Tình Địch

Chương 18: Bữa khuya cũng không được, sẽ bị đánh chết

Lục Viễn sửng sốt một hồi lâu, lúc sau mới phản ứng lại được Chu Du không phải là đang hát tuồng.

Cậu đi ra mở cửa, Chu Du quả nhiên đang ở bên ngoài huýt sáo chờ đợi, trên người mặc một bộ quần áo mới nom rất thoải mái, áo thun màu đen cùng với quần bò bạc màu.

Trên áo thun in hình một chú chó lớn đang ngồi xổm, quần bò thì nơi đầu gối có vài vết rách.

Lục Viễn nhìn chằm chằm mấy vết rách gối kia vài giây, lúc sau mới giương mắt lên nhìn hắn, kinh ngạc nói: "...... Cậu tới làm gì?"

"Cậu nói lời này làm tôi thấy ngại," Chu Du nghiêng mình chen vào khe cửa, thở dài nói, "Ai không biết còn tưởng rằng cậu không chào đón tôi."

"...... Biết hay không biết đều như nhau, tôi đúng là không quá hoan nghênh cậu." Lục Viễn liếc hắn, "Nhưng mà có tác dụng gì chứ, cậu cũng cóc thèm quản tôi hoan nghênh hay không."

"Ừm!" Chu Du nghiêm túc gật đầu, "May mà da mặt tôi dày."

Hắn nói xong chính mình nhịn không được trước bật cười ha ha, lại hỏi Lục Viễn: "Cậu vừa mới làm gì đó, tôi gõ đã nửa ngày rồi cũng không chịu mở cửa."

Lục Viễn lúc nãy không chú ý, giờ này đưa mắt nhìn phòng ngủ, mới phát hiện mẹ mình không biết đã ra ngoài từ khi nào. Cậu vừa rồi ở trong thư phòng đóng cửa lại, tâm tình không tốt, suy nghĩ mông lung, cho nên cũng không để ý đến động tĩnh ở bên ngoài.

"Đang bận," Lục Viễn cầm di động, mở WeChat trả lời khách hàng một câu, tiếp tục hỏi hắn. "Cậu tới làm gì?"

Chu Du chỉ chỉ vào thư phòng: "Tới thăm các con yêu dấu của tôi chứ sao."

Chu Du hôm nay dọn về nhà, đồ đạc đều dễ dàng thu thập mà đem về, duy nhất chỉ có bể cá quá phiền toái.

"Nước máy mới lấy từ vòi không thể nuôi cá, tôi phải để cho bay hơi vài ngày," Chu Du nói, "Cho nên trước tiên để nhờ ở chỗ cậu thêm ít hôm, chờ tôi chuẩn bị đầy đủ lại đón chúng nó về."

Lục Viễn đã mau chóng quên mất chính mình còn có cái bể cá này trong nhà, ừm một tiếng. Mấy con cá này lá gan rất nhỏ, từ lúc sang nhà cậu cho đến bây giờ, đa số thời gian đều tụ vào một góc ẩn mình. Ít nhất là Lục Viễn chưa từng thấy chúng bơi qua bơi lại, luôn cảm giác không khác gì một bình chứa nước không.

Cậu hơi hơi không hiểu Chu Du nuôi cá để làm gì, không đẹp mà cũng chẳng có gì vui.

Nào ngờ lần này Chu Du đi tới, mở đèn lên, mấy con vật nhỏ ló đầu ra ngó nghiêng xem xét, sau đó phành phạch phành phạch mà bơi ra......

Lục Viễn: "......"

Cậu có chút giật mình, cũng nhịn không được đi qua cùng xem.

Quả nhiên, mấy con cá nhỏ xíu tròn xoe không chỉ cùng bơi ra một bầy, mà còn xếp thành đội hình.

"Đây là...... nghi thức hoan nghênh?" Lục Viễn ngẩn người, quay đầu hỏi Chu Du, "Chúng nó nhận thức được cậu là chủ sao?"

Lần này Chu Du không khoe khoang, lấy trong từ túi quần ra một gói nhỏ đựng thức ăn cho cá, giải thích: "Lúc ở nhà tôi có thói quen bật đèn cho cá ăn, cho nên chúng nó vừa thấy bật đèn, liền biết là đến giờ ăn."

Hắn vừa nói vừa rải thức ăn qua lỗ nhỏ trên bể, quả nhiên mấy vật nhỏ kia vui sướиɠ bơi lên đớp đớp.

"Chậc, nhìn vui ghê," Lục Viễn nhìn một lát, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng, kinh ngạc nói, "Không phải người ta nói ký ức loài cá chỉ có bảy giây sao? Chúng nó làm thế nào lại hình thành được cả phản xạ có điều kiện?"

"Ai bảo thế?" Chu Du hơi hơi sửng sốt, "Trí thông minh của loài cá rất tốt, có giống cá còn lưu giữ ký ức được nhiều năm."

Lục Viễn có chút mờ mịt.

Chu Du buồn cười nói: "Lời người ta truyền miệng là nói chuyện tào lao, không phải dựa theo khoa học mà nói. Cậu chưa nuôi cá bao giờ à?"

Lục Viễn lắc đầu.

"Vậy suy nghĩ nuôi vài con đi," Chu Du nói: "Nuôi cá so với nuôi chó mèo ít chuyện phải lo hơn, cũng không cần cậu chăm sóc, cậu muốn nuôi chỉ cần mua bể có gắn máy lọc và cấp oxy, cần mẫn mỗi tuần đổi nước một lần, nếu lỡ như lười biếng nửa tháng mặc kệ cũng không có việc gì. Hơn nữa nếu đi công tác cũng không cần lo lắng, cá không bị đói mà chết."

Lục Viễn nghiêng mặt nhìn vào trong bể, ghét bỏ nói: "Trông bọn nó y như nhau, có cái gì đẹp. Hơn nữa còn rúc một chỗ không thèm bơi......"

"Ai nói," Chu Du tóm lấy cánh tay cậu kéo về phía trước, chỉ vào mấy con cá hồng két bên trong, vừa cười vừa nói: "Ngày thường cậu không chú ý, sao biết được bọn nó không bơi. Nhìn cái con có đuôi màu đen này này, nó là con hung dữ nhất, cậu xem, hiện tại nó là lão đại, nếu nó ở bên trái, mấy con còn lại đều phải bơi sang bên phải, nếu nó lắc minh sang phải, mấy con khác lại phải tránh sang bên trái......"

Lục Viễn quan sát một lát, thấy quả đúng là như thế.

"Đây đều là kết quả của những lần choảng nhau nảy lửa đó," Chu Du nói: "Đừng tưởng bọn nó lá gan nhỏ, thật ra là rất hung dữ, cậu thả cá khác vào đảm bảo chúng nó sẽ đuổi theo cắn xé mỗi ngày."

Hắn ngẫm nghĩ, tổng kết lại nói: "Đã đầu gấu còn thích giả vờ."

"Có đạo lý," Lục Viễn dường như nghĩ đến điều gì đó, nín cười nói, "Chả trách người ta nói chủ nào tớ nấy."

Chu Du: "......" Hắn thình lình phản ứng lại được, làm bộ giơ chân lên muốn đá mông Lục Viễn. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là khoa tay múa chân một chút, sau đó hắn cười rộ lên mắng một câu, lại buông chân xuống.

Lục Viễn ném hai cái gối ôm trên bệ cửa sổ xuống, hai người cùng nhau ngồi dưới nền nhà ngắm cá. Đúng như lời Chu Du nói, mấy con vật nhỏ này lúc bơi loanh quanh trong bể trông không đơn điệu tẹo nào. Luôn có một thành phần gây sự muốn đi khiêu chiến quyền uy của cá "lão đại", bị đuổi theo đánh cho một trận, còn có hai chú cá vàng óng ánh, kích cỡ từa tựa nhau, chốc chốc lại đưa miệng kề sát nhau.

Lục Viễn nhìn một lúc cảm thấy buồn cười, chỉ vào hai chú cá vàng kia, hỏi: "Chúng nó đang làm gì vậy? Hôn môi à?"

"...... Không phải," Chu Du thở dài, bất đắc dĩ nói: "Chúng nó đánh nhau đấy, mỗi ngày cứ ăn no rồi lại đánh, miệng cũng đều sắp trắng bợt cả."

Lục Viễn: "......"

Mấy ngày nay Chu Du đang lo lắng cân nhắc xem có nên cách ly hai chú cá hôn môi này không, lúc này quan sát một chút, thấy tình hình chiến đấu dường như không kịch liệt lắm, cả hai chỉ dính vào nhau một hai lần chí chóe chốc lát rồi lại tách ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sự thật hắn đến đây không phải là vì muốn thăm cá. Giữa trưa sau khi nghe Lý Phục nói chuyện của Lúc Viễn, hắn cảm thấy hơi lo lắng. Hơn nữa Lý Phục còn giở đủ chiêu vừa đe dọa vừa dụ dỗ, buổi chiều vừa trở về liền lải nhải kêu hắn đi làm quân sư khai thác thông tin từ Lục Viễn......

Có điều đã mặt dày mày dạn xông được vào nhà rồi, hắn lại không biết lúc này hẳn là nên an ủi, hay vẫn là nên khai thác chút chuyện.

Nếu là muốn an ủi...... Chu Du nhớ tới phương pháp lắng nghe tâm sự của chính mình lần trước, cảm thấy tám chín phần mười sẽ bị đuổi cổ ra ngoài.

Lục Viễn ngồi ngắm mấy con cá hồng két bơi qua bơi lại đến đam mê, từ góc mắt trông thấy Chu Du ngồi bên cạnh mặt ủ mày ê.

Thật ra trên nóc bể cả có đặt một bịch thức ăn, nếu đơn thuần chỉ là sang cho cá ăn, Chu Du gọi điện thoại nói cậu một tiếng là được. Mới nãy Lục Viễn đã đoán được chắc hẳn là có chuyện gì khác, lúc này thấy hắn vẫn chậm chạp không mở miệng, trong lòng thở dài, dứt khoát hỏi: "Có phải cậu tới có việc gì hay không?"

Chu Du ra vẻ hơi lúng túng.

Lục Viễn nhếch khóe miệng, ngẫm nghĩ lại nói: "Là vì Bùi Lập Dũng?"

Chu Du thoáng sửng sốt, lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là thuần túy muốn hỏi cậu chút chuyện."

Lục Viễn hỏi: "Hỏi cái gì?"

"Cậu về sau tính thế nào?" Chu Du dứt khoát đi thẳng vào vấn đề nói, "Quyết định tiếp tục ở lại công ty hiện tại, hay là cân nhắc đổi chỗ làm, ví dụ như sang công ty của Lý Phục?"

Hắn nói xong tạm dừng trong chốc lát, thành khẩn nói: "Tôi nghe nói công ty cậu xảy ra chuyện, lĩnh vực các cậu tôi không am hiểu cho lắm, cũng không rõ đi ăn máng khác (chuyển công ty khác) có gặp phiền phức gì hay không. Nhưng bản thân tôi thấy hẳn là sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần có năng lực ở đâu cũng có thể làm nên chuyện. Còn về chuyện công ty mới, bên Lý Phục có ưu thế, mọi thứ bên y mới chỉ ở bước khởi đầu, cậu có thể đề xuất điều kiện, cũng không cần phải thích ứng với quan hệ xã giao phức tạp. Tuy vậy cũng có điểm không tốt."

Lục Viễn giương mắt nhìn hắn, Chu Du lại nói: "Y tuy rằng tài lực đủ, có thể làm việc đao to búa lớn, nhưng công ty cũng tương đối mới, muốn tìm đơn hàng cũng chưa chắc dễ dàng." Rốt cuộc thì thu nhập của Lục Viễn chủ yếu dựa vào trích phần trăm, nếu không kiếm được đơn hàng, công ty có tốt cách mấy cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn xinh đẹp mà không làm nên cơm cháo gì.

Lục Viễn rũ mắt không nói chuyện, một lúc sau lại hỏi: "Cậu với Bùi Lập Dũng là quan hệ gì?"

Chu Du nhìn cậu đầy vẻ khó hiểu.

Lục Viễn nhắc nhở nói: "Bùi Lập Dũng hiện tại là thủ trưởng của tôi, tôi không biết hiện tại nên xem cậu là bằng hữu thân mật của sếp mà đối xử, hay vẫn xem cậu là bạn học cũ của tôi."

"Bằng hữu thân mật gì cơ," Chu Du tằng hắng, vờ vịt nói, "Chỉ mình gã có ý với tôi thôi, tôi ấy à, tôi còn chưa tỏ thái độ gì hết!"

Vẻ mặt của Lục Viễn lộ ra một chút khinh thường: "...... Vậy thì cậu cũng quá rụt rè rồi."

Từ góc nhìn của cậu, vừa có WeChat của nhau lại còn biết cả địa chỉ nhà, rõ ràng là một cú home-run ăn điểm trực tiếp, gạo sắp nấu thành cơm...... thế mà Chu Du còn dám nói cái quỷ gì chưa tỏ thái độ.

Lục Viễn do dự trong chốc lát, lại đứng lên đi qua lại vài bước trong phòng. Chu Du đứng dậy đi theo sau cậu, nhặt hai cái gối ôm lên vỗ vỗ, để lại lên bệ cửa sổ.

Căn phòng phút chốc rơi vào tĩnh lặng, Chu Du kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau lại nghe Lục Viễn nói: "...... Bằng không chúng ta từ từ bàn lại việc này đi, hiện tại trong tay tôi đang có tương đối nhiều vấn đề, tóm lại là phải bình tĩnh xử lý triệt để từng cái một. Còn về hướng đi trong tương lai, khả năng phải qua mấy ngày nữa mới có thể bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ. Tất nhiên, đến lúc đó tôi cũng rất vui lòng lắng nghe ý kiến của cậu."

Hôm nay sự tình chỉ mới phát sinh, hết thảy đều quá mức chóng vánh, Lục Viễn biết thời điểm này càng đặc biệt yêu cầu cậu phải bình tĩnh lại, không thể xúc động mà hành sự, tùy tiện tỏ thái độ cũng không phải ý hay.

Bản thân cậu đề cao cảnh giác, huống chi hiện tại Chu Du và Bùi Lập Dũng lại có quan hệ đặc thù...... Mặc dù cậu thật sự muốn nói chuyện cùng Chu Du, nhưng cũng không thể không có vài điểm cố kỵ, dè chừng.

Chu Du không thèm để ý, ậm ờ một tiếng, nhảy lên bệ cửa sổ ngồi, nói: "Vậy cậu bận gì bận đi, tôi ngồi đây tự chơi một lát."

Hắn nói xong thấy Lục Viễn không phản đối, vui vẻ mà đạp rớt dép lê, lại kéo một cái gối ôm nhét vào phía sau đầu rồi tựa vào, vắt chéo chân chơi di động.

Thư phòng thật nhanh chóng an tĩnh trở lại, Lục Viễn gõ bàn phím phát ra tiếng lộc cộc, máy lọc trong bể cá phát ra tiếng ong ong rất nhỏ, ngoài cửa sổ không biết từ bao giờ bắt đầu mơ hồ vang lên tiếng mưa rơi, khiến cho nơi này giống như một chỗ trú ẩn nho nhỏ yên bình giữa trời đất bao la.

Chu Du lướt xem Weibo, cảm thấy không thú vị lắm lại thoát ra, chuyển sang WeChat.

Trên WeChat Bùi Lập Dũng gửi cho hắn một tin nhắn —— tôi vừa hay có việc ghé ngang chỗ cậu ở, có muốn đi ăn một bữa cùng nhau không?

Lúc trước Chu Du thêm WeChat của Bùi Lập Dũng hoàn toàn là việc ngoài ý muốn, ngày đó Bùi Lập Dũng chặn hắn ở trên Aloha, sau đó lại bỏ chặn, Chu Du nhất thời lười biếng, thời điểm nhắn tin thăm dò Bùi Lập Dũng cũng không thèm đổi số điện thoại. Hắn dùng chính số thật của mình, bấm nút like cho bức ảnh đại diện kia của Bùi Lập Dũng.

Nào ngờ ngẫu nhiên cái người bạn lúc trước giới thiệu cho hắn tải phần mềm này lại cùng lúc quen họ Bùi kia, vừa nhìn qua liền nhận ra hắn.

Đôi lần qua lại, Bùi Lập Dũng đòi thêm WeChat của Chu Du. Tuy rằng gã thêm WeChat xong cũng không có biểu hiện gì quá đáng, cũng chỉ giới thiệu cơ bản tên tuổi tình huống hiện tại của gã, người bạn kia của Chu Du cũng ra sức tác hợp cho hai người....Thế nhưng Chu Du không rũ bỏ được ấn tượng đầu không mấy tốt đẹp về người này.

Lúc này thấy Bùi Lập Dũng hẹn hắn, thời gian đại khái là hơn bốn mươi phút trước, Chu Du nghĩ trong chốc lát, bèn cự tuyệt nói —— tôi đang ở bên ngoài, cảm ơn.

Bùi Lập Dũng gần như lập tức nhắn lại —— Ăn bữa khuya thì sao?

Chu Du không nghĩ sẽ bị gã dây dưa, dứt khoát trả lời —— Tôi qua đêm ở nhà bạn trai, bữa khuya cũng không được, sẽ bị đánh chết.

——

Bùi Lập Dũng nghe thấy tiếng tin báo di động vang lên, cúi đầu nhìn, tức khắc nhịn không được bật cười.

Lý Phục đang dở tay bóc đậu phộng, thấy thế hỏi gã: "Có chuyện gì sao? Làm anh vui vẻ như vậy?"

"Không có gì, là một người bạn nhỏ anh mới quen thôi." Bùi Lập Dũng ngẫm lại nói, biểu cảm dịu dàng đi một chút, mỉm cười: "Còn rất yêu thích."

"Hai người có hẹn sao?"

"Không, cậu ấy không đáp ứng anh." Bùi Lập Dũng cười cười lắc đầu, lại một tay nâng ly rượu lên, chạm ly với Lý Phục, nói, "Nào, cậu đến đây đã lâu như vậy, tôi tận bây giờ mới hẹn gặp được, đàn anh hôm nay trước mời cậu một ly, chúc cậu khai trương đại cát (nhiều may mắn), phát triển thịnh vượng, về sau tài nguyên cuồn cuộn!"

Lý Phục cười sang sảng, hai người cụng ly, một hơi nốc hết, nốc xong sau lại đồng thời khà một tiếng.

Quán nướng BBQ này rất có tiếng, hai người hẹn nhau ở đây tự nhiên cũng bị không khí ảnh hưởng làm cho thư giãn hơn nhiều. Thực tế nếu tính ra, Bùi Lập Dũng tình cờ lại là đàn anh của Lý Phục, hai người học cùng trường cùng chuyên ngành, chẳng qua lúc Lý Phục nhập học vừa lúc Bùi Lập Dũng tốt nghiệp, bọn họ quen nhau cũng là ở buổi lễ chào đón tân sinh viên, Lý Phục đại diện cho tân sinh viên đọc diễn văn, Bùi Lập Dũng lại thay mặt sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú phát biểu.

Cho nên thời điểm lần nữa gặp lại nhau ở Tân Thành, cả hai đều vô cùng sửng sốt.

Bạn học xung quanh y, từ thương nhân đến chính trị gia, từ làm nghiên cứu đến trong ngành học thuật, hiện giờ tuy rằng không đến mức người nào cũng là tinh anh, nhưng đa số đều có vòng tròn xã giao thân cận, nếu chia ra năm bảy loại, loại như Bùi Lập Dũng làm quản lý trung tầng ở xí nghiệp tư nhân, thật ra cũng không tính là ở thế thượng phong.

Lý Phục cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng y biết rõ năng lực của Bùi Lập Dũng cao hơn khối người, nhưng để đảm bảo, y vẫn cho người điều tra bối cảnh, sau khi tìm hiểu rõ ràng mới bắt đầu định ngày hẹn.

Mục đích của y thẳng thắn rõ ràng, Bùi Lập Dũng cũng không lằng nhằng dây dưa, trò chuyện bâng quơ vài câu tình hình gần đây, sau đó Bùi Lập Dũng liền nói: "Anh rất có hứng thú với công ty của cậu."

Lý Phục cười nói: "Vậy anh trực tiếp sang đầu quân đi, đãi ngộ hết thảy đều ấn định theo tính toán của anh. Bảo đảm không để anh thiệt thòi."

"Vậy được," Bùi Lập Dũng cười cười, lại nói, "Anh đã quen làm việc theo lề thói cũ, nếu anh nói muốn kéo theo đoàn đội của mình sang thì sao?"

Lý Phục liếc mắt nhìn gã một cái.

Bùi Lập Dũng nói: "Thật lòng mà nói, anh cũng không muốn ngay thời điểm này mà lại rời đi, có lỗi với lão bản, nhưng thật không gạt cậu, hiện tại công ty tụi anh gặp vấn đề nghiêm trọng hơn những gì tiết lộ ra ngoài nhiều. Không biết Cao Dũng còn giấu diếm bao nhiêu khoản nợ xấu khó đòi, hơn nữa gã còn hoàn toàn có thể cấu thành thẩm quyền đại diện hiển nhiên (apparent agency rights*). Hôm nay lão bản tìm công ty bảo hiểm xin cố vấn, người đó cũng nói loại khoản tiền này cơ bản không có cách nào thu hồi được."

*Thẩm quyền đại diện hiển nhiên (apparent authority) là mối quan hệ pháp lý giữa người uỷ quyền và người giao dịch, bằng cách nào đó, người uỷ quyền thể hiện và làm cho người giao dịch tin rằng, người đại diện có đủ thẩm quyền để xác lập giao dịch với người giao dịch, từ đó tiến tới xác lập giao dịch, mặc dù trên thực tế không có Actual Authority (ràng buộc bởi hợp đồng).

"Vấn đề hiện nay chính là, lão bản bên anh trong tay đã không có nhiều nguồn vốn hỗ trợ duy trì, nếu trong trường hợp tiền hàng thu hồi được bình thường, số nợ khó đòi kia không nhiều lắm, thì ông ấy sẽ không gặp nhiều khó khăn. Thế nhưng nếu tình hình vượt ra ngoài tầm kiểm soát, ông ấy cơ bản là không xong rồi. Tới lúc đó đừng nói đến anh, ngay cả nhân viên lễ tân công ty cũng chưa chắc giữ được."

"Mấy nhân viên nghiệp vụ anh nói......" Lý Phục chần chờ một chút, lên tiếng hỏi: "Nếu có năng lực tốt, chưa chắc sẽ đi theo anh đi. Bọn hắn tự nhiên sẽ có hàng đống lựa chọn khác."

"Đúng vậy, cho nên chuyện này nếu muốn làm, hẳn là có điểm hơi phiền phức," Bùi Lập Dũng điều chỉnh lại dáng ngồi, chuyển đề tài, nói: "Cho nên anh muốn hỏi, nếu anh thành công kéo được người về, cậu sẽ cho anh điều kiện gì?"

"Anh muốn điều kiện gì?" Lý Phục tùy ý nói, "Trích phần trăm? Tiền thưởng? Hay là lễ vật?"

Bùi Lập Dũng cũng buông lời đùa giỡn: "Đương nhiên là muốn làm lão bản."

Lý Phục cúi đầu rót đầy ly rượu, nở nụ cười nói: "Lão bản thì ai cũng muốn làm, nếu như anh muốn tự lập công ty riêng, đương nhiên em cũng sẽ hết lòng chúc mừng."

Bùi Lập Dũng thấy y giả ngu giả ngơ, trong lòng thầm than con người này của Lý Phục quả nhiên không dễ lay động, nghĩ một lúc rồi dứt khoát nói: "Anh muốn nhập cổ phần, bỏ vốn mua lại một bộ phận. Sau đó căn cứ theo năng lực đoàn đội anh mang theo sang mà đánh giá, định giá bộ phận đó."

"Đánh giá, định giá......mấy khái niệm này không tồn tại trong nội bộ tập đoàn chúng em," Lý Phục lại lần nữa nâng ly, lúc thoáng đυ.ng vào viền ly của người đối diện lại ngừng một chút, cười nói: "Tuy nhiên ý tứ của anh, em cũng sẽ tận lực truyền đạt lại."

Đêm đó, Lý Phục đem việc này kể lại một lần nữa cho anh trai y, cuối cùng nhịn không được thở dài: "Đàn anh này của em có thể làm quản lý trung tầng ở một xí nghiệp bản địa, trên châm chước dưới vâng lời, thuận lợi mọi bề, đánh đâu thắng đó, quả nhiên không phải là người tầm thường. Hắn còn muốn mang theo đoàn đội sang đổi lấy cổ phần tương đương, còn muốn đuổi kịp người bán cổ phần, thật sự gan góc."

Anh trai y ở bên kia cười cười, lại nói: "Chỉ cần là người không có quá nhiều đường ngang ngõ tắt (chiêu trò) là được. Nếu hắn thật sự có thể kéo đoàn đội của hắn sang, bất kể điều kiện là gì cũng không quan trọng, quan trọng là em phải chú ý về sau làm thế nào có thể dùng được người mà hắn mang đến, bỏ qua cái mác họ Bùi." Gã nói xong tạm dừng lại một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khác, "Em nói cái người bạn học thời cấp ba tên là Lục Viễn kia, có phải là nhân viên dưới quyền của hắn không?"

Lý Phục ừ một tiếng, lại thở dài nói: "Nhưng mà bạn học của em so với hắn còn kém xa."

Anh trai y "ừm" một tiếng ra vẻ nghi hoặc, hỏi lại: "Năng lực không tốt bằng sao?"

"Không," Lý Phục lắc đầu nói: "Tâm địa không đủ tàn nhẫn."

——

Lục Viễn không biết Lý Phục đánh giá cậu như thế, nếu như ngay lúc này nghe được câu nói đó từ miệng y, cậu nhất định sẽ tán thành sâu sắc.

Bởi vì Chu Du bị cảm, hơn nữa còn gọi điện thoại nhờ cậu đến chăm bệnh, thế mà cậu lại đồng ý.

Lúc tiếp điện thoại, Lục Viễn đang dự một cuộc họp, công ty bọn họ bởi vì tra ra chuyện Cao Dũng, bộ phần tài vụ tiến hành một buổi thanh tra diện rộng, công tác kiểm toán, xét duyệt cũng càng vì vậy mà thắt chặt hơn. Bởi vì đã từng có tình huống nhân viên nghiệp vụ không kịp thời nộp lên được tư liệu hoàn thuế, gây ra tổn thất cho công ty, cho nên cuộc họp chuyên môn mở ra lần này với mục đích điều chỉnh thời gian giới hạn và quy trình cho phù hợp với mọi người.

Hội nghị lần này là lão bản tự mình chủ trì, Lục Viễn ngày thường bận rộn nên không để tâm, lúc này mới phát hiện trong công ty không biết từ lúc nào đã thiếu đi rất nhiều người. Trưởng phòng hành chính và tài vụ có mặt ở lần họp trước, lần này cũng chưa thấy tới, nhân viên ở các bộ phận khác cũng ít đi gần một phần ba.

Khuôn mặt lão bản lần này cũng thoáng có tia mệt mỏi, lần trước lúc xảy ra chuyện, ông còn âm thanh như chuông lớn mà tuyên bố chính sách mới của công ty, lúc này cách khi đó chưa tới một tháng, cả người giống như đã già thêm mười tuổi, tóc hai bên tai lấm tấm bạc, sống lưng cũng hơi còng xuống.

Lục Viễn ngồi ở chỗ cách xa lão bản nhất trên bàn họp dài, bỗng dưng nhớ tới ước chừng là khoảng thời gian này năm trước, bọn họ còn đang chuẩn bị cho hội chợ Quảng Châu, cũng là tại gian phòng hội nghị này, tất cả nhân viên tập trung lại một chỗ, tự tiến cử chính mình đảm nhận công tác tham gia triển lãm.

Khi đó mọi người ai ai cũng đều muốn đi, bởi vậy nên từng nguời một đều nắm tay lại thành quả đấm, dõng dạc hùng hồn nói công ty chính là nhà của mình, là nền tảng tốt để phát triển, là đích đến trong tương lai.

Mà hiện tại chỉ mới qua một năm, trải qua phong ba cùng nhau, người nói đi liền đi mất dạng, lão bản nói già cũng lập tức hóa già...... Thật mỉa mai làm sao.

Đặc biệt là cố tình cậu cũng đang suy tính nhập bọn với những nguời rời đi này, loại cảm giác châm biếm này càng khắc sâu ngoài ý muốn.

Lục Viễn chọc đầu bút xuống mặt giấy, xoay bút trong tay một chút, trong lòng tính toán hai ngày tới thu xếp với bên Lý Phục thế nào, cho nên mãi sau khi di động của cậu đã đổ chuông một lúc lâu, cậu mới giật mình phản ứng lại.

Sắc mặt lão bản đã đen đến mức giống như than đáy nồi. Từ trước tới nay Lục Viễn đều không phải loại người hay gây chú ý thế này, cuống quýt nghĩ cách xoay xở, sau đó dứt khoát ấn nhận cuộc gọi, thấp giọng dùng tiếng Anh nói một tiếng: "Hello......" Sau đó khom lưng cúi người xin lỗi lão bản, hạ thấp thân mình chuồn ra ngoài.

Cậu vẫn luôn làm bộ làm tịch khoan khoái nói một tràng, rảo bước tới khúc ngoặt cầu thang, thấy rõ xung quanh không có ai, mới cúi đầu nhìn tên người gọi, tức thì cảm thấy bực hết cả mình.

Chu Du mở loa ngoài, nghe bên kia rốt cuộc huyên thuyên xong mấy câu tiếng Anh, mới thở dài, thều thào nói: "Hello, Cá sắp dead rồi đây, Ball Ball* cậu đến giúp tôi với......"

*Chữ Viễn phát âm giống chữ "Viên" nghĩa là "tròn", ở đây bạn Du gọi tên tiếng Anh của bạn Viễn là Ball Ball, giống như là Viên Viên =)) Còn Tiểu Du làm sao lại là "Cá" (Tiểu Ngư) thì mình đã giải thích rùi.

Lục Viễn ban đầu định nổi cáu, lúc này vừa nghe xong câu kia thiếu chút nữa bật cười, nhạt giọng nói: "Nói tiếng người."

Chu Du nói: "Tôi phát sốt."

Lục Viễn ngẩn người, kinh ngạc nói: "Cậu phát sốt? Làm sao lại sốt?"

"Tôi cũng không biết, hẳn là ngày đó dầm mưa đến sốt." Ngày đó hắn ngủ quên ở nhà Lục Viễn, đến nửa đêm mê mê hoặc hoặc tỉnh lại định về nhà, mới nhớ tới bên ngoài trời đang mưa. Mưa lại còn rất to, Chu Du không cầm theo gì, một thân dầm mưa trở về, ngày hôm sau chỉ thấy hắt xì vài cái, còn đi dọn bể cá, ai biết được qua một đêm liền phát sốt.

Chu Du hữu khí vô lực nói: "Ngày đó tôi còn nói muốn ở lại chỗ cậu tạm một đêm, cậu tỏ ý không muốn, cậu xem, bây giờ tôi phát sốt rồi."

"Vậy cậu đến bệnh viện đi."

"Không đi được," Chu Du nói, "Tôi không lết dậy nổi, thật sự đấy."

Lục Viễn: "...... Lý Phục đâu?"

"Lý lão bản, bận chứ sao, mỗi ngày rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi." Chu Du thở dài nói, "Hơn nữa nói thật, Lý Phục kia cơ thể gầy yếu, làm sao đỡ được tôi đi bệnh viện?"

"Thế gọi 120 đi." (số cấp cứu của TQ, giống bên mình là 115)

"Có phải là cậu nên ngẫm một chút tấm lòng biết ơn người khác tôi nói hôm trước hay không?" Chu Du không hề bị lay động, tru tréo lên, "Cậu vừa mới ăn cháo tôi nấu, nước tôi đun, đến lúc này lại định trở mặt mặc kệ tôi." Nói xong lại thở dài, yếu ớt nói: "Thật sự, tôi thấy trong người không được khỏe."

Lục Viễn bất đắc dĩ, nghĩ thầm người này cũng thật giỏi bán thảm (tỏ ra thê thảm, câu kéo lòng thương hại). Trước kia lúc bọn họ còn học cao trung, Chu Du cũng là như thế này, mỗi lần cảm mạo phát sốt, đều làm như trời sắp sập xuống đến nơi, gặp thầy xin nghỉ, lại gọi điện báo cáo người nhà, chốc lát cảm thấy ngực mình không thoải mái, chốc lát cảm thấy mình hình như là sốt cao hơn rồi. Tuy thế nhưng người này vẫn thích làm ra vẻ, chưa phải đến lúc chống đỡ không nổi nữa thì sẽ sống chết không chịu đi bệnh viện.

Nhưng thật sự là thể chất của hắn không quá tốt, cứ mỗi đợt giao mùa đều sẽ bị cảm mạo, Lục Viễn động một tí là bị hắn thúc giục "Cậu sờ thử xem có sốt hay không?".

Lục Viễn xin nghỉ làm ở công ty, lại tải một phần tư liệu trên máy tính lên hòm thư, sau đó mới lái xe trở về.

Lúc đến nhà Chu Du, Lý Phục quả nhiên không có ở đấy. Lục Viễn mang theo mấy hộp thuốc mua ở trên đường, tiến đến phòng ngủ kiểm tra, thấy cảnh tượng trước mắt liền phụt một cái, phì cười.

—— Chu Du đem chính mình bọc thành cái bánh bao, cũng không biết thao tác như thế nào, trên trán còn đặt một cái khăn lông được gấp chỉnh tề, ngay ngắn.

Lục Viễn không nín được cười, Chu Du trợn trắng mắt, rêи ɾỉ nói: "Cậu mau nhìn xem, tôi có phải đang sốt nóng rực lên rồi không......"

Lục Viễn nói: "Sốt hay không thì hỏi nhiệt kế đi, trên tay tôi lại không khắc độ."

"Cậu cứ thử xem," Chu Du nhăn mũi, nói giọng thúc giục, "Nhà tôi không có nhiệt kế, nhiệt độ cơ thể cậu đang là bình thường, cậu thử so nhiệt với tôi là biết ngay có sốt hay không."

Lục Viễn lắc đầu, dán mu bàn tay lên trán Chu Du một lát. Trán hắn đúng là có chút nóng, nhưng nhiệt độ cũng không cao lắm, cảm giác càng giống như là độ ấm do khăn lông lưu lại. Lục Viễn đợi một lúc, quả nhiên sau khi nhiệt độ ban đầu chậm rãi tản đi, nhiệt độ cơ thể của hai người gần như không có gì khác biệt.

Cậu buồn cười nói: "Không sốt."

Chu Du hé mở một con mắt, ra vẻ khó tin nói: "Sao có thể...... Cậu thử lại, tôi cảm thấy tôi sốt hầm hập rồi. Cổ họng cũng đau, giống như là muốn bốc khói."

"Nếu không tôi lấy nhiệt kế trong bể cá nhiệt kế gỡ xuống đo thử cho cậu xem?" Lục Viễn hỏi, "Cái đó dùng được chứ?"

"Cái đó tối đa chỉ đến 34 độ," Chu Du nhắm hai mắt nói, "Dùng nó đo nhiệt không khéo người tôi thành xác lạnh mất."

Lục Viễn: "......"

Chu Du tuy rằng miệng nói rất nhiều, nhưng trông trạng thái quả thật rất suy yếu. Mí mắt đỏ lên, giọng cũng có chút khàn, Lục Viễn cùng hắn nói vài câu, quay đầu lại, đã thấy người này mơ mơ màng màng thϊếp đi.

Lục Viễn cũng không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, lúc nãy cậu mua thuốc, thật ra là hỏi mua ở nhà thuốc lớn dưới lầu. Nhưng giờ này đoán chừng Chu Du cũng chưa ăn cơm, không thể bụng rỗng mà uống thuốc.

Lục Viễn thở dài, giờ này hiếm có nhà hàng nào chịu giao đồ ăn, cậu cũng không nấu cơm, ngẫm nghĩ, chỉ đành phải nhận mệnh mà lái xe ra ngoài đi mấy vòng, mua hai phần cháo trở về, thuận đường còn ghé mua nhiệt kế.

Chu Du mơ mơ màng màng mà ngủ một giấc, bị người đỡ dậy húp miếng cháo, lại nuốt mấy viên thuốc; thời điểm tỉnh lại lần nữa, trên người quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Sắc trời bên ngoài đã bắt đầu chuyển tối, Lục Viễn ngồi trên một chiếc ghế cạnh giường, cúi đầu nghịch di động.

Chu Du cuốn lấy chăn giật giật, nhìn thấy một bát cháo nhỏ đặt trên bàn bên cạnh, tức khắc bụng liền kêu đói.

Hắn bên này vừa động đây, Lục Viễn đã phát hiện ra, liếc nhìn rồi thuận tay đưa bát cháo tới cho hắn.

Chu Du nhất thời cảm động không thôi, lúc này tinh thần hắn phấn khởi, bỗng dưng lại bắt đầu thấy Lục Viễn quá tốt, uống một hớp than thở một câu: "Cậu nói xem cậu tốt như vậy, sao Lý Phục lại nhìn không trúng nhỉ..."

"...... Không biết nữa," Lục Viễn liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đại khái là bởi vì cậu đi."

"Phải không?" Chu Du nhìn cậu đầy kinh ngạc, "Nhưng mà trước kia y cũng có đáp ứng tôi đâu?"

Thời cấp ba, nguyên nhân Lục Viễn và hắn đấu đá nhau là chuyện thổ lộ với Lý Phục, tuy phải nói rằng Lý Phục nếu như lựa chọn hắn cũng là điều hiển nhiên...... Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Lý Phục cơ bản là không chọn ai cả.

Chu Du sờ sờ lên mặt mình, ngạc nhiên nói: "Làm sao cậu biết?"

Lục Viễn nhả một chữ "hử", vẫn cúi đầu xem di động: "Biết cái gì?"

"Làm sao cậu biết là bởi vì tôi?" Chu Du khịt mũi, "Lý Phục nói với cậu à?"

"Không phải," Lục Viễn vẫn nhìn di động, mở tin nhắn ra đọc to lên: "

Lý Phục: Thuốc nhỏ mắt mua cho chồng cậu à?

Tiểu Ngư: Đúng vậy

Lý Phục: Chồng cậu biết không?

Tiểu Ngư: Không biết nha

Lý Phục: Thật con mẹ nó hâm mộ Lục Viễn

Tiểu Ngư: Hâm mộ cũng không được nha

......"

Lục Viễn đọc xong, giương cặp mắt lạnh lùng mà nhìn hắn, mở miệng hỏi: "Lục Viễn tôi từ khi nào thành chồng của cậu?"

=======================

Editor: Chương này cũng quá dài đi ToT