Tình Địch

Chương 26: "Tư thế cơ thể giống nhau mà!"

Lục Viễn chống một tay xuống, thời điểm cảm giác đang ấn lên thứ gì còn theo phản xạ chộp lấy một phen, có điều cậu cũng thật mau chóng phản ứng lại.......

Bởi vì Chu Du bị cậu đẩy đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, từ cổ họng phát ra một tiếng hét thảm thiết.

Lục Viễn cũng hoảng sợ, sửng sốt vài giây sau mới phản ứng lại được, mau chóng rút tay về.

"Cậu không sao chứ?" Lục Viễn xoay mặt sang nhìn hắn, lại cúi đầu đưa mắt nhìn giữa hai chân Chu Du...... Ban nãy cậu chống xuống không dùng quá nhiều sức, đáng lẽ không đến mức bị thương quá nghiêm trọng.

Mỗi tội cũng khó lòng khẳng định, dù sao cũng là bộ vị yếu ớt, có khi chỉ mới cọ xát nhẹ, cũng có thể làm người ta cảm thấy quả thực sống không nổi chết cũng không xong......

Chu Du không nói chuyện, đau đến nhe răng, nửa ngày không nhúc nhích, giống như bị hóa đá, qua một lúc mới chậm rãi thả lỏng lại, vẻ mặt đau khổ nói: "...... Xong rồi."

Lục Viễn giật thót trong lòng.

Chu Du bụm mặt: "...... Thần công đã luyện thành."

Lục Viễn: "......" Lúc này còn có thể ba hoa, xem ra vấn đề không nghiêm trọng lắm. Cậu thở phào nhẹ nhõm, thấy Chu Du vẫn duy trì tư thế ngồi dán mông trên mặt đất không dám động đậy, lại cảm thấy có chút buồn cười.

Cùng lúc đó, Tiết Văn Minh đang ở phòng bếp lấy nước tiếp vào bể, lúc này nghe được tiếng kêu thảm thiết vội vội vàng vàng chạy tới, liếc mắt xem xét hai người bọn họ rồi hỏi: "Chuyện gì thế này?"

"Không cẩn thận," Lục Viễn ho khan một chút, chỉ chỉ Chu Du nói "...... Cá viên nát rồi."

Tiết Văn Minh: "A?" Gã ngẩn người, một lát sau mới ngộ ra, vôi vàng tỏ ra vui sướиɠ khi người gặp họa mà xoay vòng vòng quanh người Chu Du vây xem.

"...... Cá viên cái rắm, rõ ràng là ngư lôi."" Chu Du nghiến chặt răng, khóc không ra nước mắt nói: "...... Lục Viễn, tôi nói cho cậu biết, lần này tôi hận cậu chết đi được."

"Bằng không cậu đi kiểm tra chút đi," Tiết Văn Minh thấy hắn phản ứng lớn như vậy, nghiêng đầu hất hất, ý bảo vào phòng ngủ, "Đi xem thử có bị nặng lắm không."

"Không đi," Chu Du chống sàn nhà chậm rì rì đứng lên, đi về phía cửa, buồn bực nói, "Chó của cậu còn ở trong đó, tôi phải về nhà xem."

"Về nhà là về đâu......" Tiết Văn Minh xùy xùy đầy khinh thường, "Nơi này mới là nhà cậu mà!"

Chu Du không thèm để ý gã, cong chân bỏ về, Lục Viễn mới đầu đi theo phía sau còn muốn cười, sau lại thấy hắn vẫn luôn nhíu mày dường như không thoải mái, lại có chút cười không nổi.

Chu Du từ sau khi trở về liền trốn đến phòng ngủ, Lục Viễn đoán hắn hẳn là đi kiểm tra rồi, định đi theo nhìn xem, nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Cân nhắc một chút dù sao lúc này giúp không được gì, cậu dứt khoát đi lo chuyện của mình trước.

Mấy người mới vào làm ở công ty đều có thái độ và tính tình không tồi, mấu chốt là cần mẫn chịu khó. Trình độ ngoại ngữ tuy rằng bình thường, nhưng đều rất mạnh dạn đối thoại, chắp vá học một chút từ vựng chuyên ngành, ước chừng qua một tháng là có thể miễn cưỡng kéo ra ngoài ứng phó gặp mặt khách hàng. Lục Viễn chia sẻ cho họ mấy mẫu thư tiếp cận khách hàng chuyên nghiệp, lại tìm từ trong máy tính ra mấy bản giới thiệu chi tiết về sản phẩm, bảo bọn họ nhớ kỹ.

Tuổi đời công ty bọn họ không nhỏ, kỳ thật so với công ty tập đoàn bên Lý Phục, bọn họ hẳn là chỉ có thể xem như xí nghiệp gia đình, lão bản dựa vào tài sản của nhà vợ mà lập nghiệp, sau lại dựa vào họ hàng thân thích cùng với vài người thuê được bên ngoài, chỗ thì liên hệ nhà xưởng nhập hàng, chỗ thì liên hệ dịch vụ vận chuyển, buôn bán làm ăn kiểu dây mơ rễ má, lúc mới bắt đầu chính là một công ty "ba không" (không nhà xưởng, không dây chuyền sản xuất, không kho chứa). Nhưng mấy năm trở lại đây, nhà xưởng hợp tác cố định cũng có mấy cái, khách hàng quen chậm rãi tích cóp cũng nhiều lên. Tuy rằng trong đó công lao của Bùi Lập Dũng không nhỏ, nhưng chính Trì tổng cũng coi như rất có bản lĩnh.

Sau một trận biến cố này, Lục Viễn ở một bên bàng quan quan sát, cũng cảm thấy Trì tổng phỏng chừng cũng có chút khí thế xông pha, càng gặp khó càng hăng say. Lần trước còn có lúc thấy người lão rõ ràng tiều tụy, đợt này Lục Viễn cùng Tiểu Lý ở công ty chèo kéo hộ khách, tự thân lão đi ra ngoài tuyển người, trở về huấn luyện, trong ngoài duy trì săn sóc, nhưng thật ra càng thêm lộ ra nguyên bản tố chất sấm rền gió cuốn (mạnh mẽ, quyết liệt).

Lục Viễn từ tận đáy lòng rất kính nể loại người này, cảm giác đứng một bên nhìn tinh thần cũng hăng hái theo. Lại quan sát thấy những người khác cũng không phải ngoại lệ, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì mà lưu lại, mọi người thật tâm đều muốn làm việc cho tốt, hiện tại không có thế lực con ông cháu cha nào ức hϊếp, mỗi ngày đi theo người đứng đầu chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, ngược lại càng thêm có sĩ khí. Hơn nữa nhân viên mới cũng đều rất năng động, bầu không khí làm việc thực ra lại khá tốt.

Nhân viên mới trong nhóm chat rôm rả gửi tin nhắn thoại, ngoài tin nhắn liên quan đến công việc còn có vài câu vui đùa, hoặc là gặp chuyện than thở xả giận. Lục Viễn vừa mở máy tính lên xem tin tức, vừa nghe tin nhắn thoại của mọi nguời, ngẫu nhiên có chuyện liên quan đến công tác thì chỉ điểm vài câu.

Lúc Chu Du gõ cửa tiến vào, cậu đang nghe một cô gái trẻ tên là Amy hỏi khẩu vị của mọi người, nói cuối tuần mới học được cách làm bánh quy, muốn đem lên cho mọi người nếm thử.

Lục Viễn hỏi đùa một câu "Có vị cà phê không", mới vừa nói xong, quay đầu liền thấy Chu Du vào cửa.

Sắc mặt của Chu Du hơi ngưng trọng. Lục Viễn vừa muốn mở miệng hỏi hắn, liền nghe Amy vừa lúc cười cười gửi tin lại: "Vị cà phê không nhiều người thích lắm, nhưng vì anh em có thể học làm. Em còn dư ra một phần bánh quy hoa hồng, ngày mai cùng nhau ăn nhé."

Lục Viễn cúi đầu nhắn lại cho cô gái một tiếng "ok", lúc này mới thoát ra ngoài.

Chu Du nghe được một nửa đoạn hội thoại, lúc này cảm thấy không vui, hỏi cậu: "Đang nói chuyện dở sao? Tôi quên không gõ cửa." Nói xong hắn lại có chút tò mò, Lục Viễn thế mà lại thích ăn bánh quy?

Lục Viễn lại không nhiều lời, chỉ cười cười cất di động đi, hỏi hắn: "Không có gì, cậu tìm tôi có việc?"

Chu Du nói: "Ừ, muốn nhờ cậu chút chuyện, không biết có thuận tiện hay không?" Hắn nói xong dừng một chút, chỉ chỉ máy tính của Lục Viễn nói, "Mượn máy tính của cậu một lúc, kiểm tra mấy thứ."

Chu Du vốn dĩ cảm thấy thương tích của bản thân hẳn là không có việc gì. Trước đây cũng trải qua một lần tương tự, là lúc đi xe đạp không cẩn thận bị đè ép, cũng đau đến lợi hại, nhưng lúc sau tĩnh dưỡng một buổi trưa là ổn rồi. Có điều không nghĩ tới lúc này đã qua mấy tiếng rồi, nơi đó vẫn có điểm khó chịu. Hắn ít nhiều có chút lo lắng, nghĩ dù sao chỗ đó bị đè lên cũng không tính là chuyện gì hiếm lạ, cho nên tính toán lên mạng tra cứu, xem người khác là làm thế nào, có gì nghiêm trọng không.

Lục Viễn cũng đoán được, lúc này liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói giọng quan tâm: "Cậu không sao chứ?"

"Hẳn là không," Chu Du nói, "Đại khái là cậu chà lên chỗ đó của tôi mạnh quá, cho nên da hơi đỏ, còn hơi sưng lên, nhìn sợ sợ."

"Ai bảo tay chân cậu táy máy, đang yên đang lành cậu kéo tôi làm gì," Lục Viễn liếc hắn một cái, rồi lại sợ hắn thật sự có vấn đề gì, nhìn thời gian nói, "Nếu không tôi dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra xem, giờ này hẳn là vẫn có bác sĩ trực ban khám cấp cứu, để bác sĩ nhìn xem có nặng lắm không."

"Tôi không đi," Chu Du cảm thấy mất mặt, kháng cự nói, "Chuyện này không phải rất tế nhị sao, đi gặp bác sĩ thì ăn nói thế nào? Xoa xoa trứng*? Lại nói đến lúc kiểm tra còn phải cởi sạch......"

*được rồi, trứng là chỗ nào có lẽ mọi người cũng hiểu...

"Cởi sạch thì làm sao vậy," Lục Viễn buồn cười nói, "Cậu chưa từng làm kiểm tra sức khoẻ sao?"

Cậu vừa nói vừa đóng cửa sổ lại, lại kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Chu Du hầm hừ nói: "Tôi không dễ dãi như cậu, tôi đều là tự mình kiểm."

"Vậy sao?" Lục Viễn nhịn không được cười nói, "Có thể lý giải nha, mấy người tự ti đều như vậy."

Cậu nói xong cười xoay người đi ra ngoài, Chu Du chờ mở trình duyệt lên mới phản ứng lại được câu Lục Viễn vừa nói là có ý tứ gì. Hắn hừ một tiếng, lúc này cũng không có tâm tư cùng người so đo, vội vàng mở trang web tra cứu.

Lục Viễn dùng đồ công nghệ đều là của Apple, tuy rằng đắt tiền, cũng đẹp mắt, nhưng Chu Du lại dùng thật không quen. Hắn vẫn luôn dùng hệ điều hành Windows, hơn nữa không phải bất đắc dĩ thì cực kỳ ít cập nhật, lúc này dùng máy tính của Lục Viễn, trong chốc lát cảm thấy con chuột quá mỏng quá nhỏ, tay chụp lên không thoải mái, trong chốc lát lại nghiêm túc mò tìm icon duyệt web.

Tuy vậy nhưng tốc độ máy thật ra rất nhanh, hắn gõ mấy cái từ khóa tìm kiếm vào trang web ——JJ (cái ấy ấy) bị đè lên rồi phải làm sao đây, kết quả nhìn lướt qua, một nửa nội dung đều là truyện người lớn, phía dưới một loạt tìm kiếm liên quan lại càng trực tiếp đồi trụy, "JJ bị cắn rồi"...... "JJ bị XX sờ soạng một chút"...... Quả thật chính là cả một trang tìm kiếm văn hóa phẩm đồi trụy.

Chu Du vội vàng đóng cửa sổ trình duyệt, lại mở thêm một cái mới, thay đổi từ khóa thành tên khoa học (JJ-> dương v*t). Lần này nội dung tốt hơn một chút, trang đầu tiên có người tham vấn bác sĩ, đại thể nội dung là lúc cùng bạn gái quyển quyển xoa xoa (xxoo), tư thế nữ trên nam dưới, kết quả bị ngồi đến chỗ đó hơi đau một chút, thoạt nhìn không có ngoại thương hay máu bầm, nhưng lúc ấy đặc biệt đau, muốn hỏi có phải thể hang (corpus cavernosum) bị thương hay không.

Chu Du so sánh một chút, nghĩ thầm Lục Viễn lúc đó vừa ấn vừa túm, hiệu quả phỏng chừng cũng không sai biệt lắm, vì thế mau chóng kéo xuống xem.

Mấy câu trả lời của bác sĩ đều là trước tiên theo dõi, không cần kinh hoảng.

Chu Du yên lặng nhẹ nhàng thở ra. Kéo xuống thêm một lát, lại nhìn đến một chủ đề khác, cũng là bị thương trong lúc làʍ t̠ìиɦ với vợ.

Có điều bên này bác sĩ trả lời lnghiêm trọng hơn nhiều, bác sĩ A nói có thể là tụ máu mô mềm, kiến nghị dùng levofloxacin chống nhiễm trùng. Bác sĩ B nói yêu cầu đi bệnh viện làm siêu âm Doppler màu, xem có phải là vỏ màng bị úng thủy (tích dịch) hay không...... Chu Du càng xem càng mơ hồ, chờ đến lúc Lục Viễn trở về, hắn cảm thấy chính mình đã sắp phải đi dò số chỗ ngồi cùng bệnh nhân ung thư đến nơi.

Lục Viễn tận dụng thời gian Chu Du vẫn đang mân mê ngồi trước máy tính để đi tắm rửa trước một cái. Mấy ngày nay Chu Du ở chỗ cậu, ngoại trừ việc tắm rửa hơi bất tiện, những phương diện khác đều khá tốt. Rốt cuộc thì sáng sớm tối đến đều có cơm ăn, mặc kệ là canh suông hay là đồ ăn nóng, hơn nữa Chu Du thi thoảng còn sẽ hỏi thăm khẩu vị của cậu, không giống như mẹ cậu chỉ làm những món bà thích ăn. Thêm vào đó, Chu Du ngẫu nhiên lảm nhảm hoặc vui đùa, cũng thật sự có thể điều tiết, làm dịu không khí.

Duy nhất không tiện chỉ có là tắm rửa, bởi vì dung tích bình nước ấm ở nhà Lục Viễn không đặc biệt lớn, mà Chu Du thì ngày nào cũng tắm, còn tắm thật cẩn thận, có đôi lúc Lục Viễn muốn đi tắm mà không được, không phải vì thời gian xung đột, mà vì không đủ nước ấm. Cho nên cậu dứt khoát đổi thành tắm buổi sáng, thuận đường còn có thể giải quyết vài tình huống nho nhỏ bởi-vì-có-người-ngoài-ở-đây-nên-không-tiện-giải-quyết.

Ban đầu Lục Viễn cũng từng cảm thấy tò mò Chu Du giải quyết chuyện này thế nào, rốt cuộc thì bọn họ đều là đàn ông con trai hai mươi mấy tuổi đầu, sự cố "chào cờ" này lại thường gặp, có điều mấy ngày nay Lục Viễn dậy sớm, lại phát hiện buổi sáng Chu Du thức giấc chỉ rửa ráy một chút liền đi nấu cơm...... Tựa như hoàn toàn không cần giải quyết nhu cầu.

Điểm này thực sự làm người khác khó hiểu.

Thời điểm cậu tắm lại không khỏi nghĩ nhiều, lại nghĩ đến Chu Du hôm nay phỏng chừng sẽ không muốn tắm lâu, dứt khoát chậm rì rì mà ở trong phòng tắm cọ rửa kỹ càng.

Lúc cậu tắm xong đi ra đã một tiếng trôi qua, còn tưởng rằng Chu Du đã ngủ, lại cân nhắc chính mình còn có hai email chưa trả lời, tùy tay cột khăn tắm quanh eo, đi về thư phòng.

Nào ngờ vừa mở cửa liền thấy Chu Du vẫn còn ngồi trên ghế.

Lục Viễn ngẩn người, cúi đầu đưa mắt nhìn nửa người trên của mình, định bụng xoay người đi mặc bộ quần áo. Chỉ là cậu chưa kịp lui ra, đã bị Chu Du gọi lại.

Chu Du nhìn tới nhìn lui hai chủ đề, rối rắm đã nửa ngày. Thật lòng hắn không muốn đi bệnh viện, nhưng lại sợ thật sự có việc gì không ổn, lúc này thật vất vả mới chờ được Lục Viễn tắm xong, vội vàng gọi người lại hỏi: "Lục Viễn, cậu mau tới đây giúp tôi nhìn xem."

Lục Viễn do dự một chút, nhưng vẫn cất bước đi qua.

Chu Du chỉ vào máy tính nói: "Ở đây có hai tình huống tương đối giống tôi, nhưng bác sĩ trả lời khác nhau quá." Hắn nói xong quay đầu lại sửng sốt, ánh mắt dừng ở trên ngực Lục Viễn...... lại nhìn xuống, còn có cơ bụng...... Bớt......

Là một vết bớt nông sao?

"Cậu......" Chu Du sửng sốt vài giây: "Không mặc gì à......"

"Có sao đâu, bộ vị tất yếu lại không lộ." Lục Viễn thở dài, "Tôi cho rằng cậu tra xong rồi, áo ngủ để ở trong phòng, còn chưa có đi lấy."

Cậu vốn dĩ cảm thấy ngượng ngùng, thế nhưng hiện tại thấy vành tai Chu Du đột nhiên đỏ rực lên, cậu trái lại cảm thấy rất ung dung.

"Ồ." Chu Du vội quay mặt lại, tầm mắt có chút không biết đặt ở đâu.

Lục Viễn mới từ phòng tắm đi ra, tóc ướt thành từng sợi, áng chừng nhiệt độ cơ thể cũng có chút cao, lúc này một tay cậu đang đáp ở trên lưng ghế, khom lưng nhìn màn hình máy tính, Chu Du cảm thấy dường như không khí ở nửa bên ghế Lục Viễn đang dựa vào kia đang nóng bừng lên.

Tuy vậy nước trên tóc lại rất lạnh, thi thoảng nhỏ thành giọt rơi xuống trên cổ Chu Du, khối da tiếp xúc lập tức lạnh đến phát ngứa.

Hắn nhịn không được chà xát cổ, cảm thấy tư thế hiện tại của chính mình có chút quái quái, như là bị người vây lại...... Nhưng nhìn tình hình thực tế, Lục Viễn là ở bên phải hắn, có chút bất tiện, cũng hơi có vẻ băn khoăn.

"Cậu nói hai tình huống nào giống cậu?" Lục Viễn không chú ý động tác nhỏ của hắn, lướt lướt qua bảy tám cái tab đã mở sẵn, bấm vào hai cái hỏi, "Hai cái này sao?"

"A?" Chu Du sửng sốt một chút, "Không phải."

Hắn nâng tay lên, chờ tay Lục Viễn dịch ra khỏi con chuột, mới nhanh chóng tìm ra hai cái tab mình lưu lại.

Lục Viễn liếc mắt, đọc trước cái bên trái: "Thứ bảy tuần trước bạn gái tới tìm tôi, buổi tối lúc hai người làʍ t̠ìиɦ quá kích động, nàng ở trên tôi ở dưới, cậu nhỏ bị đè ép...... nhưng sau đó vẫn cương được, bạn gái rên rất lớn tiếng......"

Lục Viễn: "...." Cái vẹo gì đây, truyện người lớn sao?

Cậu thấy Chu Du trưng vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn thẳng màn hình, nhẫn nhịn, lại đi đọc cái bên phải, cái này ngắn gọn hơn một chút: "Cùng vợ làʍ t̠ìиɦ, lúc tôi ôm nàng cắm vào, nàng không cẩn thận nhún bị tuột ra nên ngồi đè lên dương v*t của tôi, chuyện từ buổi chiều, mãi cho đến buổi tối mới thấy hơi đau, có nghiêm trọng không?"

"......" Lục Viễn nhìn trái nhìn phải, miễn cưỡng bình tĩnh hỏi: "Cậu vừa mới hỏi tôi cái gì?"

"Chính là hai cái này," Chu Du lập tức ngồi thẳng, chỉ vào cái thứ hai nói, "Tôi cảm thấy tình huống này càng giống tôi hơn, mà sao đọc mấy câu trả lời thấy nghiêm trọng ghê lắm?"

"...... Người ta là bị vợ nhún tuột ra rồi đè lên, sao lại giống cậu được?" Lục Viễn bất lực nói, "Cậu có thường thức một chút đi được không?"

"Sao lại không giống nhau?" Chu Du không phục, cau mày khoa tay múa chân mô phỏng lại, "Tư thế cơ thể giống nhau mà!"

====================================

Editor: Má ơi hạn hán lời =))) Đọc đi đọc lại cũng không hiểu Tiểu Chu ngây thơ thật hay cố ý giả vờ nữa =)))