, tự tiện trả lời không tốt, ai mà biết được Chu Du có thái độ thế nào, không trả lời lại thì sợ hỏng mất chuyện tốt của Chu Du, nhỡ đâu người này tính tình khó ở, không lập tức hồi âm liền trở mặt thì sao? Lại nói, gã còn hơi thích nhiều chuyện.
Cho nên gã nhanh trí, vừa nhắn tin trả lời người ta, vừa gọi điện thoại cho Chu Du.
Chu Du cũng sắp tức chết rồi, Lục Viễn nhắn xong tin liền đen mặt ném điện thoại cho Chu Du, bảo tự hắn đi mà xử lý. Chu Du khổ não nói không nên lời, không giải thích sợ thì Lục Viễn tức giận, giải thích lại không biết ăn nói như thế nào, huống chi hắn cũng vô cùng lưỡng lự, rốt cuộc lớp áo choàng che lâu (bí mật) như vậy, hắn còn đang để dành ngày sau chế tác vài cái kinh hỉ cơ mà.
Di động ở phòng ngủ reo quá một chập, Chu Du đành phải quay về tiếp, vừa thấy là Tiết Văn Minh mới phản ứng lại ban nãy ai là người trả lời.
Tiết Văn Minh còn rất khoe khoang, ở bên kia cười khục khục nói: "Cậu đoán xem, tôi phát hiện ra bí mật gì của cậu?"
Chu Du tức muốn chết, dứt khoát trực tiếp hỏi gã: "Có phải cậu đăng nhập Weibo của tôi không?"
Tiết Văn Minh thoáng sửng sốt: "Sao cậu lại biết?"
"Sao tôi lại biết? Cậu nói xem tôi làm sao lại biết?" Chu Du nghiến răng nghiến lợi nói, "Cậu không có việc gì ăn no rửng mỡ trả lời tin nhắn riêng tư của tôi làm cái gì hả?
"Cậu cũng thấy rồi à?" Tiết Văn Minh cười ha ha nói, "Nhịn không được nhịn không được, uầy cậu thấy rồi thì trả lời người ta đi." Nói xong lại nhiều chuyện hỏi, "Đó là ai vậy? Thế mà lại muốn ước pháo với cậu, hay là hẹn thử xem! Uầy tôi thấy cậu còn lặng lẽ theo dõi người ta nha, có phải là người quen không?"
Chu Du không thể nhịn được nữa, lại không muốn nói ra đó là Lục Viễn, tức giận treo máy.
Vừa ngắt cuộc gọi tức thì bên kia đánh lại, Tiết Văn Minh tràn đầy nhiệt tình nói: "Mẹ tôi bảo chốc nữa ghé nhà cậu đưa bánh trung thu, bây giờ cậu có ở nhà không."
"Không ở nhà," Chu Du trợn mắt nói nói dối, cự tuyệt nói, "Chúng tôi ra cửa đi mua đồ, xong việc quay về tự tôi đi lấy."
Ông Chu và Đặng Viện đã sớm thay xong quần áo, đang ở bên ngoài tán gẫu cùng Lục Viễn tiện thể chờ hắn, Chu Du ra tới nơi liền nghe Đặng Viện chỉ điểm: "...Đàm phán với người nước ngoài chính là phải như vậy..."
Đặng Viện trước khi nội lui mới xử lý một sự cố tràn dầu ở khu vực biển Tân Thành, nàng làm chuyên gia trong Cục an toàn hàng hải, cùng bên gây ra sự cố tranh tài mấy bận, cuối cùng sau một phen chém gϊếŧ trên bàn đàm phán, chốt lại khoản bồi thường mấy ngàn vạn. Phút cuối người nước ngoài kia sắp hỏng mất mà tháo hết đồng hồ âu phục ví tiền ra đẩy lên bàn, dùng tiếng Trung sứt sẹo kêu rên: "Cho bà cho bà, bồi thường hết..."
Chu Du tuy rằng không biết tình hình cụ thể bên trong, nhưng cũng rõ ràng loại công việc đòi bồi thường này nếu như xử lý không tốt, đặc biệt là ở cấp độ càng cao, đối phương càng dễ dàng cự cãi, cự cãi một hồi sẽ liên lụy đến những ban ngành khác. Cho nên Đặng Viện khi ấy hùng dũng lập được công lớn, mà cũng chính vì nguyên nhân như thế, tất cả mọi người nghiễm nhiên cho rằng bà còn có thể tiến xa trên con đường danh vọng, ai ngờ trước sau không quá mấy tháng, người lập công lớn ngược lại bị lãnh đạo nói chuyện, khuyên bà nội lui.
Mấy năm nay trong lòng bà vẫn luôn không sao qua được điểm mấu chốt này, thế nhưng cha của Chu Du thuộc hình mẫu người chồng hiền lành, chỉ biết ôn tồn khuyên giải một câu "Như vậy là ổn rồi" "Như vậy cũng rất tốt"... Chu Du cũng tương tự, không thích nghe mấy chuyện lục đυ.c nội bộ với ân oán gút mắc. Hôm nay Đặng Viện nói chuyện này với Lục Viễn, vốn là hỏi công tác của Lục Viễn, rồi lại nhịn không được lái sang sự tình của chính mình.
Cũng may Lục Viễn thích nghe đề tài này, vẻ mặt sùng bái, ngẫu nhiên còn thỉnh giáo vài câu. Đặng Viện có chút thích lên mặt dạy đời, ngoài miệng vừa nói ra cửa ra cửa, thân mình lại nấn ná chỉ lo tán gẫu, còn càng nói càng nhập tâm. Chu Du cùng cha hắn liếc mắt nhìn nhau, hai người muốn thúc giục lại không dám thúc giục, hai bên nháy mắt ra dấu qua lại, vẫn kiên nhẫn chờ Đặng Viện nói cho đã rồi mới kết thúc.
Đặng Viện lúc này quả thật toàn thân sảng khoái, vừa đi ra ngoài vừa cao giọng thở dài nói: "Ầy, dì cũng mặc kệ những việc này đã từ thật lâu, con nói xem biết làm sao bây giờ? Trên dì có mẹ già hơn 80 tuổi, phía dưới còn có một thằng con chưa thành gia lập nghiệp, tuổi trẻ của dì cả mấy chục năm đều đổ cả vào công tác, trước kia nói bảo đi mở họp liền mở họp, bảo đi công tác liền đi công tác, vừa đi một phát cả năm không trở về nhà, có lần dì trở về chú Chu của các con không còn ra dạng người, cả ngày rầu rĩ ủ ê, ầy làm dì đau lòng quá thể."
Chu Du rốt cuộc tóm được cơ hội, cũng hùa theo nói giọng lên án: "Mẹ còn biết cha con không ra dạng người, sao không nhắc đến con nữa, con khi đó cũng không có tiền ăn cơm."
"Không có tiền ăn là đáng đời con lắm," Đặng Viện hầm hừ nói, "Đừng cho là mẹ không biết, con tích cóp tiền mua cái gì mà giày thể thao... Cha con cũng không biết quản lý tiền nong kiểu gì, có thể để con tích cóp đủ tiền mua được giày cũng không dễ dàng."
Lục Viễn vốn chỉ là nghe náo nhiệt, lúc này mới thoáng sửng sốt, nhịn không được hỏi: "Là cái năm Chu Du học lớp 11 sao ạ?"
"Đúng vậy," Đặng Viện hơi sửng sốt, thở dài một tiếng nói, "Có phải con còn chia đồ ăn cho nó không?"
Lục Viễn cười cười.
"Vậy đi, trưa nay để Chu Du mời khách," Đặng Viện cười nói, nói xong cảm thấy không đủ, lại bổ sung, "Hôm nay chúng ta đi mua đồ, để nó bao trọn."
Hôm nay mặc dù nói ra đường mua đồ, trên thực tế trong nhà cái gì cũng không thiếu, chẳng qua là người một nhà không có việc gì đi dạo mà thôi. Đặng Viện lái xe đưa mọi người thẳng một đường tới trung tâm thương mại, Lục Viễn tuy rằng ghét bỏ Chu Du sáng sớm không đầu óc, lúc này lại nhịn không được lo lắng hắn có đủ tiền mà trả hay không.
Ông Chu cùng vợ đi dạo ở phía trước, từ tầng một bắt đầu lượn qua từng cửa hàng một cẩn thận xem xét, Lục Viễn ngó nghiêng, chọc chọc Chu Du, lại gõ lên màn hình di động.
Chu Du ban đầu không rõ nguyên do, mở di động ra nhìn, mới phát hiện Lục Viễn chuyển cho mình một số tiền hai vạn.
Hắn lắp bắp kinh hãi, hừ một tiếng nói: "Cậu cho tôi nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Lục Viễn cường điệu nói: "Bao dưỡng cậu."
"Vậy chỗ tiền này tôi không thể cần," Chu Du nghiêm túc đếm số không, lại chớp mắt trừ bỏ cái một ngàn, tức khắc vẻ mặt hoảng sợ nói: "Việc cũng không thể làm được."
Lục Viễn: "..." Cậu vừa tức giận vừa buồn cười, thấy Chu Du ba mẹ không chú ý, nhanh như chớp nhấc chân đá trên mông Chu Du một cước.
Chu Du tức khắc la oai oái một tiếng, làm bộ lảo đảo đi ra ngoài rất xa, lại che mông nhảy vũ điệu con thỏ trở về.
Hai người lén lút nhỏ giọng cãi cọ, Đặng Viện đang lựa đồ trong cửa hàng phía trước thình lình nhìn thấy, quay mặt đi giả vờ không phát hiện.
Ông Chu cũng thấy, nhịn không được cười nói: "Bà xem hai đứa trẻ này, còn có thể nhắng nhít như vậy."
"Nhắng nhít thì có thể nhắng nhít," Đặng Viện cầm một bộ quần áo ướm trên người ông, thở dài nói, "Chỉ là sợ hai đứa nó không được lâu dài."
"Sao lại thế được?" Ông Chu quay đầu nhìn ngó, "Tôi thấy Tiểu Ngư rất thích Lục Viễn mà!"
"Con trai ông quả thật rất thích người ta," Đặng Viện nói, "Tuy nhiên còn phải xem Lục Viễn thật sự nguyện ý mới được. Tôi thấy Lục Viễn thật ra rất giống tôi, suy nghĩ nhiều, tâm tư nghiêm túc, lòng tham công tiếc việc rất lớn...... Hiện tại đúng là thời điểm phấn đấu của người trẻ tuổi, Chu Du có thể giữ được người hay không còn khó nói lắm."
Bà nói xong lại ngắm nghía áo khoác trên người, cảm thấy màu sắc hơi đậm, đổi sang một cái khác màu nhạt hơn.
Ông Chu để bà tùy tiện chọn đồ, suy nghĩ một lát lại nói: "Tôi lại cho là có thể, con tôi giống tôi."
Đặng Viện lườm ông một cái, ông Chu càng nghĩ càng đắc ý, kiêu ngạo nói: "Năm đó không phải là bà theo đuổi tôi sao. Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Người như mấy người, chính là dù thế nào cũng phải tự chọn bằng được cái mình thích, tạm bợ đều không cần."
Đặng Viện tức khắc bị chọc cười, nhấp miệng nói, "Đức tính."
Đoàn người vừa đi vừa dạo, Đặng Viện mua một cái áo khoác, mua cho ông Chu một cái quần, Lục Viễn mua một đôi giày thể thao để thay, Chu Du phụ trách theo sau trả tiền xách túi, mãi cho đến giữa trưa cùng nhau đi ăn cơm, cũng chưa kịp mua được gì cho chính mình.
Các nhà hàng trong trung tâm thương mại khắp nơi đều kín đặc người, Đặng Viện tìm một nhà hàng trà đạo Hongkong, lấy số rồi đứng xếp hàng, Lục Viễn nhìn hàng người dài ngoằng cảm thấy còn lâu mới đến lượt, nhịn không được lôi kéo Chu Du thương lượng: "Cậu có muốn mua gì hay không? Bằng không tôi đi với cậu một chuyến."
Chu Du ban nãy thật ra rất vừa mắt một bộ áo khoác gió, chỉ là hắn chưa kịp nhìn kỹ, lúc này liếc nhìn cha mẹ mình một cái, do dự nói: "Nếu không chờ trở về lại mua đi, cũng không vội gì hai ngày này."
"Trở về rồi sợ không có thời gian," Lục Viễn nói, "Đến lúc đó công việc của tôi rất nhiều, nói không chừng trở về phải đi công tác." Cậu nói xong dừng một chút, liếc nhìn Chu Du một cái, nói, "Cậu vừa mới mua giày cho tôi, tôi cũng mua cho cậu một đôi, coi như quà đáp lễ."
Chu Du lần này không muốn đi cũng phải đi, hắn nhịn không được ôm lấy eo Lục Viễn, lại quay đầu đưa mấy túi đồ trong tay cho cha hắn. Chỉ là chưa đợi hắn mở miệng đáp, đã nghe từ đằng sau có người hô lên: "Lục Viễn?"
Lục Viễn thoáng sửng sốt, chần chừ quay đầu lại, liền thấy mẹ cậu nhíu mày, rảo bước nhanh về hướng này.
Bà Lục cũng không phải vừa mới thấy Lục Viễn. Bà vừa nãy ở tầng hai cầm phiếu ưu đãi mùa Trung thu mà chủ cửa hàng đưa cho mấy ngày hôm trước, lúc xếp hàng đợi nhận quà tặng đã nhìn thấy cậu, có điều khi ấy chỉ cảm thấy giống giống, lại thấy tựa như là một nhà bốn người, ăn mặc quần áo giống nhau nói nói cười cười, cho nên trong lòng cũng không dám xác định, hơn nữa đã cất công xếp hàng một nửa, cũng không thể bỏ giữa chừng rời đi được, bởi vậy vẫn luôn chờ cho đến khi nhận quà xong, lúc này mới đuổi theo hướng bốn người đi đến đây.
Nào ngờ đến gần mới thấy, quả nhiên là con trai nhà mình.
Mẹ Lục tiến lại gần vài bước, lại nhìn những khuôn mặt lạ lẫm từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: "Tiểu Viễn, sao con lại tới đây? Còn đây là..." Bà ngẩn người, hỏi, "Đây không phải là Chu Du sao?"
Chu Du hướng bà Lục cười một cái, cất cao giọng "chào dì ạ".
Bà Lục càng cảm thấy mơ hồ: "Hai con sao lại ở chung một chỗ?" Lại tiếp tục hỏi Lục Viễn, "Sao con lại ở nơi này?"
Lục Viễn bất đắc dĩ, đành phải ngắn gọn nói: "Con đến đây có việc."
Bà Lục nhíu mày: "Có việc gì?"
Đặng Viện đang ngồi một bên bóp chân nghỉ ngơi, thấy thế trái lại mỉm cười, thay Lục Viễn nói: "Đương nhiên là việc lớn rồi." Bà nói chuyện âm điệu hơi cao, tự mang theo một loại khí thế áp bức người, bà Lục cảm thấy không thoải mái, đưa mắt nhìn bà một cái.
Đặng Viện nhướng mày, môi khẽ uốn cong, ý cười thanh lãnh lại ưu nhã nói: "Ngài là mẹ của Lục Viễn sao?"
Mẹ Lục ừ một tiếng.
Đặng Viện cười cười: "Tôi là mẹ của Chu Du. Lục Viễn hôm qua giúp Tiểu Ngư nhà chúng tôi chút chuyện, cho nên hôm nay cùng ở lại đón Trung thu."
Mẹ Lục có tâm tư mẫn cảm, cảm thấy mẹ của Chu Du kiêu ngạo quyết liệt, lại có vẻ giả nhân giả nghĩa, lập tức chỉ khách khí nói: "Vậy thì xin cảm ơn, quấy rầy nhà ông bà."
"Đừng khách khí," Đặng Viện càng lộ rõ ý cười, "Tuy rằng tôi và Lục Viễn ở chung không bao lâu, nhưng tôi yêu quý cháu nó như con trai ruột của mình vậy. Vừa lúc Trung thu nhà bà lại không tiện..." Bà nói đến đoạn này thoáng kéo dài âm cuối ra một chút, lại nói: "Dù sao chúng tôi cũng rất chào đón cháu nó đến đây cùng gia đình ăn Tết, thật ra hẳn là phải cảm ơn bà, đã bồi dưỡng ra một đứa trẻ tốt như vậy."
===================================